Kết thúc đại hội tuyên dương, lúc các lớp lần lượt rời khỏi hội trường, Lâm Tích đứng trong hàng, vẫn có thể nghe thấy trong hàng lớp bên cạnh, thỉnh thoảng truyền đến ba chữ Quý Quân Hành.
Về đến lớp, còn nửa tiếng nữa là tan học.
Học sinh lớp một còn có thể kiềm chế, nhưng học sinh lớp khác thì hơi không kiềm chế được, ngoài hành lang thỉnh thoảng truyền tiếng cười đùa ầm ĩ.
Nào biết đã qua mười phút, vẫn không có giáo viên đến lớp. Mắt thấy sắp tan học, âm thanh trong lớp dần lớn hẳn lên.
Lâm Tích đang làm bài tập vật lý, âm thanh xung quanh hơi ồn, cũng không hề ảnh hưởng đến cô.
Lúc cô học, luôn có thể làm đến nhập tâm.
Cho đến khi cửa phía sau được đẩy ra, Tạ Ngang kinh ngạc vui mừng gọi, “A Hành, cậu về rồi.”
Mũi bút của Lâm Tích hơi ngừng lại, nhưng một giây sau, bút cô lại lần nữa chuyển động, tiếp tục tính toán trên giấy nháp.
“Thế nào?” Tạ Ngang hỏi.
Quý Quân Hành cởi áo khoác đồng phục ra, lộ ra áo T-shirt màu trắng bên trong.
Vẻ mặt cậu ung dung, lúc nghe thấy lời này của Tạ Ngang, dựa nghiêng lên ghế, “Cái gì thế nào?”
Tạ Ngang thấy dáng vẻ hoàn toàn không để ý của cậu, chợt kỳ lạ, “Bảo cậu lên phát biểu, cậu chỉ nói một câu, trưởng khối vậy mà không gọt cậu?”
Ngón tay Quý Quân hành khẽ gãi chóp mũi, vẻ mặt nhẹ nhàng, “Hiệu quả không phải rất tốt đấy ư.”
Lời mặc dù là nói như vậy, nhưng sở dĩ cậu về muộn, chính là bị chủ nhiệm gọi đến giáo huấn cho một trận.
Dù sao thì lãnh đạo trường đều ở đó cả.
Nhưng Quý thiếu gia vốn chính là người tùy hứng, lúc trước cậu không muốn lên phát biểu, giáo viên đã muốn bảo cậu đi, vậy thì cậu đi. Huống hồ câu nói này thế nào, không phải rất tốt à.
Quý Quân Hành rất hiếm khi thích nói những lời triết lý này.
Nhưng câu này, cậu rất thích.
Đồ tốt không phải nên chia sẻ sao.
Không ngờ, trước khi hết tiết, thầy Từ bên đội tuyển máy tính của trường lần trước đến tìm Quý Quân Hành lại đến.
Quý Quân Hành theo thầy ra ngoài, cho đến khi tiếng chuông hết tiết vang lên cũng không trở lại.
Vừa tan học, mọi người vội vã dọn đồ về nhà.
Lâm Tích thu dọn cặp sách xong, đi theo Nhạc Lê còn có Lưu Tân Đình cùng về phòng ngủ. Hai người họ là người gốc Bắc Kinh, chỉ là nhà hơi xa trường, ghét mỗi ngày bôn ba tới lui quá vất vả, mới sẽ lựa chọn ở lại trường.
Mỗi tuần được nghỉ, họ đều sẽ về nhà.
Sau khi họ đi, Lâm Tích ngồi trước bàn mình đọc sách.
Qua một lúc, Lưu Ngân đẩy cửa đi vào
Kể từ sau khi Lâm Tích phát hiện Lưu Ngân có địch ý với mình, cô liền chủ động tránh Lưu Ngân. Cô không muốn ầm ĩ cứng nhắc quan hệ với bạn cùng phòng, nhưng cũng không phải tự kỷ, người khác đã không thích cô, thì cô cũng tránh thật xa.
