Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 232


Đường Tâm Lạc cúi đầu đi trên đường, ánh mắt hầu như đưa theo bước chân của mình.

Con đường này, cô đi đã tương đối quen thuộc.

Thỉnh thoảng có xe lái qua, cũng là trên làn đường chính.

Còn chỗ cô đi, là đường mòn ven đường.


Cô có thể không cần ngẩng đầu cũng có thể dọc theo đường mà đi đến biệt thự nhà Việt Trạch.Đang đi tới, sau lưng đột nhiên vang lên một đường tiếng còi.Đường Tâm Lạc theo bản năng dịch sang bên cạnh né tránh, con đường chính rất rộng, người lái xe không biết có phải có vấn đề gì không mà đi trên con đường vắng tanh mà cũng nhấn còi.Trong đầu nghĩ ngợi, cô cũng không quay đầu lại mà vẫn cúi đầu đi như cũ.

Lại qua vài giây, tiếng còi lần nữa vang lên.

Lần này không phải sau lưng, mà là từ đường lớn bên cạnh truyền đến.

Quả nhiên, tiếng còi này đang hướng về cô.Đường Tâm Lạc lúc này mới ngẩng đầu, theo tiếng còi nhìn lại, không ngờ rằng, liền chạm phải ánh mắt đen láy tĩnh mịch.Gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, đôi mắt thâm sâu trầm tĩnh, một thời gian dài không thấy, ánh mắt người nọ dường như giống lúc mới quen vậy.

Ánh mắt lạnh thấu xương, làm cho người ta hầu như không dám tới đối mặt.Đường Tâm Lạc thì cứ như vậy, ngây ngô sững sờ đứng tại chỗ.Lục Dục Thần ngồi ghế sau, nghiêng người sang một bên.


Mà một bên cửa sổ phía Đường Tâm Lạc, toàn bộ đong đưa xuống dưới.

Anh hẳn là mới từ sân bay trở về, giữa hai lông mày ẩn lấy một chút ủ rũ, nhưng sự lạnh lùng lại càng nhiều thêm.

Lục Dục Thần ngồi phía sau không nói chuyện, chỉ là ánh mắt nặng nề nhìn cô.Trên ghế lái phụ, Mach Trạch cẩn thận nói:-Thiếu phu nhân, lên xe đi.Cảm xúc Mạch Trạch lúc này, so với Đường Tâm Lạc còn căng thẳng hơn.Lục gia vốn đang yên ổn ở bệnh viện, anh ta còn tưởng rằng Lục gia muốn ở lại Mỹ đợi đến lúc Cố tiểu thư thức tỉnh khôi phục.

Kết quả, nửa đêm hôm qua, Lục gia đột nhiên đổi ý, ngồi máy bay tư nhân suốt đêm trở về Trung Quốc.Trên đường đi, Lục gia sắc mặt lạnh lùng khiến người ta không dám tới gần.

Toàn bộ người anh dường như đang được bao phủ bên trong một tảng băng.Mạch Trạch đi cùng vô cùng cẩn trọng, rất sợ lỡ như không cẩn thận, đắc tội với vị này.Lục Dục Thần không nói gì, Đường Tâm Lạc đứng tại nguyên chỗ, mấy ngón tay đang xách túi bỗng mềm nhũn ra.Cô ngẩng đầu nhìn anh, chạm phải ánh mắt thờ ơ, trong lòng không khỏi run lên.Mạnh Trạch thấy Đường Tâm Lạc không nhúc nhích, lập tức xuống xe, giúp cô mở cửa sau xe ra.-Thiếu phu nhân, đừng để cho Lục gia đợi lâu.Tuy rằng Lục Dục Thần không nói chuyện, nhưng Mạch Trạch nhìn ra được, Lục gia đang muốn Thiếu phu nhân lên xe.Quả nhiên, Đường Tâm Lạc cầm theo cái túi, chậm rì ngồi lên ghế sau, người đàn ông một mực trầm mặc không nói gì, rốt cuộc cũng mở miệng.-Mua cái gì vậy?Ánh mắt anh trầm lạnh, nhìn xuống chiếc túi nilon trên tay cô.Không ngờ hai người sau một thời gian không gặp, câu đầu tiên lại là hỏi câu này.Đường Tâm Lạc đầu ngón tay run rẩy, có chút chột dạ nói:-Một ít đồ nấu ăn.Lúc cô đang nói, thân hình vạm vỡ của Lục Dục Thần đã trực tiếp dựa nghiêng sang, với tay cầm lấy một chiếc túi đang đặt bên cạnh cô.Anh tự mình mở túi ra xem xét.Sau khi kiểm tra, nét lạnh lùng tràn ngập trong đôi mắt dường như có giảm bớt chút ít.-Em thích ăn mì sao?Giọng nói trầm thấp, nghe không rõ vui buồn ẩn bên trong.Đường Tâm Lạc thần kinh tập trung cao độ, chỉ sợ Lục Dục Thần đột nhiên đem cái túi ném đến trước mặt cô, sau đó nói cho cô biết, đừng tưởng rằng anh không biết đây là đồ cô mua cho Việt Trạch.Giấc mơ tối hôm kia trở thành sự thật.Thực đến độ, vừa mơ tới anh, ngày hôm sau anh đã trở về rồi.Đường Tâm Lạc chỉ dám nhẹ nhàng gật đầu, sợ hãi "Ừ" một tiếng.Lục Dục Thần ánh mắt thâm trầm, nhìn gương mặt hơi gầy gò của cô, bất giác cau mày..

Bình Luận (0)
Comment