"Có có có, chúng ta có một xưởng sửa xe riêng, ban ngày thì mở cửa kinh doanh, ban đêm thì ở bên trong mày mò xe của chúng ta."
"Được, bảo người mang số tiền còn lại đến đó đi." Trương Hằng cất dao rọc giấy nói.
Vì thanh niên lái chiếc 911 có thái độ không tệ nên Trương Hằng cũng không có ý làm khó đám người này, dù sao thì xét cho cùng, chuyện tối nay là do hắn thiếu tiền tiêu, muốn kiếm chác từ đám phú nhị đại này, ép bọn họ phải đua một trận với mình, không những mất tiền mà còn gây ra một chút ám ảnh tâm lý.
Nhưng khi hắn biết được lý do tại sao thanh niên lại khách sáo với mình như vậy thì vẫn có chút ngoài ý muốn.
Đám người này lại muốn mời hắn làm cố vấn đặc biệt cho câu lạc bộ xe độ, dạy bọn họ kỹ thuật đua xe, dù sao thì theo lời thanh niên nói, hắn chưa từng thấy ai lái chiếc Santana đến mức như vậy, trình độ này đủ để dạy cho tất cả mọi người trong câu lạc bộ xe độ rồi.
Hơn nữa, đây không phải là khóa học miễn phí, mỗi lần dạy, câu lạc bộ xe độ sẽ trả cho Trương Hằng hai vạn tệ.
Đáng tiếc là Trương Hằng đến phụ bản này không phải để kiếm tiền, có hai mươi bốn vạn này là đủ cho những hoạt động sau này của hắn rồi, kiếm thêm nhiều tiền nữa cũng không mang đi được nên cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Vì vậy, Trương Hằng đã từ chối lời mời của thanh niên nhưng hai bên vẫn trao đổi số điện thoại cho nhau.
Sau đó, hắn kiểm tra và sửa chữa chiếc Santana 3000 xong, lại đi đổ thêm xăng, trước khi trời sáng đã đỗ xe về gara, đeo một cặp tiền về nhà. ... ...
"Ngươi lại thức đêm sao?"
Thứ hai, trên lớp toán, Bạch Thanh thấy một người vừa ngáp vừa vẽ bậy trên giấy thì không nhịn được hỏi.
Giọng nàng rất nhỏ, Trương Hằng không nghe rõ lắm, liền hỏi: "Hử?"
"Ta nói... tối qua ngươi lại không ngủ sao? Có nhiều bài tập cần chép đến vậy sao?"
Trương Hằng nghe vậy thì chớp chớp mắt:
"Cô Hà đang nhìn ngươi kìa."
"Hả?"
Bạch Thanh giật mình, quay đầu lại, quả nhiên thấy cô Hà dạy hóa học đang nhìn về phía này, trong ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo, cũng may là vì Bạch Thanh là lớp trưởng nên cô mới không phát tác ngay tại chỗ, nếu là học sinh có thành tích học tập không tốt thì e là cô đã bắt đầu duy trì kỷ luật lớp học rồi.
Bạch Thanh xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nói gì nữa, mãi đến khi cô Hà quay người viết bài lên bảng mới lại dùng bút chọc chọc Trương Hằng:
"Ngươi cũng nói chuyện rồi, sao cô ấy không nhìn ngươi?"
"Vì vừa nãy ta không nhúc nhích môi." Trương Hằng làm mẫu cho Bạch Thanh, quả nhiên khi nói chuyện thì môi hầu như không cử động.
Bạch Thanh không nói nên lời, có những người, ngươi nói hắn buồn ngủ đi, hắn cũng không biết dùng cách gì, luôn có thể nắm bắt được động tĩnh của giáo viên, ngươi nói hắn không buồn ngủ đi, hắn lại cứ ngáp mãi.
