Ánh mặt trời ban trưa xuyên qua ô cửa kính, chiếu lên khuôn mặt thanh thoát trắng nõn của cô, khiến khuôn mặt cô sáng bừng.
Trì Thư Ý cau mày, đôi mắt mê mang chầm chậm hé mở, nhìn khung cảnh mờ mịt trước mắt.
Rồi bóng tối vô biên lại bủa vây, Trì Thư Ý hốt hoảng chớp mắt, song giây tiếp theo mọi thứ đã trở lại như cũ, cô thích ứng được với những ngày sống không có ánh sáng từ lâu rồi.
Nghĩ đến lúc nãy ngủ trưa có nghe thấy một giọng nói mơ hồ hệt như vang lên từ cõi mộng, cô nàng thấy hơi bất lực.
Trì Thư Ý lắc đầu thở dài, trách bản thân quá cứng đầu, ở nơi có anh, cô là thứ gì kia chứ?
Chẳng qua chỉ là phận bèo nước gặp nhau, cô chỉ là một con nhóc có cùng sở thích với anh mà thôi, đã lâu đến vậy rồi, sao anh còn nhớ được nữa đây.
Dầu sao họ cũng đã mất liên lạc tám năm trời.
Có khi anh còn nghĩ cô đã chết rồi cũng nên.
Cô sờ soạng cây gậy dẫn đường để bên mép giường, đang muốn xuống giường thì bụng nhỏ lại đột nhiên đau buốt từng cơn, cô vươn tay xoa bụng, vô cùng thành thạo đến chỗ tủ, mở cửa lấy vật dụng.
Có điều….Không đủ để dùng.
Trì Thư Ý lấy miếng cuối cùng còn sót lại rồi bước vào nhà vệ sinh, lúc xử lý xong xuôi thì đi đến chỗ di động kiểu cũ đặt trên tủ đầu giường, đang định gọi cho Bắc Bắc thì chợt nhớ ra cô ấy đang đi công tác.
Mấy chuyện này cô rất ngại nhờ Diệp Nam Sơ, đành tự mình mua vậy.
May là chỗ cô ở nằm ở vùng khá hẻo lánh, không náo nhiệt, giao thông cũng thông thoáng thuận tiện, siêu thị cũng nằm trên đường đối diện biệt thự.
Trì Thư Ý rất quen thuộc với đường xá quanh đây, cô nắm gậy dẫn đường trong tay, vững vàng bước về phía trước, lúc ra khỏi nhà rồi mới phát hiện thời tiết quả thật vô cùng oi bức, cô ngẩng đầu nhìn lên không trung, dù chả nhìn được chút ánh sáng nào nhưng lại cảm nhận được, ban nãy khi ở nhà vẫn cảm nhận được ánh sáng mặt trời, bây giờ thì có lẽ ánh nắng đã trốn sau lớn mây dày trên kia rồi.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Cô cười cười, tiếp tục bước về phía trước.
Nhân viên phục vụ ở siêu thị giúp cô lấy đồ, Trì Thư Ý thanh toán xong thì cất tiền và đồ vào túi, định bụng trở về nhà.
Vừa ra khỏi siêu thị, chuông điện thoại đã vang lên.
Trì Thư Ý lấy di động ra, cô nàng chỉ mới ấn chấp nhận cuộc gọi thì đã nghe tiếng người nói như súng liên thanh bên đầu dây còn lại: “Thất Thất ơi, dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa đấy, không có chuyện gì thì đừng ra khỏi nhà!”
Giọng Diệp Bắc Bắc hơi nóng vội.
“À.” Cô cười, đáp: “Hình như…chậm mất rồi? Tớ đang trên phố.”
“Cậu đi làm chi đó? Mắt cậu không thấy gì, đi lung tung lỡ mà xảy ra chuyện thì biết làm sao?”
Trì Thư Ý nghe Bắc Bắc dông dài bên kia thì đáy lòng thoáng xúc động, vừa thấy ấm áp vừa thấy bất lực.
“Còn không phải là vì “người nhà” ghé thăm nên tớ mới phải tự thân đi mua đồ về đây sao, tớ sẽ về ngay.” Cô nhỏ nhẹ giải thích cho Diệp Bắc Bắc nghe, sau đó lại tỏ vẻ thản nhiên, nói tiếp: “Với cả…Tớ mù nhiều năm vậy rồi, cũng đã quen, Bắc Bắc à, cậu đừng mãi xem tớ là đứa nhóc vừa bị mù nữa, sẽ không có chuyện gì đâu mà.”
Bên kia làm thinh, Trì Thư Ý gọi cô nàng vài lần, Diệp Bắc Bắc mới lên tiếng, “Thất Thất này, đợi mấy hôm nữa tớ về, dẫn cậu đi bệnh viện khám có được không?”
Giọng cô điềm nhiên: “Năm nào chúng ta cũng phải đi tái khám à?”
Cô không sao hết, dù gì cũng đã qua bao năm rồi, mù hai lần, cũng dần trở thành thói quen.
“Chắc chắn sẽ tốt lên, cậu cứ tin tớ!” Chẳng biết Diệp Bắc Bắc đang an ủi cô hay đang an ủi bản thân cô nàng nữa.
“Ừ, tớ tin cậu mà.” Mắt cô trống rỗng, khờ dại nhìn chăm chăm phía trước, dường như chợt nhận ra gì đấy.
Mưa tí ta tí tách rơi, đáp lên mặt cô, Trì Thư Ý thấy lành lạnh, cô ngây người, lẩm bẩm với điện thoại: “Mưa thật này.”
