Tuy nhiên, so với hắn thì Bạch Thanh rõ ràng lo lắng cho bố mẹ mình hơn, vì vậy Trương Hằng cũng khó có thể mặc kệ cô ấy, hơn nữa xét về cá nhân hắn, hắn cũng khá tò mò về diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
Trương Hằng lái chiếc xe Volkswagen của ông ngoại quay trở lại gần khu chung cư nơi Bạch Thanh ở.
Hắn tìm một chỗ trên phố có thể nhìn thấy tòa nhà chung cư của Bạch Thanh, tuy nhiên không phải vị trí mà camera có thể chiếu tới, đỗ xe, tắt máy, rút chìa khóa, tiếp theo... là thời gian chờ đợi.
Đây cũng là khâu nhàm chán và mệt mỏi nhất, ngay cả khi tạm thời không có chuyện gì xảy ra nhưng cũng không thể tùy tiện nhắm mắt nghỉ ngơi hoặc rời khỏi địa điểm giám sát, may là Trương Hằng cũng có chuẩn bị, hắn với tay ra ghế sau lấy máy tính xách tay của mình, trên đó có một số bộ phim truyền hình và phim ngắn mà hắn đã tải về trước đó.
Trương Hằng mở một bộ phim hoạt hình cũ tên là "Penguin Highway", tiếp tục xem tập thứ sáu mà hắn đã xem lần trước, trong lúc đó, thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn về phía nhà Bạch Thanh.
Qua cuộc trò chuyện trước đó, Trương Hằng biết nhà Bạch Thanh ở tầng sáu, cửa sổ phía bắc hẳn là phòng ngủ của Bạch Thanh, còn phía tây là phòng khách, bây giờ bên trong đều tối đen như mực.
Bình thường Bạch Thanh đều ngủ vào khoảng 11 giờ nhưng tối nay vì có nhiều chuyện xảy ra, cô vẫn đợi Trương Hằng về nhà, hai người lại trò chuyện qua WeChat khoảng nửa tiếng nữa mới chào nhau chúc ngủ ngon.
Trương Hằng dường như có thể nhìn thấy Bạch Thanh co ro trên giường, trong phòng ngủ tối om gõ điện thoại, ánh sáng xanh lam phát ra từ màn hình chiếu lên khuôn mặt cô...
Trương Hằng xem "Penguin Highway." đến tập thứ mười ba, sau đó pin không chịu nổi nữa, thế là Trương Hằng lại ném máy tính xách tay về ghế sau, vươn vai, hoạt động gân cốt.
Cho đến nay, nhà Bạch Thanh vẫn chưa có gì xảy ra, Trương Hằng liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là 2 giờ 55 phút sáng, trên phố không một bóng người, cả thành phố yên tĩnh như trong trò chơi "Silent Hill." vậy.
Sau đó Trương Hằng nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt vào đôi mắt hơi cay xè, 3 giờ 20 phút, hắn nhìn thấy bên tay phải của mình một con chó hoang đang bới thùng rác. Ba giờ 45 phút, Trương Hằng dịch chuyển cơ thể, hơi ngả lưng ghế một chút, sau đó dựa vào đó.
Ban đầu hắn chỉ muốn chợp mắt một lát nhưng không ngờ nhắm mắt lại cơn buồn ngủ ập đến.
Trương Hằng mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình không còn ở trong xe nữa, mà đang đứng trong một thị trấn nhỏ.
Là mơ sao?
Trương Hằng nghĩ đến giấc mơ mà hắn đã làm không lâu trước đây, giấc mơ bị những thứ đó bao vây trên bãi sông.
Nhưng lần này giấc mơ rõ ràng có chút khác biệt, có cảm giác cổ xưa hơn và mơ hồ... khiến hắn có cảm giác quen thuộc.
