Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 477


“Đường đàn ông này tâm cơ thật sâu, cô ngàn vạn lần không thể tiếp tục ở bên anh ta! Nhất định phải cùng hắn ta ly hôn…nhất định!”Đường Tâm Lạc lắc đầu, bất lực nói, “Vô dụng thôi Diana, anh ấy có quyền thế không đợi đến khi tôi sinh em bé ra, anh ấy sẽ không đồng ý…”“Dù vậy cũng phải ly hôn!” Diana bất bình vỗ giường.“Loại đàn ông kia, không ly hôn chẳng lẽ còn để lại cùng nhau ăn tết? Hơn nữa, đến cuối cùng cô liều chết cũng không ký hiệp nghị.

Bọn họ cũng sẽ nghĩ cách cướp đứa bé đi.


Chẳng lẽ cô muốn con của cô gọi người khác là mẹ?”Không, cô đương nhiên không muốn…“Diana, cô nói rất đúng, tôi nhất định phải ly hôn!” Ánh mắt Đường TÂm LẠc kiên định, “Nhất định phải có cách, nhất định có…tôi sẽ nghĩ lại…”“A…” Cô vừa muốn suy nghĩ thật tốt, đầu đột nhiên truyền đến đau đớn.“Ai, cô đừng có gấp.

Máu tụ sau đầu cô tuy rằng không chèn lên dây thần kinh, nhưng dù sao cũng bị thương.


Đừng nóng nảy, chuyện này không thể gấp, từ từ nghĩ, cô ngàn vạn lần đừng để mình bị thương nữa.”Diana khẩn trương nhìn cô.Cô suýt nữa quên, Đường Tâm Lạc vẫn là người bệnh.Lúc này phải để cô ấy tỉnh dưỡng mói đúng.“Khoan đã, Diana---“ Đường Tâm Lạc đột nhiên nắm chặt tay cô ấy, “Cô nói, sau đàu tôi có khối máu bầm, không thể tan trong chốc lát đúng không?”Diana cho rằng cô lo lắng, an ủi nói, “Cô yên tâm, tuy rằng trong chốc lát không thể tan, nhưng đối với cô cùng bảo bảo sẽ không có ảnh hưởng.”“Không…không phải tôi lo lắng chuyện này.

Diana, có chuyện này…mong cô giúp tôi! Chỉ cần cô giúp tôi tôi liền có cơ hội ly hôn với anh ta!”*Việt Trạch sau khi nhân được tin về Đường Tâm lạc, lập tức gọi điện cho Lục Dục Thần.Thật ra, chính Việt Trạch cũng không rõ tại sao mình lại làm như vậy.Anh ta cũng muốn dấu diếm tin tức nhưng lại không đành lòng.Mấy ngày nay anh ta đã thấy bộ dáng Lục Dục Thần.Người đàn ông kia gần như không chịu nổi nữa, bởi vì chắc chắn Đường tâm Lạc còn sống, cho nên cường thế chống đỡ xử lý tất cả mọi chuyện liên quan đến Đường Tâm Lạc.Nhìn thấy Lục Dục Thần như vậy, Việt Trạch không thể không thừa nhận.Tâm lạnh lùng cũng bất tri bất giác mà cảm động.“Lục Dục Thần, tôi có việc muốn nói.”“Ngoại trừ chuyện liên quan đến Tâm Lạc, bây giờ tôi không muốn nghe bất cứ tin gì.” Lục Dục Thần đã ra viện.Chỉ là sắc mặt của anh vẫn thê lương như cũ.“Vậy anh chắc chắn muốn nghe.” Đôi mắt màu xanh của Việt Trạch lóe lên,”Tin mà tôi đưa đến chính là liên quan đến Tâm LẠc.”Lục Dục Thần vốn còn đang cúi đầu liền ngẩng lên.“Tâm Lạc, còn sống..cô ấy được thủ hạ của tôi cứu, bây giờ đang ở trong bệnh viện.”“Cậu…” Lục Dục Thần bỗng nhiên đứng dậy, “cậu nói thật?!”“Đương nhiên.”Một tia vui sướng không thể áp chế hiện lên trong mắt anh.Anh biết, Tâm Lạc không chết.Anh biết cô sẽ không nỡ bỏ anh, cô sẽ luyến tiếc anh.Anh run rẩy, không nén được kích động, “Tiểu Lạc ở đâu, tôi bây giờ đến.”“Đợi một chút---“ Việt Trạch đưa tay ngăn cản anh.Lục Dục Thần lạnh lùng nhìn người đang ngăn cản mình, “Việt Trạch, cậu muốn làm gì?”“Tôi không muốn làm gì.” Việt Trạch nhàn nhạt nói “ Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một chuyện.”.

Bình Luận (0)
Comment