"Ta..." Bạch Thanh há miệng, muốn biện giải.
"Tất nhiên, ngươi vừa mất mẹ, lại sắp mất cha, trong thâm tâm ngươi tuyệt vọng đến vậy, sẵn sàng tin vào tất cả những điều có thể cứu vãn tất cả những điều này, vì vậy có lẽ kẻ xấu thực sự là người bịa ra những thứ này để lừa ngươi tin tưởng, ngay từ đầu hắn ta đã có ý đồ xấu, lợi dụng khao khát trong lòng ngươi để thừa nước đục thả câu."
"Không, ta có video và ảnh, tựu tại điện thoại của ta, chỉ là bây giờ không mở được." Bạch Thanh dũng cảm biện hộ cho Trương Hằng.
"Phải không, vậy ngoài ngươi ra, hắn còn đưa những video và ảnh này cho người khác xem không?" Chủ nhiệm Cao hỏi.
"..." Bạch Thanh ngẩn người.
"Còn tại sao các ngươi không báo cảnh sát, ta đoán hắn cũng chắc chắn đã nói với ngươi rằng cảnh sát không đáng tin, những người khác cũng không đáng tin, các ngươi chỉ có thể tin tưởng lẫn nhau nhưng tối hôm đó ngươi không cùng hắn vào nhà máy đó, ngươi không biết bên dưới đó cuối cùng là như thế nào, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay, làm giả vài bức ảnh và video thì quá đơn giản." Chủ nhiệm Cao bình tĩnh phân tích: "Hắn hoàn toàn có thể giả vờ đi vào nhà máy như vậy, sau đó lại đi ra, mang theo những tài liệu chuẩn bị trước đưa cho ngươi xem."
"Nhưng còn ảnh chụp CT, chỗ não thất thứ tư đúng là có bóng đen, ta cũng đã nhìn thấy..." Bạch Thanh nói, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
"Ngươi đã nhận ra rồi, đúng không?" Chủ nhiệm Cao nói: "Ngươi phát hiện ra rằng từ đầu đến cuối, ngươi đều tiếp nhận thông tin từ hắn, kí nhiên ảnh và video có thể làm giả, vậy ảnh chụp CT cũng có thể làm giả chứ? Ngươi hãy tự hỏi lòng mình xem, liệu thế giới của chúng ta có thực sự đã bị người ngoài hành tinh xâm lược hay khả năng hắn lừa dối ngươi lớn hơn."
Trong mắt Bạch Thanh thoáng hiện lên vẻ hoang mang.
"Xem ra trong lòng ngươi đã có đáp án rồi." Chủ nhiệm Cao thở dài: "Khoảng thời gian này hẳn là rất khó khăn đối với ngươi, ta có thể hiểu được tâm trạng của ngươi, vừa biết được Lâm Tư Tư và hai đứa trẻ khác đã không còn trên cõi đời, ta cũng hy vọng tất cả những điều này đều là giả, dù là người ngoài hành tinh hay bất cứ thứ gì khác, đều là trò đùa của chúng, đây chính là bản tính của con người, khi gặp phải khó khăn không thể vượt qua, chúng ta sẽ từ chối chấp nhận sự thật đã xảy ra, vùi đầu vào cát, giống như đà điểu vậy."
"Ta không phải đà điểu, ta chỉ hy vọng chuyện tối hôm đó không xảy ra, cha và mẹ ta đều có thể trở về." Bạch Thanh nghẹn ngào nói.
"Ta biết, sự thật luôn là thứ đau lòng nhất." Chủ nhiệm Cao vỗ vai Bạch Thanh an ủi.
"Xin lỗi." Bạch Thanh lau nước mắt trên mặt: "Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những điều này, làm phiền đến công việc của cô, tôi thực sự quá... quá ngu ngốc, tôi sớm nên nghĩ đến rồi."
