"Ta không phải đã nói với ngươi là ngươi không cần quay lại sao?" Gabius lại tỏ ra vô cảm, như không nhìn thấy sự thay đổi trên người Varro.
"Ngươi cũng đã nói, sẽ cho ta ba ngày, bây giờ ngày thứ ba còn chưa kết thúc." Varro không những không sợ hãi mà còn bình tĩnh nói.
"Thú vị." Gabius nghe vậy cũng không tức giận, dừng lại một chút rồi nói: "Ta là người nói được làm được, vậy thì ta sẽ giữ ngươi đến khi mặt trời mọc ngày mai, tuy nhiên ta vừa tăng gấp đôi khối lượng tập luyện, những người không hoàn thành vẫn sẽ bị đưa đến mỏ."
"Ta sẽ không bị đưa đến mỏ." Varro quả quyết nói.
"Ta nghĩ chúng ta sẽ sớm biết được câu trả lời cho vấn đề này thôi." Gabius hất cằm: "Quay về tập luyện đi."
Tên ném kiếm nghe vậy thì dường như cũng nhìn thấy hy vọng, vội vàng nói: "Ta cũng biết sai rồi, cho ta tiếp tục tập luyện đi, ta đảm bảo sẽ cố gắng hơn bất kỳ ai."
"Không, bây giờ ta đã có người thay thế vị trí của ngươi rồi, ngươi càng không có giá trị gì nữa, hy vọng ngươi thích không khí trong mỏ." Gabius vẫy tay, ra lệnh cho người huấn luyện kéo người đi.
Còn Trương Hằng thì nhỏ giọng nói với Varro đang vác khúc gỗ: "Chào mừng trở về."
"Cảm ơn." Hắn cũng chân thành nói, trước đây hắn chỉ là không để tâm đến mọi chuyện nhưng không có nghĩa là không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, Varro biết Trương Hằng vì hắn đánh nhau với Bach, còn sau đó Gabius chịu cho hắn thêm ba ngày nữa rõ ràng cũng có liên quan đến Trương Hằng.
"Ngươi là một người bạn thực sự, nếu ta có thể vượt qua cửa ải sáng mai, tương lai chắc chắn sẽ báo đáp ngươi." Varro sau đó lại bổ sung thêm.
Trương Hằng thực ra cũng rất tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra với Varro, tại sao trước đây hắn rõ ràng đã tự bỏ cuộc, đi đấu trường một vòng rồi lại bùng cháy đấu chí, không thể nào là vì xem biểu diễn đấu sĩ rồi bị cảm động bởi dáng vẻ oai hùng của đối phương chứ?
Nhưng bây giờ không phải là lúc trò chuyện, hai người chỉ đơn giản trao đổi vài câu như vậy đã khiến Gabius chú ý, vì vậy Trương Hằng cũng rất sáng suốt ngậm miệng lại. ... ...
Mãi đến hai ba giờ sáng, mới có người lần lượt hoàn thành buổi tập, Trương Hằng cũng trà trộn trong số đó.
Gabius cũng không hẳn là hoàn toàn vô nhân tính, còn bảo đầu bếp để lại thức ăn cho bọn họ, tuy nhiên thức ăn đã nguội ngắt, chỉ là lúc này cũng không có ai còn sức để phàn nàn nữa, mọi người miễn cưỡng ăn xong rồi nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi.
Cuối cùng trên sân tập chỉ còn lại Varro và người huấn luyện đang nhìn hắn.
Lúc này thể lực của Varro cũng đã gần đến cực hạn nhưng hắn vẫn nghiến chặt răng, không hề từ bỏ, giữa chừng hắn thậm chí còn ngất xỉu một lần nhưng sau khi bò dậy cũng không nói gì, lại tiếp tục lao vào tập luyện.