Tuy nhiên Trương Hằng không nhớ mình đã từng đến thị trấn này, dù là ngoài đời thực hay trong Phó Bản, không nghi ngờ gì nữa, đây là một thị trấn cảng, mùi tanh nồng nặc trong không khí gần như khiến người ta buồn nôn, dưới đê chắn sóng có một bãi cát dài hẹp, trên đó có khá nhiều lán trại đơn sơ, bên cạnh lán trại là thuyền đánh cá.
Trương Hằng chú ý đến tòa tháp chuông màu trắng không xa, được xây bằng gạch đá, bên dưới có dòng sông chảy qua và bên kia đê chắn sóng, một đường đen ẩn hiện giữa những con sóng, trông rất tà ác.
Thực tế, toàn bộ thị trấn đều tràn ngập một bầu không khí khiến người ta khó chịu, mặc dù các tòa nhà ở trung tâm thị trấn rất đông đúc nhưng tòa nào cũng đổ nát hơn tòa nào, thậm chí mái nhà của nhiều ngôi nhà đã sụp, tường nhà trông cũng mục nát không chịu nổi, trên phố còn có đường ray xe lửa bỏ hoang, hai bên đều đã mọc đầy cỏ dại.
Xét về phong cách kiến trúc thì có vẻ là phong cách phương Tây vào thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20 nhưng tông màu chủ đạo lại tối tăm và đổ nát hơn nhiều, hoặc nói chính xác hơn thì thị trấn này giống như bị nguyền rủa vậy, ngay cả bầu trời cũng đầy u ám.
Nhưng không biết có phải vì tình cảm đã trôi qua quá nhiều hay không, sau khi chú ý đến cảnh tượng xung quanh, Trương Hằng không thấy khó chịu lắm, ngược lại còn có cảm giác như đang làm khách ở nhà bạn bè.
Điều này khiến trong lòng hắn hơi thấy kỳ lạ.
Trương Hằng đi xuống một con đường nhỏ lát đá cuội, đến một quảng trường, mặc dù gần đó có đèn sợi đốt chiếu sáng nhưng vì công suất quá thấp nên độ chiếu sáng rất yếu, không những không cung cấp được bao nhiêu ánh sáng mà đứng bên dưới còn có cảm giác rất kiềm nén.
Trên đường đi, ngoài việc nhìn thấy một vài ngư dân bẩn thỉu trên đê chắn sóng, Trương Hằng chưa nhìn thấy người nào khác, cho đến khi đến quảng trường, Trương Hằng nhìn thấy một ông lão, ông ta đang đi về phía một tòa nhà giống như một nhà máy.
Trương Hằng chào ông ta bằng tiếng Anh nhưng ông ta không có phản ứng gì.
Phải đến khi Trương Hằng đặt tay lên vai ông ta, ông ta mới quay đầu lại.
Đó là một khuôn mặt dị dạng và xấu xí, đầu vừa hẹp vừa bẹt, sống mũi bị sụp, hai mắt lồi ra khỏi hốc mắt, sáng lấp lánh, hai bên cổ đầy nếp nhăn, trên đỉnh đầu trọc lóc không có một sợi tóc, trên da còn đầy vảy.
Ông lão mở miệng, giọng khàn khàn, sắc nhọn nói: "Ngài... cuối cùng cũng đến rồi sao?"
Trương Hằng đang định hỏi ông ta câu này có ý gì nhưng ngay sau đó hắn đột nhiên tỉnh dậy khỏi giấc mơ kỳ lạ này, nó đến nhanh và đi cũng nhanh, giống như một con nai ẩn núp sâu trong rừng.
Chỉ bị nhìn thấy thoáng qua từ xa là lập tức cảnh giác rồi chui vào rừng ngay.
Sau đó Trương Hằng nghe thấy một tiếng hét, hắn ngẩng đầu lên thì thấy đèn phòng khách nhà Bạch Thanh lại sáng lên, còn tiếng hét đó thì không ngoài dự đoán là của Bạch Thanh.
Trương Hằng liếc nhìn đồng hồ trên tay, thấy đã 4 giờ 47 phút, không nhịn được thầm chửi một tiếng.