Thời Gian Điếm Ngược Của Pháp Y

Chương 14

Sự thật chứng minh, Kỳ Nghiên dự đoán không sai. Hắn xin chỉ thị tống Triệu Quyền vào ngục, thẩm vấn mấy ngày thông. Lúc đầu Triệu Quyền nghiến răng không nhận, kinh động đến Phụ Quốc Công Kỳ Minh Hiền.

Ông đích thân đến phủ nha Khai Phong , thẩm vấn một ngày liền có được một bản nhận tội. Đây là một vụ án chưa từng có, không chỉ là đơn giản là mua dâm.

"Những quý tộc đó ngày thường quen làm cầm thú đội lốt người, ra tay đặc biệt tàn nhẫn.”

"Tra tấn đánh đập không ít, cách ba ngày lại có thi thể bị ném vào giếng cạn ở hậu viện kỹ viện."

Mộc Bạch thông báo tình hình vụ án với ta, gần như nghiến răng nghiến lợi:

"Ngoài ra, phàm là khách quý của kỹ viện, đều có quyền 【gọi món】.

"Mà cái gọi là 【món ăn】 này, chính là nữ tử bình dân trong phạm vi phủ Khai Phong"

Không chỉ có Tuần kiểm sứ phía Tây Tào Cương, gần như đại bộ phận tuần kiểm sứ đều là tay sai của kỹ viện ngầm.

"Nếu gặp phải nữ tử tính tình quá mức cương liệt thì không cần tốn nhiều công sức.”

"Trực tiếp nhấn chìm tại chỗ để chặt đứt hoạ về sau, sau đó mượn tay Nghiêm Hưng, lấy cớ chết bất đắc kỳ tử mà định án qua loa.”

"Những người nguyện ý cam chịu cầu được sống sót thì xóa bỏ hộ tịch vào kỹ viện ngầm, do khách quý tương ứng hưởng dụng."

Bản nhận tội của Triệu Quyền vừa đưa ra, trên dưới triều đình đều chấn động. Quan lại lớn nhỏ trong triều có liên quan đến vụ án đều bị cách chức, tống vào ngục giam.

Kỳ Nghiên bận đến sứt đầu mẻ trán, còn ta ở trong phòng làm việc cạnh hắn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại thấy. Mỗi lần chạm mặt, hắn luôn lạnh mặt lướt qua ta.

Nhưng khi thi thể trong giếng cạn của kỹ viện ngầm được vớt lên toàn bộ, vì số lượng pháp y không đủ, ta tự nguyện giúp đỡ, hắn cũng không ngăn cản. Cuối cùng, mấy vị pháp y hợp sức ghép được hai trăm hai mươi lăm bộ hài cốt nữ tử. Hầu hết các nạn nhân đều chưa quá hai mươi tuổi, ngoại trừ vài bộ chưa phân hủy hết, còn lại thực sự khó nhận dạng thân phận.

Đây là ngày thứ hai mươi lăm trong thời hạn một tháng, tội phạm cầm đầu đã vào lao ngục, theo lý mà nói sẽ không còn ai phải chết nữa. Ta đứng trước bộ xương trắng cuối cùng được ghép, ngẩn người rất lâu.

Cho đến khi Kỳ Nghiên gọi ta từ phía sau: "A Tử."

Ta quay người lại, đối diện với đôi mắt bình tĩnh mà sâu thẳm của hắn.

"Hôm nay ta về phủ một chuyến, mới biết... A Phúc chết rồi."

"A Tử, thuốc cô cho nó uống, không phải có tác dụng an thần, mà là thuốc độc."

Giọng hắn cố gắng đè nén sự bình tĩnh: "Tại sao?"

Ta khựng lại, không trả lời. Hốc mắt Kỳ Nghiên đỏ hoe, dường như phải dùng hết sức lực mới giữ được lý trí.

"A Tử, trong lời khai của Triệu Quyền, Lăng Tang cũng giống như những nữ tử khác bị giết vì tính tình cương liệt, không có gì khác biệt."

"Ta nghĩ mãi không ra, vì sao những người khác đều bị ngụy tạo thành tai nạn mà chết, nhưng riêng nàng ta lại là tự sát?"

