"Đây không phải là cuộc thi kể khổ, cho dù ngươi sống khổ hơn hắn thì cũng không phải là lý do để ngươi tước đi quyền được buồn của hắn." Trương Hằng hờ hững nói.
Hắn vừa dứt lời, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Từng ánh mắt đều tập trung vào Trương Hằng và Bach, đây là lần đầu tiên có người mới dám "Khiêu khích." Bach, con bò tót Đức này.
"Ngươi đã quyết tâm muốn ra mặt thay cho tên khóc nhè này rồi sao?" Bach sa sầm mặt lại: "Trước khi nắm đấm của ta giáng xuống mặt ngươi, ta khuyên ngươi nên cân nhắc lại lập trường của mình."
Bach không phải mới bắt đầu khó chịu với Varro, ngay từ đầu tên này đã không đứng đắn, gọi Marcus đang định rời đi lại, muốn rời khỏi bãi tập, theo quan điểm của Bach thì đó là một kẻ tiểu nhân muốn trục lợi, sau đó cũng không nghiêm túc luyện tập, nhìn dáng vẻ nhu nhược của hắn ta đã thấy tức rồi, huống hồ bây giờ lại còn khóc lóc thảm thiết.
Thật khó tưởng tượng một người yếu đuối, nhu nhược và vô năng như vậy lại ngủ chung một mái nhà với hắn nhưng vì thời gian gần đây việc huấn luyện rất căng thẳng, hắn cũng không có sức lực đi tìm Varro gây phiền phức, cho đến tối nay, hắn tình cờ thấy Varro khóc trên giường, sự bất mãn tích tụ trong lòng Bach cũng bùng nổ.
Còn về Trương Hằng, Bach không có ác cảm gì nhiều, cũng không có ấn tượng gì, những ngày này người phương Đông này luôn tỏ ra rất khiêm tốn, không lười biếng cũng không quá nổi bật nhưng hôm nay sự cứng rắn của Trương Hằng khiến hắn hơi bất ngờ.
"Ta chỉ đang trình bày sự thật thôi." Trương Hằng nhún vai: "Bây giờ mọi người đều là nô lệ, sau này biết đâu còn phải cùng nhau thi đấu, cho dù không muốn đoàn kết với nhau thì cũng không cần thiết phải làm tổn thương lẫn nhau."
"Ai sẽ cùng tên phế vật đó thi đấu, hắn thậm chí còn chưa chắc đã vượt qua được kỳ thi cuối cùng, có lẽ chỉ vài ngày nữa là Gabi sẽ bán hắn đến vùng quê thôi." Bach cười lạnh.
"Đừng bao giờ coi thường tiềm năng của một người, vấn đề là hắn thức tỉnh khi nào." Trương Hằng xoa xoa cằm, vừa nói vừa liếc nhìn Varro, kết quả là ánh mắt của hắn ta trống rỗng, giống như một cái xác không hồn.
"Vậy là ngươi muốn quản chuyện vớ vẩn này đến cùng sao?"
"Ồ, điều đó tùy thuộc vào việc ngươi có muốn nghe lời khuyên của ta hay không." Trương Hằng nói.
Bach nghe vậy không nói gì nữa, nắm chặt nắm đấm.
Kết quả là hắn còn chưa ra tay thì Trương Hằng lại lên tiếng: "Chờ đã."
"Sao, ngươi thay đổi ý rồi sao?"
"Không, nếu muốn đánh nhau thì ta đề nghị chúng ta ra bãi tập giải quyết, ở đó không gian rộng rãi hơn, hơn nữa." Trương Hằng dừng lại một chút: "Ngươi có thể bảo đồng bọn của ngươi canh giữ lối vào bãi tập, không cho người khác vào."
"Tại sao, ngươi không muốn người khác nhìn thấy cảnh ngươi bị đánh tơi tả sao."
"Tin ta đi, đây là vì tốt cho ngươi." Trương Hằng nói: "Nếu ngươi còn muốn làm... người kế nhiệm Sisnates."
