Vì vậy bây giờ trong nhà máy vẫn còn người làm ca đêm nhưng quan sát một lúc Trương Hằng để ý thấy ngoài những công nhân vận chuyển vật liệu thì về cơ bản không có ai rời khỏi xưởng, không có ai lười biếng, hơn nữa những công nhân vận chuyển vật liệu đó hành động cũng rất có quy luật, gần như chính xác đến từng giây, đồng thời không có bất kỳ giao tiếp nào với nhau, giống như người dưng vậy.
Rõ ràng đều là vẻ ngoài đang làm việc nghiêm túc nhưng cảnh tượng này lại khiến người ta có chút rợn tóc gáy.
Sự phát triển của xã hội hiện đại luôn không ngừng nhấn mạnh kỷ luật, biến công nhân thành máy móc nhưng không có công nhân nào thực sự có thể làm giống hệt máy móc.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Hằng cũng có thể cơ bản xác định, nhà máy này đúng là đã bị những thứ đó chiếm giữ.
Ngoài ra, Trương Hằng còn phát hiện ra rằng trong bốn nhà xưởng của nhà máy thủy tinh có một nhà xưởng tắt đèn.
Không có công nhân nào đến gần đó nhưng điều thú vị là an ninh ở đó lại nghiêm ngặt nhất, không chỉ số lượng camera nhiều nhất mà bảo vệ trong nhà máy mỗi giờ lại tuần tra một vòng ở đó, Trương Hằng nhận ra, ba nhà xưởng không ngừng hoạt động bên ngoài rất có thể là để che đậy thứ gì đó trong nhà xưởng đó.
Trong bóng tối, nó giống như một con quái vật há miệng chờ ăn.
Chỉ nhìn thấy đó thôi, trong lòng Trương Hằng đã nảy sinh cảnh giác, tuy nhiên đến nước này rồi, hắn không thể từ bỏ hành động tối nay.
Trương Hằng lợi dụng máy bay không người lái nhanh chóng trinh sát vị trí của tất cả các camera trong nhà máy, ngoài ra còn có số lượng và quy luật hành động của bảo vệ, nửa giờ sau, máy bay không người lái hết điện, Trương Hằng điều khiển nó bay về xe bánh mì, để Bạch Thanh thu hồi, còn bản thân hắn thì cuối cùng cũng bắt đầu hành động.
Cửa chính đối diện với phòng bảo vệ chắc chắn không thể đi, còn camera của nhà máy thủy tinh cũng giám sát tường rất tốt, may là không phải không có góc chết, chỉ là nếu không phải người rất hiểu về giám sát thì gần như không thể tìm ra.
Trương Hằng từ hướng đông nam, dọc theo bức tường đi mười bước rồi trèo vào, vừa khéo rơi vào sau một cây bách, mượn thân cây bách che đi camera hướng về phía này.
Nhà máy thủy tinh thường rất ít khi được xây dựng gần khu dân cư, vì tiếng ồn mà nhà máy sản xuất ra rất lớn, không ít công nhân làm việc trong xưởng cả ngày tai vẫn ù ù nhưng đối với Trương Hằng mà nói thì đây lại là một tin tốt, hắn và Bạch Thanh nói chuyện to hơn một chút cũng không sao, thậm chí cách tai nghe Bluetooth bên kia, Bạch Thanh cũng có thể nghe thấy tiếng máy móc ầm ầm.
Sau khi hạ cánh, Trương Hằng cũng nói vào tai nghe: "Ta vào rồi."
"Ừm, ngươi cẩn thận." Giọng nói của Bạch Thanh có vẻ hơi căng thẳng.
Trương Hằng không hành động ngay mà ngồi xổm sau gốc cây đợi thêm khoảng bốn giây, sau đó có xe nâng chở kính từ xưởng bên cạnh đi ra, Trương Hằng tính toán thời gian trong lòng, mười giây sau, đợi xe nâng đi được một nửa, hắn cúi người, áp sát vào dải phân cách, cũng bò về phía trước.
Xe nâng biến mất ở góc cua, Trương Hằng cũng bò đến khoảng một phần ba vị trí, thoát khỏi phạm vi giám sát của camera trước đó, sau đó chạy đến bên một tấm biển giới thiệu nhân viên tiên tiến bên đường trước khi xe nâng thứ hai đi ra.
Tấm biển giới thiệu đó vừa khéo giúp hắn chặn một camera mới khác ở bên trái, Trương Hằng không đi tiếp mà nắm bắt khoảng trống hiếm hoi này, trực tiếp băng qua con đường trước mặt, đến bên ngoài xưởng số 1, men theo đường ống bên tường trèo lên mái nhà.
Lúc này, xe nâng thứ hai mới đi đến từ góc cua đối diện.
Trương Hằng phủi bụi trên người, may nhờ tiếng máy móc ầm ầm trong xưởng, hắn dù là trèo lên hay đi trên mái nhà cũng sẽ không bị người ta chú ý.
Nhà máy thủy tinh này có quá nhiều camera giám sát, cho dù có một số nơi có góc chết nhưng không có nghĩa là có thể tìm ra một con đường an toàn tránh được tất cả các camera, hơn nữa để đến xưởng số 3 mục tiêu còn phải đi qua cửa chính của xưởng số 1, nếu cứ ở bên dưới thì sớm muộn gì cũng bị lộ, may là trước đó Trương Hằng đã dùng máy bay không người lái trinh sát phát hiện ra khả năng phòng không của đối phương không đủ.
Trên thực tế, đây cũng là điều rất bình thường.
Nơi này dù sao cũng là nhà máy thủy tinh chứ không phải pháo đài quân sự, bảo vệ nghiêm ngặt đến đâu cũng có giới hạn, cộng thêm camera phòng không, đến lúc kiểm tra an toàn phòng cháy chữa cháy chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ, ngược lại không phù hợp với phong cách hành động kín đáo của bọn chúng.
Trương Hằng giải quyết xong vấn đề giám sát thì chưa kịp vui mừng bao lâu, rất nhanh lại phát hiện ra rắc rối mới.
Xưởng số 3 rõ ràng là trung tâm của toàn bộ nhà máy thủy tinh.
Đội bảo vệ tuần tra một giờ một lần thì không nói, cửa sổ cũng được thay bằng kính cường lực, hơn nữa đóng rất chặt, Trương Hằng thử dùng cách trước đây thì rất khó mở từ bên ngoài, từ bên ngoài có thể nhìn vào nhưng chỉ có thể nhìn thấy một đống phế liệu chất đống trên mặt đất.
Những thứ đó bày ra thế trận như vậy thì rõ ràng không thể chỉ để trông coi một đống phế liệu, nếu không thì cũng quá hài hước. Tuy nhiên, tình hình cụ thể phải vào trong mới biết được.
Trương Hằng có cách cắt kính nhưng như vậy thì chậm nhất là đến sáng ngày hôm sau, những thứ đó sẽ phát hiện có người vào xưởng số 3, vì vậy cách tốt nhất vẫn là vào từ cửa chính.
Nhưng camera ở cửa là một vấn đề, ngoài ra còn phải mở một cửa cuốn điện.
Camera thì Trương Hằng đã nghĩ ra cách giải quyết nhưng cửa cuốn điện thì lại khá phiền phức.
May là xưởng số 3 không xa tòa nhà văn phòng, còn bản đồ điện tử hiển thị, cái hộp đựng thiết bị theo dõi siêu nhỏ mà Bạch Thanh nhét vào hộp kẹo cũng ở đó.