Đã mười phút trôi qua kể từ khi Bach bước vào căn phòng phía Tây, sau đó không còn ai vào nữa.
Vì vậy, không ít người cho rằng, mười một người còn lại trong căn phòng này chính là những người cuối cùng vượt qua kỳ thi.
Vì là những người cùng khóa tốt nghiệp, so với những đấu sĩ kỳ cựu đã có sẵn trong trường đấu sĩ, mọi người vẫn có một chút tình cảm, lúc này bất kể quen hay không quen đều đang cố gắng giới thiệu mình với những người khác, đặc biệt là bên cạnh Bach luôn có người vây quanh, hắn vì thực lực xuất sắc đã ngầm trở thành thủ lĩnh của nhóm tân binh này, về sau dù là làm đồng đội hay đối thủ, có giao tình vẫn tốt hơn không có giao tình.
Và như để chứng thực cho suy đoán của họ, không lâu sau bóng dáng của Gabius xuất hiện trước cửa. Vẫn là dáng vẻ mặt lạnh như băng đó: "Các ngươi, đừng để chủ nhân của các ngươi chờ lâu, nếu các ngươi đã nói chuyện đủ rồi thì ra ngoài tuyên thệ đi, chỉ có tuyên thệ xong mới được coi là đấu sĩ thực thụ."
Nói xong hắn cũng không vào cửa mà quay người đi về sân tập.
Trương Hằng cau mày, xem ra kế hoạch của Varro cuối cùng vẫn thất bại sao? Tất nhiên, khi giúp Varro lập kế hoạch này, Trương Hằng đã biết khả năng thất bại cao hơn thành công, nói đúng ra thì kết quả này không có gì bất ngờ, điều này cũng có thể nhìn ra được trên khuôn mặt của những người khác trong phòng.
Nhưng Trương Hằng vẫn có chút tiếc nuối, dù sao Varro cũng không dễ dàng để trụ được đến bây giờ, chỉ còn một bước cuối cùng, nếu không phải vì sự tồn tại của Bach, hắn cũng sẽ không xui xẻo gặp phải Habitus, ít nhất cũng có cơ hội được thể hiện bản thân một cách công bằng.
Nhưng khi Trương Hằng đi theo mọi người ra khỏi phòng, hắn lại bất ngờ nhìn thấy Varro trên sân tập.
Cựu thương nhân đồ cổ đang được một bác sĩ của trường kiểm tra, xác nhận xem hắn có bị gãy xương sườn không, khi nhìn thấy Trương Hằng, Varro còn cười toe toét.
Trương Hằng biết điều này có nghĩa là kế hoạch tác chiến mà hai người đã bàn bạc trước đó cuối cùng vẫn có hiệu quả, khiến Gabius quyết định giữ Varro lại.
"Được rồi, đừng chần chừ nữa." Gabius nói."Chúng ta hãy tranh thủ thời gian." Khi nói đến đây, không biết hắn nghĩ đến điều gì mà còn phá lệ nở một nụ cười nhưng chỉ thoáng qua ở khóe miệng.
Lúc này, những người vừa vượt qua kỳ thi, bao gồm cả Varro, đã xếp thành một hàng trên sân tập, so với năm mươi người mới vào trường đấu sĩ, bây giờ trên sân tập chỉ còn mười hai người, chưa đến một phần tư, tỷ lệ đào thải rất tàn khốc, những người khác hoặc chủ động chấm dứt hợp đồng với trường đấu sĩ, hoặc bị đưa đến mỏ, làm việc ngày đêm.
"Những người đủ tiêu chuẩn kỳ này ở đây rồi, chủ nhân đáng kính của tôi." Gabius cúi người về phía tầng hai.
Còn Marcus thì ánh mắt hầu như luôn dừng lại ở Bach, không che giấu vẻ vui mừng trên mặt, nghe vậy gật đầu nói:
"Tốt lắm, công việc của ngươi tiến hành rất tốt, ta giao trường đấu sĩ cho ngươi quả nhiên không nhìn nhầm người, để bọn họ bắt đầu tuyên thệ đi."
Những tân binh đã thuộc lòng lời tuyên thệ từ tối hôm qua nhưng trong số đó có một số người chắc chắn sẽ không dùng đến.
Rất nhanh, trên sân tập vang lên những lời tuyên thệ hỗn độn,"... Ta thề, dù lửa thiêu đốt, hay đao kiếm đâm vào người, máu chảy trên chiến trường, chúng ta sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, vì vinh quang của đấu trường Victor, vì danh dự của đấu sĩ, chúng ta sẽ chiến đấu như những chiến binh thực thụ, hiến dâng linh hồn và thể xác của mình cho chủ nhân Marcus của chúng ta..."
Khi họ nói xong câu cuối cùng, có những huấn luyện viên xung quanh kẹp một miếng sắt nung đỏ, đóng dấu một chữ vê tiếng Latinh đại diện cho đấu trường Victor lên cánh tay của họ, đồng thời có nữ nô bưng bình rượu cổ dài hai quai từ bên ngoài đi vào.
Còn Marcus vẫn ngồi trên ghế lúc này cũng đứng dậy, nhận lấy chiếc cốc rượu từ tay nữ nô bên cạnh, giơ lên nói: "Hoan nghênh, hoan nghênh mọi người gia nhập trường đấu sĩ của ta, như mọi người đã biết ta là một người vô cùng hào phóng, chỉ cần các ngươi có thể mang lại chiến thắng cho ta, cho đấu trường thì dù là tiền bạc hay phụ nữ, ta đều không tiếc, để ăn mừng các ngươi vượt qua kỳ thi, ta đã chuẩn bị rượu ngon cho các ngươi, khi các ngươi trở về phòng còn có một phần quà khác đang chờ các ngươi, vì vậy đừng ngại ngần, hãy cứ ăn mừng thật thoải mái, những chiến binh của ta, còn nếu các ngươi muốn nhiều hơn, hãy nhớ mang về cho ta nhiều chiến thắng hơn nữa, cuối cùng, xin nữ thần báo thù Nemesis mãi mãi che chở cho các ngươi!"
Nói xong câu này, Marcus được hai nữ nô bên cạnh dìu rời khỏi ban công.
Sau khi Marcus rời đi, Gabius lại dặn dò một số lưu ý cho các đấu sĩ, sau đó cũng vội vã rời đi, đi bàn bạc với Marcus về lễ khai mạc.