"Nhưng mà..." Varro còn muốn nói gì đó, kết quả bị Gabi mất kiên nhẫn cắt ngang.
"Không có nhưng nhị gì hết, ngươi biết ta có quyền quyết định một đấu sĩ có đủ tư cách hay không, bây giờ ta có thể đưa ngươi đi đào mỏ." Gabi mặt lạnh, lạnh lùng nói.
Varro dường như bị lời đe dọa cuối cùng của Gabi làm cho sợ hãi, mặt mày ủ rũ, tuy rằng tỏ ra rất không cam lòng nhưng cũng không thể không ngậm miệng lại.
Đã nói đến đây, Gabi cũng dứt khoát nói hết ra: "Ta mua ngươi chỉ mất ba trăm sestertius, cho dù bán ngươi đến vùng quê cũng không lỗ, ngươi nên mừng vì mình còn có cơ hội tham gia kỳ kiểm tra sau bốn mươi ba ngày, đúng vậy, trở thành đấu sĩ có nghĩa là ngươi có thể sẽ chết nhưng ít nhất ngươi có thể chết như một người đàn ông trên đấu trường, chứ không phải chết như một con gia súc trên đồng ruộng, chết trong hầm mỏ tối tăm u ám."
Trải qua bảy ngày này, Trương Hằng cũng coi như có một số hiểu biết về huấn luyện cơ bản của đấu sĩ, đại khái thì bất kể phương pháp huấn luyện nào cũng đều đi theo hướng tăng cường sức mạnh, sự nhanh nhẹn, sức bền, ngoài ra còn truyền thụ một số bước di chuyển cơ bản.
Trương Hằng không mấy hài lòng với nội dung khóa học hiện tại.
Tất nhiên, xét đến việc hắn hiện đang ở thế kỷ thứ hai, hắn cũng không mong đợi cách huấn luyện ở đây có thể khoa học đến mức nào nhưng ngoài việc trà trộn để có được thân phận tự do, hắn thực sự cũng hy vọng có thể lợi dụng khoảng thời gian này để học được một số thứ hữu ích, dù sao thì hắn hiện đang ở Đế chế La Mã, thời kỳ đỉnh cao của các buổi biểu diễn đấu sĩ.
Hoạt động giải trí quan trọng nhất đối với người dân La Mã này vì quá đẫm máu và tàn bạo nên đã biến mất ở hậu thế, tuy nhiên không thể phủ nhận rằng vào thời điểm đó, nó thực sự đã tạo nên một số anh hùng và truyền kỳ.
Tất nhiên, vì kỹ thuật dùng dao của Trương Hằng hiện đã đạt đến cấp độ 4, cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu tích lũy được từ hơn mười Phó bản, cho dù Spartacus có sống lại thì khả năng cao cũng không phải là đối thủ của hắn nhưng điều này không có nghĩa là kỹ thuật chiến đấu của hắn đã hoàn hảo đến mức không còn gì để nâng cao.
Ví dụ như trận chiến giữa Habitus và Bach mà hắn đã thấy trước đó, mặc dù Habitus yếu thế hơn về sức mạnh nhưng hắn ta đã dùng những bước di chuyển khéo léo để đùa giỡn với Bach, kẻ chỉ có sức mạnh thô bạo, khiến Bach tức giận hét lớn, Trương Hằng khá hứng thú với cách di chuyển như khiêu vũ của Habitus.
Thân pháp của Trương Hằng cũng đi theo hướng nhanh nhẹn, được rèn luyện trong sóng gió, có thể khắc chế Habitus, nếu hắn đối đầu với Habitus, Habitus ước tính không chống đỡ nổi ba chiêu nhưng đây là do thời gian luyện tập của hai bên khác nhau, kinh nghiệm chiến đấu cũng khác nhau dẫn đến, chứ không phải là sự áp chế hoàn toàn về thân pháp, còn nếu có thể học được phương pháp luyện tập của Habitus thì đối với Trương Hằng mà nói có lẽ là một sự bổ sung không tệ.
Nhưng rất nhanh Trương Hằng đã phát hiện ra rằng chuyện này dường như không đơn giản như hắn tưởng.
Sau khi phân chia nghề nghiệp, mỗi người cũng được phân cho một huấn luyện viên tương ứng nhưng phần lớn thời gian vẫn là cùng nhau tiến hành huấn luyện cơ bản, ngoài ra huấn luyện viên cũng sẽ căn cứ vào đặc điểm của từng người để chế định huấn luyện có mục tiêu, tuy nhiên dù là trong huấn luyện cơ bản hay huấn luyện có mục tiêu, Trương Hằng đều không tìm thấy bộ pháp của Habitus.
Hắn cũng đã tham khảo ý kiến của huấn luyện viên của mình về vấn đề này, huấn luyện viên nói với Trương Hằng rằng theo hợp đồng thuê, huấn luyện viên cần giúp trường đấu sĩ huấn luyện đấu sĩ, hoàn thành khóa huấn luyện quy định nhưng một số huấn luyện viên cũng có một số tuyệt kỹ riêng, sẽ không truyền thụ công khai.
Muốn học được những thứ này thì phải dùng một số thủ đoạn khác, cách phổ biến và đơn giản nhất là tặng quà.
Những đấu sĩ dự bị vốn là nô lệ như Trương Hằng thì đương nhiên không có hy vọng gì nhưng những đấu sĩ chính thức, dù vẫn mang thân phận nô lệ, mỗi lần chiến thắng cũng có thể nhận được một số phần thưởng, thường là quà tặng và tiền thưởng từ khán giả, để kích thích đấu sĩ chiến đấu anh dũng hơn, trường đấu sĩ sẽ trích một phần chia cho đấu sĩ.
Đấu sĩ có thể dùng số tiền này để hưởng lạc, tất nhiên cũng có thể dùng để nâng cao bản thân, dò hỏi sở thích của huấn luyện viên mục tiêu, mua quà tặng hợp ý để tặng cho huấn luyện viên, kéo gần mối quan hệ giữa hai bên, cũng có người dứt khoát ký một hợp đồng hợp tác dài hạn, trích một phần tiền thưởng của mình cho một huấn luyện viên nào đó, như vậy huấn luyện viên đó sẽ trở thành huấn luyện viên riêng của hắn, sẽ chịu trách nhiệm lập kế hoạch huấn luyện cho hắn, xem từng trận chiến của hắn, từ đó tìm ra điểm yếu, không ngừng hoàn thiện võ thuật của hắn.
Tuy nhiên, đãi ngộ này thường chỉ dành cho những đấu sĩ nổi tiếng.
Nghe xong, Trương Hằng biết rằng mình tạm thời không cần cân nhắc đến vấn đề bước chân nữa, bởi vì đấu sĩ dự bị và đấu sĩ chính thức không ăn ở cùng nhau, bình thường hắn rất khó gặp Habitus, ngay cả khi gặp, nếu không có đủ lợi ích thì Habitus cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ cho hắn cách kiếm cơm của mình.
May là Habitus nhất thời cũng không chạy đi đâu được, Trương Hằng không vội. Đã biết được phương hướng thì chuyện này có thể đợi đến khi hắn vượt qua kỳ thi trở thành đấu sĩ chính thức rồi tính tiếp.
So sánh ra thì Varro có vẻ đáng lo hơn.
Kể từ khi Gabi nói ra giá mua Varro, hắn ta như bị sét đánh, vẻ mặt thất hồn lạc phách, đến nước này, dù hắn có lạc quan đến đâu cũng không thể tự lừa mình dối người nữa, đành phải đau khổ chấp nhận phân tích trước đó của Trương Hằng.