Nhưng bị bắt tại trận một lần, sau đó nàng cũng không tìm Trương Hằng nói chuyện nữa, ngoan ngoãn làm một học sinh giỏi, mãi đến khi hết tiết, thấy cô Hà kẹp sách rời đi, Bạch Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thật ra ngươi không cần lo lắng đâu, cô ấy không có thời gian gây phiền phức cho ngươi." Trương Hằng nói.
"Vì sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì cô ấy đang phiền lòng về cuộc sống gia đình của mình, hay nói chính xác hơn là đang phiền lòng vì chồng mình ngoại tình, bây giờ cô ấy đã kiệt sức rồi, không muốn gây thêm rắc rối nữa, chỉ muốn nhanh chóng lên lớp rồi rời đi."
"Ha... sao ngươi biết chồng cô ấy ngoại tình? Tối qua ngươi trốn dưới ghế sofa nhà cô ấy à?"
"Ta không cần trốn dưới ghế sofa nhà cô ấy cũng có thể nhìn ra, đây là chuyện rất rõ ràng, giáo viên trong trường chúng ta bình thường rất ít khi trang điểm nhưng hôm nay cô Hà lại phá lệ trang điểm đậm, trang điểm như vậy thường phải mất ít nhất bốn mươi phút, mà sáng nay tiết đầu tiên là tiết của cô ấy, thử hỏi nếu ngươi là cô ấy, ngươi có nguyện ý hy sinh bốn mươi phút ngủ để trang điểm cho học sinh trong lớp mình xem không?"
"Nhưng như vậy cũng không thể chứng minh chồng cô ấy ngoại tình được?" Bạch Thanh suy nghĩ rồi nói.
"Phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ trung niên, nếu không phải vì công việc mà nguyện ý dậy sớm trang điểm đậm thì thường chỉ có hai khả năng, một là đi gặp tình nhân, hai là đi gặp tình địch, từ màu son cô ấy chọn thì rõ ràng là nghiêng về khả năng sau nhiều hơn, hơn nữa hôm nay cô ấy tỏ ra đặc biệt mất kiên nhẫn, sáng nay chỉ một tiết học mà đã giậm chân mấy lần, lật sách cũng rất to tiếng, trông không giống như là sự phấn khích trước khi đi gặp tình nhân."
Trương Hằng dừng lại một chút: "Hơn nữa, nếu ta nhớ không nhầm thì cô Hà là người rất thích kiểm soát, nắm giữ quyền chi tiêu trong gia đình, quản chồng rất nghiêm, ngày nào cũng phải kiểm tra nhưng đôi khi ép quá chặt chưa chắc đã là chuyện tốt, nhất là trước mặt người ngoài, cô ấy không nên đem chuyện này ra khoe khoang, sẽ khiến chồng cô ấy chịu áp lực tâm lý rất lớn, lúc này hắn sẽ cần một người khác giới yếu đuối, nhỏ nhắn hơn để khôi phục lại lòng tự trọng của mình... rồi bi kịch cứ thế xảy ra."
Bạch Thanh nghe xong mặt đỏ bừng: "Sao ngươi lại hiểu rõ chuyện này như vậy?"
"Tranh chấp tình cảm là động cơ gây án rất lớn, ta nghiên cứu về tội phạm nên cũng có hiểu biết đôi chút về tình cảm." Trương Hằng đóng cuốn sổ trên bàn lại.
"Ừm... nói như thật vậy, ta cũng hơi tin rồi."
Bạch Thanh suy nghĩ thì phát hiện lý luận của người nào đó quả thực rất có lý, khiến người ta khó mà phản bác.
"Nghe chơi thôi." Trương Hằng lại nói.
"Nói như vậy thì thầy Hà đáng thương quá."
"Cuộc đời mà... mỗi người đều có nỗi khổ riêng." Trương Hằng xoay xoay cây bút trung tính trong tay.
"Câu này nghe già dặn quá nhưng ngươi nói đúng." Bạch Thanh thở dài, gác cằm lên bàn: "Dạo này ba mẹ ta khiến ta đau đầu lắm."