Lâm Tích chủ động đeo tai nghe lên, định luyện tập kĩ năng nghe tiếng Anh hai mươi phút.
Nào biết cô đeo lên không được bao lâu, cửa phòng ký túc xá bị người ta gõ vang.
Đương nhiên Lâm Tích không nghe thấy, mà người nghe thấy lại chán ghét xoay đầu nhìn Lâm Tích, thấy cô đang đeo tai nghe, chỉ có thể đứng dậy khỏi ghế, vẻ mặt bực bội đi mở cửa.
Lưu Ngân vừa mở cửa ra, đang định nổi nóng, thì sững sờ.
“Chị Lâm Tích.” Quý Lộ Trì đứng ở cửa, từ trong khe cửa, liền nhìn thấy Lâm Tích ngồi bên trong phòng.
Lâm Tích cũng mơ hồ cảm thấy có người đang gọi mình, vừa xoay đầu, thì nhìn thấy thằng nhóc đang đứng ngay cửa.
Cô ngạc nhiên đứng dậy khỏi ghế, luống cuống tháo trên nghe trên đầu xuống, vội đi đến cửa.
“Trì Trì, sao em lại đến đây?” Lâm Tích rất ngạc nhiên.
Quý Lộ Trì bịt miệng, đôi mắt to đen sáng nhìn cô, hừ một tiếng, giọng nói non nớt mang theo chút tức giận nói: “Chị Lâm Tích, chị không ngoan chút nào.”
Lâm Tích sững sờ, dở khóc dở cười.
Nhưng Quý Lộ Trì vẫn không định bỏ qua cho cô, nói tiếp: “Em ở trong xe đợi chị rất lâu, vậy mà chỉ có mỗi mình anh trai.”
Lâm Tích: “Em đợi chị?”
“Đúng ạ, chú tài xế đến đón chị và anh tan học, em bảo chú tài xế chở em đi theo.”
Nào biết cậu nói xong, giống như một tiểu đại nhân thở dài, “Vốn Trì Trì muốn cho chị một kinh hỷ đấy.”
Lâm Tích ngồi xổm trước mặt câu, rất áy náy.
Cô đưa tay cầm lấy đôi tay nhỏ mũm mĩm của cậu, thấp giọng nói: “Xin lỗi, chị Lâm Tích không biết em đang đợi chị.”
“Nhưng sao em tìm được ký túc xá của chị?” Lâm Tích nhìn hành lang bên ngoài, phía sau cậu không có ai khác.
Quý Lộ Trì vui vẻ cười nói: “Là anh trai nói cho em biết, anh nói chị ở chỗ này, Trì Trì liền tìm được.” Nói xong, cậu nhóc hơi ưỡn ngực, giống như đang hỏi, có phải em rất cừ hay không.
Lâm Tích phối hợp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Một mình Trì Trì tìm được, thật lợi hại.”
Lúc này, Lưu Ngân đã ngồi về chỗ của mình, chỉ là suy nghĩ của cô ta cũng bị cậu bé ở cửa thu hút. Cô ta luôn cảm thấy hình như đã gặp đứa bé này ở đâu rồi.
“Anh còn đang ở dưới lầu đợi chúng ta đấy, chị ơi, chúng ta đi xuống nhanh chút đi.”
May mà lúc này Quý Lộ Trì còn nhớ, Quý Quân Hành đứng ở dưới lầu.
Lâm Tích hơi ngớ người, trong lúc do dự, tay nhỏ mũm mĩm của Quý Lộ Trì đã kéo cô muốn đi ra ngoài.
Thế là, Lâm Tích vội nói: “Trì Trì, em đợi một chút, chị dọn cặp sách tí đã.”
Cô dẫn Quý Lộ Trì vào phòng, còn mình thì nhanh chóng thu dọn bài thi cuối tuần. Dọn dẹp xong, cô đưa tay cầm tay Quý Lộ Trì, ra khỏi ký túc.
Lúc xuống lầu, thằng nhóc vô cùng vui vẻ.
