Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 162

Đường Tâm Lạc im lặng, cho dù đoán không ra anh sẽ làm gì, nhưng cũng biết một phần.

Trêu chọc người như anh, Đường gia đừng mơ mà sống yên.

Quả nhiên, một giây sau, cô liền nghe thấy Lục Dục Thần nói với Lục Thất:

"Nể mặt Đường Tâm Lạc, lần này sẽ tha cho phụ nữ và người già. Còn lại, các người tự xử lý."

"Vâng, Lục gia." Lục Thất đáp lời, xong ngẩng đầu, hung ác nhìn đám người thân thích của Đường gia.

"Anh..Anh muốn làm gì..." Thấy Lục Thất sắp đến gần, bà Đường bị dọa lui về sau mấy bước.

Nếu không phải Đường Mật nhanh tay đỡ bà, thì đã té nằm một đống dưới sàn rồi.

Lục Thất không trả lời, chỉ đi đến hướng người Đường gia, tại lối thoát xông ra thêm 3 người áo đen nữa.

Đối mặt với 4 người đàn ông cao lớn, người Đường gia bị dọa đến không dám nhúc nhích.

Lục Thất dẫn đầu, trực tiếp đi qua mấy phụ nữ, một phát bắt được người đang ẩn trốn phía sau.

Người trẻ tuổi kia không hề có lực phản kháng, bị Lục Thất bắt giữ cổ tay, hơi dùng lực, xương tay liền gãy nát.

"AAAA." B

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền ra, bốn người chỉ dùng một chút thời gian, liền đã giải quyết bảy tám người đàn ông của Đường gia.

Lúc này Đường Tâm Lạc đã bị anh ôm vào trong phòng nghỉ của tòa án, đối với cảnh máu me bên ngoài, ngoại trừ nghe được tiếng la hét thảm thiết, còn lại đều không nhìn trực tiếp được.

Lục Dục Thần thấy cô hiếu kỳ ló đầu ra nhìn, anh thở dài, cúi đầu cắn môi cô, chuyện lực chú ý của cô đi.

...

Phóng viên bên dưới, cho dù nhìn thấy hết tất cả, cũng không ai dám chụp hình đưa tin.

Ai mà không biết thân phận của Lục gia, có ngu ngốc mới làm vậy.

Đàn ông Đường gia bị Lục Thất đánh vô cùng thê thảm.

Đến người cuối cùng, Lục Thất giẫm lên tay của người kia, dùng chân ma sát thật mạnh, đột nhiên sau lưng xuất hiện một bóng người, không biết cầm cái gì trong tay, đâm thẳng vào lưng Lục Thất.

Lục Thất nhìn cũng không thèm nhìn, đá ra sau một cái, bóng người trực tiếp rơi xuống bậc thang.

Chờ đến khi hoàn toàn tiếp đất, mọi người mới thấy rõ, đó là người hầu hồi môn của Đường Vương Xuân.

Bà Đường muốn nói gì đó, nhưng khi Lục Thất quay đầu, thất ánh mắt tàn khốc khát máu của anh, bà liền bị dọa im bặt.

Đường Mật vội vàng đỡ bà, nhịn không được chất vấn:

"Không phải vừa rồi vị tiên sinh kia đã nói, bỏ qua cho phụ nữ và người già sao, anh...Sao các anh có thể đánh phụ nữ chứ!"

Người đàn ông áo đen bên cạnh Lục Thất quát một tiếng:

"Chúng tôi không có đánh phụ nữ và người già, chỉ tại các người gây sự trước. Nếu còn ai dám làm như vậy, người nằm dưới đất kia chính là hậu quả của các người!"

Thuộc hạ của Lục gia, đều được huấn luyện đặc biệt, từng bị ném qua chiến quốc sinh sống. Ở đó, cho dù là phụ nữ hay trẻ con, cũng có thể giết. Vừa rồi, nếu không phải Lục Dục Thần ra lệnh, thì bây giờ toàn bộ người Đường gia làm gì còn sức đứng đây nói chuyện với bọn họ.

Người Đường gia bị lời nói của người áo đen dọa sợ, vốn định ỷ vào giới tính để động thủ, liền không dám hó hé nữa.

Chờ Lục Thất "giáo huấn" xong bỏ đi, mấy phụ nữ Đường gia liền đỡ những người bị thương, khóc sướt mướt, cùng nhau rời khỏi hiện trường.

Trong nháy mắt, một đám đông đúc nay chỉ còn lại ba người Đường Vương Xuân, Đường Nhược Lan và Đường Mật.

Về phần luật sư cùng trợ lý, đã sớm chuồn vào trong tòa án.
Bình Luận (0)
Comment