"Không sao." Chủ nhiệm Cao nói: "Đây là điều mà tất cả mọi người đều phải trải qua để trưởng thành." Bà dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ngươi biết không, hồi nhỏ ta cũng từng gặp phải chuyện khiến ta rất đau lòng nhưng chuyện đó lại thúc đẩy ta trở thành một nhà thiên văn học, mặc dù chỉ làm được vài năm rồi chuyển sang làm giáo dục, nhìn những vì sao trên bầu trời, ngươi sẽ thấy nỗi phiền muộn của mình cũng trở nên nhỏ bé, nếu ngươi muốn thì khi rảnh rỗi có thể đến tìm ta, ta có thể dạy ngươi một số kiến thức về thiên văn học."
"Cô tốt bụng quá." Bạch Thanh cảm kích nói.
"Nhìn ngươi khiến ta nhớ đến con gái ta, tất nhiên các ngươi không giống nhau về ngoại hình nhưng khí chất thì rất giống." Chủ nhiệm Cao vừa nói vừa đợi Bạch Thanh đi ra khỏi kho, tắt đèn và đóng cửa phòng: "Tiếc là con bé đã ra nước ngoài và định cư ở đó rồi."
"Tôi không giỏi như con gái cô đâu."
"Ồ, ngươi không biết hồi nhỏ con bé khiến ta đau đầu thế nào đâu." Chủ nhiệm Cao nói: "Sau này ta bắt đầu làm giáo dục cũng có liên quan rất lớn đến con bé, lúc đó ta muốn tìm hiểu xem trong cái đầu nhỏ của con bé cả ngày nghĩ gì."...
Chủ nhiệm Cao đưa Bạch Thanh đến tận cửa, nhìn cô bé đi ra khỏi cổng nhà thiếu nhi, lại mỉm cười vẫy tay, rồi mới lên lầu.
Còn Bạch Thanh cũng cố nặn ra một nụ cười, sau đó quay đầu rẽ vào con phố bên cạnh, lúc đầu cô bé còn giữ tốc độ bình thường nhưng sau đó càng đi càng nhanh, đồng thời cơ thể không ngừng run rẩy, cuối cùng Bạch Thanh gần như chạy nước rút với tốc độ trăm mét vào cửa hàng sửa chữa điện thoại cách đó hai trăm mét, hỏi một người đàn ông đang chơi điện thoại trong cửa hàng: "Thay màn hình điện thoại hết bao nhiêu tiền?"
"Phải xem loại điện thoại rồi, còn phải xem là vỡ màn hình trong hay màn hình ngoài nữa." Người sau đặt điện thoại xuống, hôm nay đúng là hiếm, mới mở cửa sáng sớm đã có khách đến, hơn nữa ông chủ cửa hàng điện thoại vừa nói vừa đánh giá Bạch Thanh, thấy cô bé tuy là học sinh nhưng gia cảnh hẳn là không tệ, hơn nữa cũng không hiểu biết nhiều về điện thoại, điều này có nghĩa là có thể thao tác ở nhiều khâu.
Bạch Thanh đưa chiếc điện thoại bị vỡ cho ông ta.
"Ồ, 6 plus." Ông chủ nhận lấy điện thoại, nhìn hai lần: "Tình trạng này của cô nghiêm trọng đấy, cả màn hình đều vỡ rồi, cô ném điện thoại xuống lầu à? Như vậy phải thay cả màn hình, tám trăm tệ", sau đó dường như sợ Bạch Thanh thấy đắt, lại bổ sung thêm: "Giá chính hãng là như vậy, cô không tin thì lên mạng tra xem."
Nhưng ngoài dự đoán của ông ta, Bạch Thanh nghe vậy lại không có tâm trạng trả giá, gật đầu nói: "Vậy thì thay đi, ngoài ra chỗ này có điện thoại không, cho tôi mượn dùng một chút."
"Không có điện thoại bàn, dùng luôn điện thoại của tôi đi." Ông chủ nói rồi đưa điện thoại cho cô.
Bạch Thanh giật lấy điện thoại từ tay ông ta, làm ông chủ giật mình, còn tưởng gặp phải kẻ cướp, một cô bé thanh tú thế này cũng học người ta đi cướp giật sao nhưng may là sau đó Bạch Thanh không đi, chỉ tìm một góc, vội vàng bấm số.