Sáng sớm hôm sau, Trương Hằng ăn sáng xong, đến sân tập thì phát hiện Gabius đã đến rồi, đang nói gì đó với người huấn luyện của Varro, một lúc sau hừ lạnh một tiếng: "Ta không biết ngươi đang cố chấp cái gì, nhóc con, cho dù ngươi hoàn thành hết tất cả các bài tập trước khi mặt trời mọc thì thế nào, sau khi mặt trời mọc, bài tập mới của ngày mới lại bắt đầu, ngươi định lấy gì để chống đỡ?"
"Hận thù." Varro lau mồ hôi trên trán, trong đôi mắt hắn có thứ gì đó đang cháy: "Không có sức mạnh nào có thể mạnh hơn hận thù, đúng không?"
Việc luyện tập cường độ cao liên tục sẽ khiến con người dần mất đi khả năng suy nghĩ, thậm chí hầu hết mọi người đã quên mất mình đã ở đây bao lâu rồi.
Cuộc sống hàng ngày của Trương Hằng và những người khác hiện tại ngoài luyện tập chỉ còn lại những hoạt động sinh lý cần thiết như ăn uống và ngủ nghỉ, hơn nữa hai hoạt động sau luôn ở trong tình trạng không đủ, dù ăn bao nhiêu thức ăn cũng nhanh chóng đói, dù ngủ bao nhiêu giờ, ngày hôm sau toàn thân vẫn đau nhức...
Ngoài tên khốn ném kiếm tập trước đó, sau đó lại có thêm bảy người không chịu nổi áp lực tàn khốc này mà lựa chọn hoặc bị buộc phải bỏ cuộc.
Trong số đó có bốn người là công dân La Mã, đã lựa chọn chấm dứt hợp đồng hữu nghị với trường đấu sĩ, về nhà tìm đường khác, còn ba nô lệ còn lại thì không may mắn như vậy, ngày hôm sau đã bị áp giải đi đào mỏ.
Điều khiến Gabius bất ngờ là Varro mà hắn không mấy coi trọng nhất lại có thể chống đỡ được.
Mặc dù hắn đã hoàn thành buổi tập đầu tiên trước khi mặt trời mọc nhưng không ăn cũng không có thời gian nghỉ ngơi mà chỉ có thể tiếp tục lao vào một vòng tập luyện mới, theo Gabius thấy thì hy vọng hắn có thể tiếp tục kiên trì vào ngày hôm sau không lớn nhưng không ngờ Varro lại chống đỡ được một cách kỳ diệu, trong đó dĩ nhiên có lý do là Trương Hằng đã giúp hắn lén mang nước và bánh mì nhưng rõ ràng ý chí của chính hắn mới là yếu tố quyết định thực sự.
Điều này khiến Gabius có chút coi trọng hắn, đấu sĩ xuất sắc, kỹ thuật chiến đấu dĩ nhiên là quan trọng nhưng ý chí kiên định cũng không thể thiếu, về phương diện này thì Bach rất tốt, lượng luyện tập của hắn là lớn nhất trong số tất cả mọi người nhưng ngoài việc luôn trợn mắt ra thì hắn chưa từng nói một lời phàn nàn nào.
Tuy nhiên, Gabius cũng không vì coi trọng Varro mà mở đường sau cho Varro, dù sao thì Varro cũng không phải là tân binh tiềm năng đáng để đầu tư mạnh như Bach, hắn có thể vượt qua cửa ải này là do may mắn của chính hắn, nếu không vượt qua được thì trường đấu sĩ cũng không mất mát gì, dù sao thì mỏ luôn thiếu người.
Theo tình hình hiện tại, vận may của Varro có vẻ không tệ, đã vượt qua ngày đầu tiên khó khăn nhất và ngày thứ hai còn khó khăn hơn, hắn đã giành được cho mình ba giờ để ngủ và ăn, giúp cơ thể hắn bổ sung lại thể lực, vì vậy vào ngày thứ ba, tốc độ của hắn lại tăng lên một chút, vì vậy như một phần thưởng, hắn cũng có thêm thời gian nghỉ ngơi.