Vì vậy, Trương Hằng muốn giết nhất cũng chính là những tên này.
Nhưng thời gian dành cho hắn không còn nhiều, đợt quái vật đầu tiên sắp ập đến vị trí của hắn.
Trương Hằng giơ súng trường trong tay lên, mượn ánh trăng ngắm vào một bóng người.
Một tiếng súng nổ vang lên, một bóng người đội vương miện vàng lảo đảo, ngã nhào xuống đất, không thể đứng dậy được nữa.
Trương Hằng không có thời gian để thưởng thức chiến quả,
Sau đó hắn lại chuyển nòng súng, viên đạn thứ hai lại giết chết một tên tế tự.
Nhưng phát súng thứ ba của hắn lại bắn trượt, ngoài việc khoảng cách khá xa thì còn vì đối phương đã nhìn thấy cảnh ngộ của hai đồng bọn mình, đã có cảnh giác, nhanh nhẹn né tránh.
Tất nhiên, chủ yếu vẫn là do [Thấu Kính Loại Bỏ] hiện không ở trên người Trương Hằng, nếu không thì dù tên kia có phòng bị, Trương Hằng cũng tự tin có thể giết chết hắn ta nhưng bây giờ thì Trương Hằng biết mình không có cơ hội bắn thêm phát nào nữa, hắn liếc mắt nhìn tên đội vương miện vàng, thuận tay giải quyết hai con quái vật xông lên phía trước, rồi nhảy xuống khỏi ngôi nhà đất.
Hai phát súng của Trương Hằng vẫn có một số tác dụng, ít nhất là làm chậm tốc độ tiến lên của hai nhóm quái vật, sau khi mất đi người chỉ huy, chúng rõ ràng có chút không thích ứng, mặc dù vẫn đang tiến về phía này nhưng tốc độ không tự chủ được mà chậm lại một chút.
Điều này cũng là lẽ thường tình, chúng tuy là quái vật nhưng không phải là thây ma hoàn toàn không có não, nhìn thấy cảnh Trương Hằng trước đó giết chóc dữ dội như thế nào, ngoài ra còn có cái chết của tên tế tự và tên nông dân bị bắn trúng chân nằm bên vệ đường rên rỉ, trong lòng ít nhiều cũng sẽ có chút kiêng dè.
Còn về nhóm người do tên tế tự thứ ba dẫn đầu vì khoảng cách khá xa nên Trương Hằng không lo lắng lắm.
Hắn cắm khẩu súng trường vào ba lô sau khi bắn trúng mục tiêu, sau đó nhanh chóng rời khỏi hai ngôi nhà nông thôn đó.
Trương Hằng không lập tức đi gặp Faberikot mà lại vòng thêm nửa vòng nữa, xác nhận đã suý hết những con quái vật phía sau, sau đó mới mò đầu về phía nơi Faberikot ở.
Sau một thời gian như vậy, Trương Hằng cũng không biết Faberikot đã chạy đi đâu, hắn thậm chí không biết Faberikot có bị bắt không, nếu tên kia thực sự xui xẻo như vậy thì hắn cũng không có cách nào, dù sao hắn đã làm hết những gì có thể.
Trương Hằng chỉ có thể mò mẫm theo hướng đã định, đồng thời hắn cũng để ý thấy những con quái vật phía sau cũng không từ bỏ việc tìm kiếm, chỉ có điều bây giờ hai bên đã cách xa nhau rồi, mà phạm vi của đầm lầy này cũng rất rộng.
Ngay cả khi những con quái vật đó có nhiều người thì trong thời gian ngắn cũng khó có thể tìm kiếm được, cộng thêm việc Trương Hằng cố tình dẫn chúng đi theo hướng khác, bây giờ hắn chỉ cần cẩn thận một chút thì vẫn có khá nhiều thời gian hoạt động.
Vì vậy, cuối cùng cũng có thời gian để nghe người lữ hành trẻ tuổi đích thân kể lại những gì đã thấy trong nửa ngày, tất nhiên, tiền đề là Trương Hằng phải tìm thấy Faberikot trước.
Ngoài ra, Trương Hằng cũng nhân cơ hội này kiểm tra lại sợi dây chuyền nhặt được giữa đường, trước đó vì bận chiến đấu nên không kịp xem kỹ, chỉ phát hiện chất liệu của nó hơi lạ, có thể xác định là cùng loại vật liệu với những chiếc vương miện vàng trên đầu những tên tế tự nhưng tay nghề của những chiếc vương miện đó trông có vẻ phức tạp và tinh xảo hơn một chút.
So với những chiếc vương miện đó thì sợi dây chuyền này đơn giản hơn nhiều, mặc dù trên đó cũng có phù điêu nhưng chỉ là một số ký hiệu rất trừu tượng, trong số đó Trương Hằng chỉ miễn cưỡng nhận ra được nước (hoặc sự sống) và đại dương, đàn cá, ngoài ra thì sợi dây chuyền đó khi áp vào da sẽ mang lại cảm giác mát lạnh.
Nếu là mùa hè thì đeo vào chắc cũng khá thoải mái, tất nhiên, giống như chủ nhân của nó, sợi dây chuyền này cũng tỏa ra một loại tà ác và kỳ dị khó tả, giống như một con rắn đuôi chuông ẩn núp dưới phiến đá.
Trương Hằng xác nhận không thể đọc thêm bất kỳ thông tin nào từ nó nữa, liền nhét nó vào ba lô sau lưng, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Faberikot.
Ngọn tháp nhọn đổ nát của nhà thờ sừng sững trong bóng tối xa xa, còn bên tay kia là bóng đen khổng lồ của đê chắn sóng, trên đó thấp thoáng một số bóng người, lúc đầu Trương Hằng tưởng họ đang kiễng chân tìm kiếm tung tích của hắn và Faberikot nhưng quan sát một lúc thì thấy có vẻ không phải như vậy.
Họ dường như quay lưng lại với Trương Hằng, hướng mặt ra phía biển, hay chính xác hơn là hướng ra phía rặng đá đen, không biết đang ngóng trông điều gì, đồng thời Trương Hằng để ý thấy mùi tanh tưởi khó chịu trong gió thổi từ ngoài biển vào càng nồng hơn, lúc đầu Trương Hằng thậm chí còn tưởng nhầm là có kẻ địch đang đến gần nhưng sau đó hắn nhận ra là do vấn đề của chính cơn gió.
Trương Hằng có linh cảm rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra ở rặng đá đen và chuyện này dường như cũng liên quan đến hắn.
Nhưng trước mắt vẫn phải tìm thấy Faberikot trước, tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra ở thị trấn, sau đó mới có thể quyết định hành động tiếp theo.
Trương Hằng cúi thấp người, cố gắng ẩn mình sau những đám cỏ dại, đồng thời chú ý lắng nghe động tĩnh từ mọi phía, hắn mất khoảng một giờ, đồng thời thỉnh thoảng bật đèn pin cầm tay, cố gắng nhận ra dấu chân để lại trên đất, từ sớm khi xuống lầu ăn cơm cùng người lữ hành trẻ tuổi, Trương Hằng đã cố tình chọn một số đoạn đường lầy lội, trên đó có thể nhìn thấy dấu giày của Faberikot.
Và cuối cùng Trương Hằng cũng nhờ dấu giày này mà tìm thấy người lữ hành trẻ tuổi, Faberikot đang trốn bên một đoạn đường ray bỏ hoang, lúc Trương Hằng vừa nhìn thấy hắn còn tưởng hắn đã chết.
Bởi vì cơ thể hắn bất động, trông giống như một cái xác vậy.