Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 188


"Anh Dục Thần...!Chúng em tới rồi!" Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.Đường Tâm Lạc vội cúi đầu, che kín gương mặt đỏ ửng.Kiều Nhân Nhân hưng phấn nhanh chóng chạy tới, thấy đôi nam nữ đang ôm nhau, tâm trạng trầm xuống."Anh Dục Thần, sao lại còn ôm cô ta...!Cô ta đâu phải không có chân, cần gì anh ôm, thật không biết xấu hổ!"Kiều Nhân Nhân nghĩ tới hồi đầu cô thích anh Dục Thần như vậy, nếu như anh Dục Thần không phải người trong lòng Huyên Nhi, cô tuyệt đối không buông tay.Cô nể mặt chị Huyên Nhi nên mới buông tay.Nhưng bây giờ, chị Huyên Nhi không có đây, lại có một người phụ nữ khác chiếm chỗ."Không được vô lễ, gọi là chị dâu."Đường Tâm Lạc bị Kiều Nhân Nhân làm khó, đột nhiên một giọng nói lười biếng vang ra.Kiều Nhân Nhân lắc đầu: "Không chịu, em không coi cô ta là vợ của anh Dục Thần."Kiều Mạc Hàn giật giật môi, đi vòng qua cô em gái của mình, tới đối diện ghế salon."Chào chị dâu, em là Kiều Mạc Hàn, là bạn của Dục Thần.


Em gái còn nhỏ không hiểu chuyện, chị đừng để bụng."Lúc này, Đường Tâm Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào gương mặt lạnh lùng của Kiều Mạc Hàn, đáy mắt không khỏi vui vẻ.Thì ra, cậu ta chính là tổng giám đốc của tập đoàn Kiều thị nổi tiếng Kiều Mạc Hàn...Không trách được có bao nhiêu người ngưỡng mộ.Vị Kiều công tử này, vẻ ngoài tuấn tú, tà mị, khí chất bất cần đời, có câu đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.

Cậu ta thật sự đúng là tiêu chuẩn để người khác yêu thương.Đường Tâm Lạc mỉm cười với Kiều Mạc Hàn: "Tôi là Đường Tâm Lạc, rất hân hạnh được quen cậu và Kiều tiểu thư.


Kiều thiếu gia đừng khách sáo...!Hai người đều là bạn của Dục Thần, tôi sẽ không để trong lòng."Kiều Mạc Hàn và Kiều Nhân Nhân đều là bạn chí cốt của Lục Dục Thần, mà mình chẳng qua chỉ là "vợ" thời hạn 1 năm của Lục Dục Thần.Bên nào nặng bên nào nhẹ, Đường Tâm Lạc đương nhiên có chừng mực.Cũng biết mình nên đối xử thế nào với bạn của Lục Dục Thần."Chị dâu đừng khách khí, giao tình của em và Dục Thần không ít, gọi em là Mạc Hàn là được." Kiều Mạc Hàn ngồi đối diện ghế salon, tùy ý dựa vào ghế ngồi, hai chân thon dài bắt chéo, nhìn qua lười biếng nhưng không kém phần sang trọng.Thái độ của Kiều Mạc Hàn với cô, rõ ràng không giống Kiều Nhân Nhân tràn đầy địch ý.Thậm chí, từ trong ánh mắt tối tăm của anh ta, Đường Tâm Lạc nhìn ra được một chút hảo cảm đối với mình.Là nể mặt Lục Dục Thần mới có thái độ này sao.Đang suy nghĩ, đột nhiên bị người khác bóp một cái.Người đàn ông ngầm cảnh cáo: "Nhìn đủ chưa?""Hử?" Đường Tâm Lạc hoàn toàn không hiểu Lục Dục Thần đang nói gì.Quay đầu nhìn anh, suýt chút nữa bị ánh mắt anh dọa.Vừa rồi ôm mình, không phải còn tốt lắm sao?Sao chỉ trong chớp mắt, tròng mắt sâu thẳm lại rùng mình đến vậy.Đường Tâm Lạc muốn nói gì đó, đột nhiên phía sau vang lên một trận cười to."Hahaha...!Hiếm thấy hiếm thấy, quả thật trăm năm khó gặp." Kiều Mạc Hàn ngồi đối diện họ, không để ý tới hình tượng mà ôm bụng cười to, hết sức khoa trương.Kiều Nhân Nhân ngồi kế bên, mặt không cam lòng, căm ghét nhìn Đường Tâm Lạc."Chị dâu, người bạn này, Kiều Mạc Hàn này đã xác nhận rồi." Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của bạn tốt, Kiều Mạc Hàn lại cười thêm một tiếng.Người phụ nữ có thể khiến Lục Dục Thần không nhịn được mà ghen.Ha ha, có ý nghĩa....

Bình Luận (0)
Comment