Nghe vậy, Trương Hằng đã tìm kiếm tiêu đề bài đăng nhưng phát hiện ra rằng cả thông tin mà công cụ tìm kiếm Baidu và Google thu thập được cũng đã bị xóa, Trương Hằng nhớ đến gã có thể sửa đổi video giám sát mà hắn đã gặp trước đó, trong số những thứ đó rõ ràng cũng có cao thủ máy tính.
"Bây giờ phải làm sao?" Bạch Thanh hỏi, cảm giác này rất tệ, rõ ràng đã tìm đúng hướng, chỉ còn một bước nữa là đến câu trả lời cuối cùng nhưng lại bị kẹt ở khâu cuối cùng này.
Kết quả là Trương Hằng còn chưa kịp mở miệng thì thấy Du hành giả số một bên kia lại gửi đến một tin nhắn.
—— Ừm, thực ra cũng không sao, không có thì thôi, dù sao thì tôi đã học được phương pháp giải mã của cô ấy rồi nhưng hình như chỉ có tác dụng với đoạn bức xạ vô tuyến mà cô ấy phát ra, sau đó tôi đã tra cứu tất cả các ghi chép về bức xạ vô tuyến có thể tìm thấy trên mạng, đều không có đoạn của cô ấy, nhìn thế nào cũng thấy là do cô ấy tự bịa ra. ...
Trương Hằng và Bạch Thanh vốn tưởng rằng thông tin trong đoạn bức xạ vô tuyến điện kia sẽ rất nhiều.
Không ngờ cuối cùng cầm trên tay chỉ là một từ mà thôi. Chắc là Lâm Tư Tư đã cắt bớt, chỉ trích xuất một đoạn đại diện cho đáp án cuối cùng.
——blue-green algae.
"Đây là... tảo lam?" Bạch Thanh lục tìm trong kho từ vựng trong đầu, sau đó tìm ra đáp án.
"Ta biết tại sao ba đứa trẻ kia lại hẹn nhau đi ra bờ sông vào buổi tối rồi." Trương Hằng thở dài: "Chúng đi để thu thập tảo lam ở bờ sông."
Tảo lam là thứ rất phổ biến trong cuộc sống, tùy tiện tìm một mặt nước nào đó thì cơ bản đều có thể nhìn thấy những thứ xanh xanh trên mặt nước, một số tảo lam sau khi bị ô nhiễm bởi các nguyên tố như ni-tơ, phốt pho còn gây ra hiện tượng thủy triều đỏ và nở hoa trên hồ do phú dưỡng, gây ra tác hại nghiêm trọng cho ngành đánh bắt và nuôi trồng thủy sản, tuy nhiên rất ít người biết rằng tảo lam đã có lịch sử 3,5 tỷ năm, là sinh vật cổ xưa nhất trên Trái Đất.
"Ngươi không phải nói rằng thứ dưới kho số 3 kia dù là tên lửa cũng không thể đối phó được sao, vậy tảo lam có tác dụng gì?"
"Ta cũng không biết." Trương Hằng nói, suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Ban đầu ta đoán có lẽ liên quan đến chức năng sao chép của thứ đó, hiện tại chúng ta biết rằng thứ dưới kho số 3 kia sẽ ấp ra hai loại nhộng ve sầu khác nhau, trong đó nhộng ve sầu nhỏ dùng để sản xuất bóng tối trong não thứ tư, còn nhộng ve sầu lớn thì dùng để sản xuất mục tiêu chuẩn bị thay thế nhưng những mục tiêu này hẳn cũng không phải có thể ấp ra tùy tiện, cần phải thu thập mẫu trước, có thể là tóc hoặc máu gì đó, nó có thể sao chép khủng long vào thời kỳ Phấn Trắng, có thể sao chép con người vào thời hiện đại... nhưng còn tảo lam, một sinh vật nhân sơ cổ xưa và đặc biệt như vậy thì sao? Đáng tiếc là chúng ta không có thời gian để kiểm chứng phỏng đoán này.
