Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 159

Sau khi xe dừng lại, một đoàn vệ sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh nhanh chóng đi xuống từ mấy chiếc phía sau.

Phóng viên vây quanh chiếc siêu xe dẫn đầu, lập tức bị đoàn vệ sĩ đuổi ra ngoài khoảng cách an toàn.

Lúc này, tay lái phụ xe Bentley đen cúi xuống nhìn qua người trẻ tuổi hào hoa phong nhã.

Sau khi anh ta xuống xe, đi đến cạnh phía sau xe, cung kính mở cửa xe.

Ngay sau đó, người đàn ông toàn thân bao phủ một tầng khí lạnh, từ trong xe đi ra.

Người đàn ông tài giỏi tuấn mỹ, khuôn mặt thâm thúy, dáng người vô cùng cao lớn cân xứng. Thân cao nhìn qua ít nhất là 190cm trở lên, quần áo tây trang thủ công đắt tiền, nhìn qua khí chất phi phàm, lại khí chất lạnh lùng nghiêm nghị.

Mới vừa từ trên xe bước xuống, đôi mắt đảo qua nhìn mặt đoàn phóng viên, bị đôi mắt lạnh băng của anh đảo qua, vốn đoàn phóng viên còn muốn giơ camera lên chụp ngừng lại, nhất thời không dám có bất kỳ hành động nào.

Sắc mặt Lục Dục Thần lạnh tới cực điểm, cuối cùng đôi mắt hung ác nham hiểm dừng ở trên bậc thang.

Đường Tâm Lạc đang đứng ở chỗ bậc thang cao nhất, núp ở góc tường, đáng thương tội nghiệp nhìn anh.

Ấn đường người đàn ông nhíu lại, chỉ có một ngày không thấy, người phụ nữ làm cho người ta không bớt lo này gầy đi một vòng.

Anh cố tình bỏ qua đáy lòng một chút đau lòng, môi mỏng nhấp thành đường, từng bước một đi lên bậc thềm.

Đường Tâm Lạc núp ở góc tường, mắt thấy Lục Dục Thần chậm rãi đi về phía mình.

Đôi mắt anh thâm trầm giống như ẩn giấu tức giận, mỗi lần đi một bước gần đến cô, giống như giẫm lên trên trái tim cô.

Ngoài Đường Tâm Lạc, ngay cả cách bọn họ tương đối gần người Đường gia và đoàn phóng viên kia, đều cảm thấy được từ trên người đàn ông này tỏa ra lạnh giá và uy lực mạnh mẽ.

Trên mặt bà Đường và Đường Nhược Lan, thậm chí lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Tuy không biết người đàn ông này là ai, nhưng vô cùng hiển nhiên, có lẽ Đường Tâm Lạc là tìm đường chết mới đắc tội với nhận vật lớn này.

Còn có hai bước cuối cùng, Lục Dục Thần muốn đi đến chỗ bậc thang cao nhất.

Luật sư Phạm đứng trên bậc thềm thứ nhất đếm ngược, bây giờ chỉ có hai người đứng, ông ta cảm thấy được, chính mình cần phải liều chết khuyên nhủ Lục gia.

Nhìn ra được, Lục gia tức giận Lục phu nhân.

Nhưng dù sao Lục phu nhân cũng là phụ nữ có thai, lúc này Lục gia tức giận, cũng không thể tức giận với phụ nữ có thai.

Luật sư Phạm biết tính tình Lục gia từ trước đến nay, cố nén sợ hãi, đang định mở miệng, lời vừa đến bên miệng, chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của Lục gia nói với Lục phu nhân, “Đừng sợ, anh đến đây.” 

Cái gì? Ông ta không nghe nhầm chứ!

Gương mặt lạnh lùng của Lục gia đi lên, thì ra không phải là tới dạy dỗ Lục phu nhân, chỉ là tới dỗ người?

Một giây sau, bỗng nhiên Đường Tâm Lạc nức nở một tiếng, sau đó mạnh mẽ đi về phía người đàn ông rộng lớn ôm ấp.

“Hu…Em sợ…” Cô nhào tới trong lòng Lục Dục Thần, cảm nhận được ấm áp và an toàn, cảm xúc vẫn đè nén cuối cùng trào ra.

Anh ôm lấy thân thể nhỏ bé ở trong ngực, vỗ nhẹ phía sau lưng cô, “Không sợ, anh ở đây.”

“Thực xin lỗi, anh không nghĩ sẽ như vậy…Đều là anh không tốt, thiếu chút nữa hại Bảo Bảo.”

Cô khóc vô cùng thương tâm, vừa khóc vừa hướng trong lòng anh.

Lục Dục Thần thở dài, biết lúc này người phụ nữ nhỏ thật sự sợ hãi, vừa rồi khi anh tiến vào nhìn đến như vậy làm sao lại không đúng?

Cô bị nhiều phóng viên vây quanh như vậy, những người đó không biết cô có thai, một chút xô đẩy đều có thể gây thành đại họa.

“Không phải em sai, em vô cùng ngoan.” Anh nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu cô, trấn an nói: “Là chồng có lỗi, chồng đã tới chậm.”

Đều là anh sai, không hiểu tối hôm qua tức giận với cô, mới có thể để hôm nay một mình cô đối mặt với toàn bộ chuyện này.

Cô một người phụ nữ có thai, cảm xúc dao động là bình thường, anh không nên thăm dò cô như vậy.
Bình Luận (0)
Comment