Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 339


Cô lấy túi đò từ tay cửa hàng trưởng, đi đến hai người bảo vệ cao lớn.

"Hai người mua cái gì vậy?"Hai người to lớn vừa nghe cô hỏi trên mặt liền biểu hiện ngượng ngùng cực độ.

Thư nghĩ xem hai người đàn ông cao một mét chín mang tây trang đen kính râm.

Dáng người khổng lồ cơ bắp trên mặt lại như đánh má hồng.

Hình ảnh như vậy đập vào mắt quả thực! "Khụ, thiếu phu nhân.

.

" Một người nói, hình như cũng thấy không thích hợp.

Cung kính nhận túi mua sắm từ tay ĐƯờng Tâm Lạc, "Mấy thứ này là lúc này Tô Tình tiểu thư phân phó chúng tôi thay thiếu phu nhân mua.

"Bảo vệ nói xong mặt lại đỏ bừng lên.

Người bảo vệ sau lưng anh ta cũng như vậy.

Ai do, dù sao bọn họ cũng là đàn ông không ai muốn vào cửa hàng nội y mua một đống nội y tình thú như vậy.

Thiếu phu nhân a, cô đừng hỏi nữa!Đường Tâm Lạc vừa nghe nói xong đã hiểu hai người này bị Tô Tình đùa cợt rồi.

Họa dù sao cũng là từ chính bạn thân của mình.


Đường Tâm Lạc không biết Tô Tình bảo bọn họ mua gì nhưng cô cũng biết chắc không phải là thứ tốt.

"Ừ, làm phiền hai người rồi.

" Thấy đối phương ngại ngùng cô cũng không tiếp tục hỏi.

"Được rồi, tôi đi dạo được rồi, chúng ta trở về đii.

"Cô rất muốn nhanh chóng trở về gặp Lục Dục Thần.

Hai người bảo vệ nghe được không cần cầm mấy túi nội y đi dạo phố vẻ mặt như được đại xá.

Lập tức gọi điện cho tài xế đem xe đến, còn nói Đường Tâm Lạc đi chậm một chút.

Kết quả, Đường TÂm Lạc vội vàng chạy về lại được dì Trương thông báo.

Hôm nay Lục Dục Thần có bữa tiệc xã giao phải đi, khả năng đến khuya mới về.

Nghe thấy tin tức này Đường tâm Lạc lập tức thấy mất mát nhưng rất nhanh bình thường lại.

Về muộn thì muộn thôi, chỉ cần anh trở về cô sẽ đợi anh.

"Thiếu phu nhân, những cái này là cô mua sao?"Dì Trương ở sô pha sắp xếp những đồ mà Đường Tâm Lạc mua.

Nhìn thấy mấy túi này thì trợn mắt há mồm.


Chẳng lẽ đây là thiếu phu nhân đã thông suốt sao.

Cũng biết chủ động lấy lòng thiếu gia?"Vâng, là của cháu.

Thật ra ĐƯờng Tâm Lạc cũng không biết bên trong có cái gì.

Thấy dì Trương đem mấy túi kia qua không khỏi tò mò nhận lấy mở ra xem.

Kết quả vừa mới thoáng nhìn qua, cả mặt lập tức đỏ bừng.

Tiểu Tình!!Cô ấy,! cô ấy sao có thể bảo hai người đàn ông đi mua giúp cô thứ này!Lúc này Đường Tâm Lạc thật sự rất quẫn bách, không biết nên nói gì.

Dì Trương thấy thế, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, "Thiếu phu nhân, cô đừng thấy ngượng ngùng, tôi hiểu mà.

Thật ra! cô cùng thiếu gia phân phòng ngủ lâu như vậy, tôi vẫn lo cho hai người.

May mắn cuối cùng thiếu phu nhân cũng thông suốt! Dù sao, việc phụ nữ làm chỉ cần làm nũng chủ động một chút, không có người đàn ông nào không mềm lòng.

""Vậy sao?" Đường Tâm Lạc nhìn dì Trương, lại nhìn mấy túi đồ.

Cảm giác như lĩnh ngộ được gì rồi.

Nghĩ đến mỗi buổi sáng tỉnh dậy, tuy rằng áo ngủ vẫn mang trên người những lại xiêu vẹo rối loạn.

Nghĩ đến người nào đó ngày thường lạnh lùng xa cách.

Cô đột nhiên thấy được điểm tốt.

"Cảm ơn dì, dì Trương!" Đường tâm Lạc đột nhiên dùng sức ôm lấy dì Trương.

Nụ cười trên mặt ấm áp như gió mùa hạ.

Cô đã hiểu phải làm thế nào để Lục Dục Thần có kinh hỉ cả đời khó quên rồi!.

Bình Luận (0)
Comment