Bach nghe vậy nhưng không trả lời ngay, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Trương Hằng, một lúc sau mới nói: "Được, chỉ vì ngươi dám đấu tay đôi với ta, đủ bản lĩnh, là một thằng đàn ông, ta đồng ý với yêu cầu của ngươi, hơn nữa sau này bất kể ai thắng ai thua, ta cũng sẽ không đến tìm tên ẻo lả này gây phiền phức nữa, dù sao thì hắn cũng chẳng còn mấy ngày sung sướng nữa."
"Tốt lắm, vậy chúng ta nhất trí." Trương Hằng nói.
Trương Hằng và đám người Đức quay trở lại bãi tập.
Lúc này mặt trời đã lặn hẳn, Bach thắp đèn dầu, còn mấy người Đức còn lại canh giữ lối vào bãi tập, đảm bảo không ai làm phiền hai người.
"Ngươi muốn dùng vũ khí gì?" Bach hất cằm về phía Trương Hằng.
"Cho ta một thanh kiếm tập thôi." Trương Hằng nói.
"Giáp thì sao?"
"Không cần."
Bach ném thanh kiếm tập cho Trương Hằng, đồng thời cảnh cáo: "Nói trước, ta sẽ không nương tay vì ta nể ngươi đâu, ngươi nên chuẩn bị tinh thần bị ta đánh cho tơi tả đi."
"Cái này thì... ta chỉ có thể nói là thế sự khó lường." Trương Hằng nhận lấy thanh kiếm tập, cầm trên tay cân nhắc.
Kiếm tập của trường đấu sĩ đều làm bằng gỗ, chiều dài ngắn hơn đao rất nhiều, trông giống kiếm đồng thời Xuân Thu, theo câu nói "Một tấc dài hơn một tấc mạnh hơn, một tấc ngắn hơn một tấc nguy hiểm hơn." thì có lẽ là để màn đấu sĩ trở nên hấp dẫn hơn.
Bach thấy Trương Hằng chỉ cầm kiếm tập nên bản thân cũng không muốn chiếm tiện nghi, cũng chỉ cầm một thanh kiếm tập.
"Cái khiên của ngươi đâu?" Lần này là Trương Hằng lên tiếng hỏi.
"Ngươi không dùng thì ta cũng không dùng." Bach kiêu ngạo nói.
"Tùy ngươi, dù sao thì lát nữa nếu ngươi cần thì có thể lấy bất cứ lúc nào."
Cuối cùng Bach cũng bị câu nói của Trương Hằng chọc tức: "Đừng tưởng ta nể ngươi mà ngươi có thể coi thường ta, ta đổi ý rồi, ta sẽ khiến ngươi một tuần không xuống giường được."
"Thật sao, vậy thì ngươi phải dùng nhiều sức hơn rồi." Trương Hằng vẫn là dáng vẻ thong dong, nhướng mày đáp lại.
Ngay sau đó, Bach tức giận lao tới, đồng thời vung thanh kiếm tập trong tay.
Kết quả hắn ta lại gặp phải cảnh tượng giống bảy ngày trước, Trương Hằng không biết bằng cách nào đã dễ dàng né được một nhát chém của hắn, sau đó nhân lúc hắn ta chưa kịp mất đà lao tới, chân còn chưa đứng vững, dùng thanh kiếm tập trong tay đập vào lưng hắn.
Một tiếng "Bốp." vang lên, cơ thể Bach lập tức bay ra ngoài, lăn một vòng trên mặt đất.
Nhưng người Đức lăn một vòng rồi lập tức lật người đứng dậy, khi hắn nhìn lại Trương Hằng thì ánh mắt đã thay đổi.
Trong mắt người ngoài, đây là tật xấu cũ của Bach lại tái phát, khinh địch mạo hiểm, bị người ta bắt được sơ hở không kịp thay đổi động tác, mượn sức của hắn ta hất hắn ta ra ngoài, đây là một cách chiến đấu khá khôn ngoan.
Nhưng bản thân Bach hiểu rất rõ, kế hoạch huấn luyện riêng mà Gabi và huấn luyện viên chế định cho hắn ta chính là cố gắng sửa những tật xấu trong chiến đấu trước đây của hắn ta, bây giờ hắn ta đã khác với một tuần trước rồi, mặc dù hắn ta vẫn chưa chắc là đối thủ của Habitus nhưng nếu đối phương lại dùng chiêu đó thì hắn ta cũng sẽ không ngã lăn ra thảm hại như vậy.