"Vì sao cô nói, trước khi chết nàng ta từng bị nhiều người xâm phạm?"

Giọng hắn ẩn ẩn run rẩy: "Lời khai của Triệu Quyền, là thật, hay là... giả?"

Lúc này ta mới hoàn hồn, khó hiểu: "Đại nhân, ngài nên hỏi vì sao Đào An chỉ là một Thông phán nhỏ bé của phủ Khai Phong, lại có thể ém nhẹm nhiều vụ mất tích như vậy?

"Vì sao thích khách ám sát Mộc Bạch, sau khi Đào An chết, lại vẫn chết trong ngục?"

Ta chậm rãi nở một nụ cười với hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại trả lời câu hỏi đầu tiên của hắn.

"Đại nhân, theo như lời ngài đã nói, ta giết, là một con chó dữ."

30

Kỳ Nghiên còn chưa kịp đáp lời, đã có tùy tùng vội vàng đến báo: "Nhị tiểu thư Triệu phủ, khẩn thiết mời đại nhân đến Lâm Giang Các một chuyến."

Hắn và ta nhìn nhau, cất bước ra ngoài phủ. Tùy tùng đã chuẩn bị ngựa, hắn bước lên, liếc nhìn ta đang vội vàng đi theo, ánh mắt vô cùng phức tạp. Dường như nén một hơi, cuối cùng bất lực thốt ra, hắn đưa tay về phía ta: "Lên ngựa."

Ta nắm lấy tay hắn, bị hắn tùy ý kéo một cái, liền ngồi xuống trước người hắn. Gió lạnh cuối thu ập đến, trái tim hắn dán vào lưng ta, trong hơi ấm mà run lên thình thịch.

Trong sương phòng Lâm Giang Các, Triệu Uyển đã pha trà chờ sẵn.

Kỳ Nghiên dẫn ta ngồi xuống: "Triệu nhị tiểu thư mời đến là có chuyện gì."

Triệu Uyển nhấp một ngụm trà, lời mời khẩn thiết, giờ phút này lại tỏ ra không nhanh không chậm.

"Nghe nói Lăng Du trốn khỏi Khai Phong, đến giờ vẫn chưa bắt được?"

Ánh mắt Kỳ Nghiên tối sầm lại: "Triệu nhị tiểu thư thật để tâm đến vụ án này."

Triệu Uyển cười nhạt: "Đại nhân đừng nóng vội, Lăng Du trốn thì cứ trốn thôi, dù sao hắn cũng... không phải hung thủ."

Kỳ Nghiên nhìn chằm chằm Triệu Uyển, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.

Triệu Uyển nhìn xa xăm: "Ta kể cho đại nhân nghe một câu chuyện nhé."

"Xin lắng nghe."

Triệu Uyển mỉm cười: "Ngày xưa có nữ tử, sinh ra trong một gia đình bình thường, là con út trong nhà, xinh xắn đáng yêu, được cha mẹ và trưởng tỷ hết mực yêu thương."

"Năm mười sáu tuổi, nàng bị một kẻ quyền quý để ý, không đến mấy ngày đã bị bắt cóc giữa đường, bán vào kỹ viện ngầm, chịu đủ mọi khổ sở."

"Còn gã quyền quý kia thì đổi thân phận, trở thành ân khách cứu vớt chốn hồng trần."

"Nữ tử kia có thai, thay đổi hình dạng trở thành tiện thiếp trong nhà quyền quý, nhưng gã quyền quý vẫn dùng thủ đoạn đối đãi với kỹ nữ để giày vò nàng."

"Sau đó..."

"Sau đó." Kỳ Nghiên tiếp lời: "Nàng sinh ra một bé gái, nuôi đến bảy tuổi, nhưng không thể chịu đựng nổi sự giày vò nên ôm hận tự vẫn."

Triệu Uyển chậm rãi thu hồi ánh mắt, khẽ cười: "Đại nhân quả thật là người thông minh tuyệt đỉnh."

"Như vậy, vị ân khách mà Triệu nhị tiểu thư nói chính là phụ thân cô, Binh bộ Thị lang Triệu Quyền Triệu đại nhân?"

Triệu Uyển gật đầu: "Chính là ông ta."

Bình Luận (0)
Comment