Hai người vừa ra khỏi ký túc xá, Lâm Tích đã nhìn thấy thiếu niên đứng ở bên ngoài.
Cậu một vai đeo balo của mình, một tay đút trong túi, một tay khác lại cầm di động, có lẽ nghe thấy tiếng động của họ, vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy Lâm Tích đưa tay xoa đầu nhỏ của Quý Lộ Trì, hai người nhìn nhau bật cười, cũng không biết đã nói gì.
“Anh ơi.” Quý Lộ Trì gọi một tiếng, ngửa đầu nhỏ, đắc ý nói: “Anh xem em dẫn chị Lâm Tích đến rồi này.”
Quý Quân Hành nhìn Lâm Tích, kéo khóe miệng, “Phải rồi, mặt mũi em lớn hơn anh mà.”
Lâm Tích sửng sốt.
Nghe thấy người đối diện, không nhẹ không nặng nói: “Tôi vừa về lớp, thì đã không thấy đâu, sao cậu chạy nhanh dữ vậy.”
“Tớ không biết Trì Trì đến.” Lâm Tích biện bạch.
Quý Quân Hành liếc nhìn cô, “Quý Lộ Trì không đến, thì cậu cũng không định theo tôi về nhà?”
Theo, tôi, về, nhà.
Lúc Lâm Tích nghe thấy nửa câu sau, cô xoay đầu sang một bên, nhưng cảm giác nóng bỏng rõ rệt trên mặt, làm thế nào cũng không xua đi được.
Trên đường, Quý Lộ Trì không ngừng đặt câu hỏi.
Đây là lần đầu tiên cậu bé đến trường của Quý Quân Hành, lúc trước vì cậu sinh bệnh, Ôn Toàn căn bản không dám để cậu ra ngoài. Lúc này thằng bé như chim sổ lòng, khỏi phải nói có biết bao vui vẻ.
“Đó là sân bóng rổ ạ.” Quý Lộ Trì chỉ sân thể dục cách đó không xa.
Đột nhiên, cậu bé kéo tay Lâm Tích, “Chị, anh em đánh bóng rất lợi hại đó, đúng không, anh.”
Quý Lộ Trì nói xong, còn tìm kiếm sự khẳng định của Quý Quân Hành.
Lâm Tích thuận theo tầm mắt của cậu nhìn thiếu niên phía bên kia, gió đêm lướt nhẹ, dịu dàng khác thường.
Quý Quân Hành không trả lời, chỉ uhm một tiếng từ trong cánh mũi.
Lâm Tích nhìn sân bóng rổ, thấp giọng cười, “Uhm, rất lợi hại.”
“Anh ơi anh xem, chị Lâm Tích cũng nói anh lợi hại đấy.” Đoán chừng người khác khen Quý Lộ Trì, cũng không làm cho thằng bé vui vẻ bằng khen Quý Quân Hành.
Ngược lại là Quý Quân Hành, thoáng ngạc nhiên nhìn Lâm Tích.
Cô hơi nghiêng mặt, tầm mắt vẫn đang nhìn sân bóng, khóe miệng hơi nhếch, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Hóa ra cậu ấy cũng cảm thấy mình rất lợi hại.
Quý thiếu gia luôn không hề để ý đánh giá của người khác, giờ phút này, tâm trạng lại chợt tốt hẳn lên.
*
Vừa ra khỏi cổng trường, di động của Quý Quân Hành vang lên.
Đầu bên kia điện thoại, không biết là ai, cậu nghe một lúc, vẻ mặt thản nhiên đáp, “Con biết rồi.”
Đợi cúp điện thoại xong, cậu nhìn hai người, “Hai người muốn đi đâu chơi?”
Chơi?
“Bố mẹ phải tham gia một buổi tiệc, buổi tối không ở nhà.”
Quý Lộ Trì vui mừng hoan hô Woa một tiếng, hai cánh tay nho nhỏ vung vẫy trong không trung, “Em muốn lái xe ô tô, lái xe ô tô.”
Thấy cậu vui vẻ như vậy, Lâm Tích vẫn lo lắng nói: “Em nhỏ vậy, không lái xe ô tô được đâu.”