Thử xem sao, những thứ đó đã ra tay với chúng ta rồi, nếu không giải quyết mối đe dọa này thì chúng sẽ không thể dừng tay, tuy nhiên đây có lẽ cũng là một cơ hội của chúng ta."
"Ừm?" Bạch Thanh không hiểu cơ hội mà Trương Hằng nói là gì.
"Chúng vẫn luôn thích giả dạng thành chúng ta trà trộn vào xã hội loài người, lần này có lẽ cũng nên đến lượt chúng ta đổi vai rồi." Trương Hằng nói.
Lúc đầu Bạch Thanh vẫn chưa hiểu ý của câu nói cuối cùng của Trương Hằng, ngẩn người nửa giây, cho đến khi cô nghĩ đến điều gì đó, sau đó há to miệng, ngây người nói: "Ngươi... ngươi sẽ không định giả dạng thành bản sao của chính mình chứ?"
"Tại sao không?" Trương Hằng nói: "Ta đã giải quyết bốn tên ở phòng giáo vụ, tìm được điện thoại của một tên, nói với người chỉ huy chúng rằng đã hoàn thành nhiệm vụ, còn bây giờ tên giả dạng ta đang nằm trong cốp xe, ngươi lại ở trong tay ta, cho đến khi chúng nhận ra thì ta có thể mượn thân phận của bản sao đó."
Bạch Thanh nghe thấy ngươi lại ở trong tay ta thì mặt đỏ lên nhưng rất nhanh lại nói: "Như vậy quá mạo hiểm rồi, giống như giữa chúng ta có mật hiệu vậy, nếu những thứ kia cũng có cách đặc biệt nào đó để nhận ra nhau thì sao?"
"Chắc chắn là nguy hiểm nhưng đến lúc này đã là cá chết lưới rách rồi, giữa ta và những thứ kia chắc chắn phải có một trận chiến, may là ít nhất hiện tại chúng ta vẫn nắm giữ chủ động, hơn nữa trong tay chúng ta còn có một quân bài quan trọng." Trương Hằng nói.
Hai phút sau, Trương Hằng dưới ánh mắt có phần nghi ngờ của ông chủ béo dẫn theo Bạch Thanh đang khóc nức nở bước ra khỏi quán net.
Tên côn đồ tên Tiểu Phỉ đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh này không nhịn được khạc một bãi nước bọt xuống đất, mắng: "Bắp cải ngon đều bị đoạt rồi."
Trương Hằng dẫn Bạch Thanh thoát khỏi tầm mắt của đám người kia, đến trước xe bánh mì, mở cửa xe, hai người cùng chui vào.
Đợi đến khi cửa xe đóng lại sau lưng, Bạch Thanh lập tức nín khóc, sau đó còn nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi ta diễn thế nào?"
"Cũng được, nó hẳn đang nghi ngờ đã xảy ra chuyện gì nhưng hẳn sẽ nhanh chóng thông báo cho những tên khác." Trương Hằng nói, thực ra hắn đã nghĩ đến khả năng bắt luôn cả ông chủ quán net nhưng cân nhắc đến việc ngoài cửa còn có một đám thanh niên, nếu hắn ra tay thì những tên côn đồ kia chắc chắn cũng sẽ tham gia.
Trương Hằng không phải sợ những tên nhóc đó, chỉ là như vậy thì mọi chuyện sẽ càng ầm ĩ, không có lợi cho kế hoạch sau này của hắn.
Nói xong hắn vén tấm chăn ở cốp xe lên, để lộ ra một người khác giống hắn ở bên dưới.
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng Bạch Thanh nhìn thấy một Trương Hằng khác vẫn bị dọa lùi lại hai bước, đặc biệt là khi hai Trương Hằng đứng cạnh nhau, hình ảnh trông càng kỳ quái hơn. ...