Cho đến khi cô đứng ở cửa khu vui chơi, mới hiểu lái xe ô tô Quý Lộ Trì nói là gì.
Quý Quân Hành đi đến quầy thu ngân, đổi một rổ tiền xu.
Quý Lộ Trì kích động muốn tự cầm, nhưng Quý Quân Hành liếc nhìn cậu, cậu nhóc vội ngoan ngoãn đứng im.
“Muốn chơi gì?” Quý Lộ Trì đã cầm tiền xu chạy đi chơi xe ô tô, tài xế đi theo bên cạnh cậu bé, mà Quý Quân Hành đứng bên cạnh cô, thấp giọng hỏi Lâm Tích vẻ mặt mù mờ.
Lâm Tích chưa từng đến nơi này, nhìn máy chơi game trong mắt, căn bản không biết chơi thế nào.
Cô hỏi: “Cậu chơi gì giỏi?”
Quý Quân Hành sững sờ, sau đó khóe miệng hơi bĩu, “Cậu nên hỏi tôi, không giỏi chơi cái gì.”
Lâm Tích: “……” Không kiêu ngạo sẽ chết hả?
Nhưng chơi một lát, cô thật sự tin lời Quý Quân Hành.
Chơi ném rổ, cô chắc chắn ném không lọt, cho nên vừa bắt đầu cô đã chọn đua xe.
Chỉ là chơi ba ván, cô, thua thảm hại.
Ngay cả một đứa bé như Quý Lộ Trì, cũng có thể thoải mái chơi thắng cô.
“Chị Lâm Tích, chị thật không lợi hại mà.” Quý Lộ Trì cười hì hì nói.
Lâm Tích thở dài, nhìn cậu, giọng mềm mại nói: “Vậy em cũng không biết nhường chị.”
Giọng cô mềm mại, mang theo vẻ làm nũng không tự biết.
Vốn Quý Quân Hành đi ở phía trước, xoay đầu lại nhìn, thì thấy Lâm Tích bị Quý Lộ Trì kéo đến khu búp bê.
Con gái trời sinh không có sức kháng cự với loại búp bê lông nhung đáng yêu này, Lâm Tích nhìn trong tủ kính, búp bê đáng yêu, không nhịn được dừng bước chân.
Quý Lộ Trì vốn chạy ở phía trước, lại chạy ngược trở lại.
Cậu thấy Lâm Tích nhìn chằm chằm những con búp bê này, hỏi thẳng: “Lâm Tích, chị thích cái này?”
Lâm Tích sững sờ, xoay đầu nhìn cậu.
Vừa muốn hỏi cậu, gọi cô là gì.
Đột nhiên cậu bé trước mắt, khẽ mỉm cười, “Vậy thì mua, em mua cho chị.”
*
“Lâm Tích, em thích cái này?”
Cô bé thẹn thùng hơi xấu hổ.
Thiếu niên đứng trước mặt xoa đầu cô, “Vậy thì mua, anh mua cho em.”
“Đi cùng anh trai còn xấu hổ sao?”
*
Lúc trong đầu đột ngột xuất hiện đoạn đối thoại này, cô luống cuống đứng tại chỗ, cả người cũng bất giác run rẩy.
Quý Quân Hành đi đến, đang định nói chuyện, thì thấy mặt cô đầy nước mắt.
Thiếu niên ngẩn người, sau đó trên mặt hiện lên vẻ bực bội khó nói, thấp giọng hỏi: “Có phải Quý Lộ Trì chọc cậu giận không, tôi đi tìm nó.”
Cậu xoay người, nhưng một khắc sau, bàn tay cậu đã bị người ta nắm lấy.
Ngón tay mềm mại, giữ chặt mu bàn tay cậu.
Cuối cùng, giọng nghẹn ngào của cô, khẽ khàng vang lên.
“Quý Quân Hành, tớ chỉ là nhớ anh trai thôi.”
Lời của tác giả:
Thiếu gia: Cậu đừng khóc, tớ đau lòng