Cô mặc sơ mi trắng phối với váy kẻ caro dài, chân đi đôi giày vải. Trì Thư Ý lẳng lặng đứng một bên nghe điện thoại, đối đáp với người đầu dây bên kia, khuôn mặt trắng nõn hồng hào kia luôn mang theo nụ cười điềm đạm, trong một thoáng, cô nhíu nhẹ đôi mày rồi lại cất giọng mềm dịu như nước: “Bắc Bắc à, cậu đừng bướng bỉnh thế, chắc anh Nam Sơ bây giờ đang bận rộn ở công ty, làm phiền anh ấy làm chi, huống chi siêu thị cũng rất gần nhà, tớ đi vài bước là về đến rồi.”
Nói thêm với Diệp Bắc Bắt mấy câu nữa rồi cúp máy, cô vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, thản nhiên đội mưa mà đi nương theo gậy chỉ đường.
Trì Thư Ý đoán tín hiệu đèn giao thông dựa vào âm thanh của ô tô xung quanh mình.
Nếu đèn đỏ, ô tô sẽ dừng cạnh chỗ cô, nếu đèn xanh thì ô tô sẽ lao vụt đi.
Với những người có một đôi mắt khiếm khuyết thì những giác quan khác sẽ trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.
Cô quen nẻo quen đường, thành thạo đi qua lối dành cho người đi bộ rồi men theo mép đường bên phải tiến về phía trước, chỉ chốc lát sau đã khuất dạng sau lối rẽ.
Ngay khi cô rẽ hướng, một người đàn ông ngồi trong xe taxi chờ đèn xanh đã lơ đãng nhìn thoáng qua, anh trông thấy một bóng lưng mảnh mai như lạ như quen.
Đèn xang loé sáng, từng chiếc xe tuần tự chạy về phía trước, anh hơi cau mày rồi thu hồi tầm mắt, vẻ mặt vô cảm nhìn từng chiếc xe lao đi vun vút ngoài cửa sổ xe.
Vậy mà đã tám năm trôi qua.
—
Trì Thư Ý trở về nhà, đặt điện thoại di động và túi xách màu đen lên bàn phòng ngủ, xoay người soạn quần áo rồi vào nhà vệ sinh tắm sơ bằng nước ấm.
Bên ngoài, chuông điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác nhưng không ai tiếp.
Cả đường đi, Diệp Nam Sơ gọi điện thoại cho Trì Thư Ý liên tục nhưng không ai bắt, anh nóng nảy phóng xe chạy mau đến chỗ siêu thị mà Diệp Bắc Bắc nhắc, không có cô.
Anh chàng quay đầu xe, chạy về phía nhà cô.
Diệp Nam Sơ vừa vội vã nhấn chuông cửa vừa tiếp tục gọi điện, điện thoại không ai tiếp, cửa cũng chẳng ai mở.
Anh không kịp nghĩ ngợi gì thêm mà lấy chìa khóa nhà dự phòng của cô từ túi áo ra rồi mở cửa, chạy vào nhà.
“Thất Thất?”
Diệp Nam Sơ còn chưa kịp thay giày nhưng đã nhìn thấy đôi giày cô hay mang trên kệ tủ, sau đó nghe thấy tiếng nước rào rào vang lên từ phía phòng ngủ, “Thất…”
Anh chưa nói hết câu đã im bặt.
Tuy tai Trì Thư Ý bị dính nước nhưng vẫn có thể nghe ra có người gọi mình, cô nhanh chóng rửa sạch lớp xà phòng trên người, thay quần áo rồi vừa lau tóc vừa bước ra ngoài.
Diệp Nam Sơ đã ngồi chờ cô trên ghế sô pha trong phòng khách từ nãy, thấy cô ra đến, anh chàng vừa muốn mở lời thì đã nghe Trì Thư Ý cười nhạt gọi, “Anh Nam Sơ?”
Anh đứng dậy, cầm ly nước đường đỏ đã pha đến trước mặt cô nàng rồi lấy khăn lông trong tay cô ra, hỏi: “Dính mưa à?”
“Vâng…Một chút.”
Trì Thư Ý lấy lại khăn lông kia, nụ cười vẫn treo trên môi, quơ quơ tay đáp, “Mấy chuyện này em có thể tự làm.”
Tay Diệp Nam Sơ hết siết rồi lại thả ra giữa không trung, cuối cùng vẫn anh buông thõng tay xuống, nhét ly nước đường đỏ vào tay cô, cầm lại khăn lông một lần nữa, ấn cô nàng ngồi xuống sô pha rồi lau tóc cho cô từ phía sau, giọng nói mang theo vài phần oán trách: “Không phải Tiểu Bắc đã dặn là anh sẽ đến đón em à?”
Bàn tay cầm ly nước của Trì Thư Ý không có cảm giác gì, nhưng khi vành ly chạm vào miệng, cô lại chớp mắt rồi ngẩn ra trong một tích tắc, khuôn mặt trắng nõn sau khi vừa tắm xong hơi ửng hồng, nghe thấy câu hỏi của Diệp Nam Sơ, cô nàng hơi khó chịu, mấy chuyện như này cô không muốn làm phiền anh chút nào, song cũng không nói thêm gì mà chỉ từ tốn uống nước rồi nói: “Lúc ấy mưa không lớn, siêu thị cũng chỉ cách nhà một đoạn đường ngắn, em nhớ anh đang ở công ty nên mới không muốn làm phiền anh đó chứ, nếu chẳng may anh đang giải quyết một vụ lớn thì chẳng phải sẽ vì em mà thất thoát vài trăm, có khi là mấy ngàn vạn à? Hơn nữa em cũng lớn rồi, biết đường, đừng chăm bẵm em từng chút vậy.”
Cô cứ cười trêu như thế làm Diệp Nam Sơ chỉ biết bất lực, anh trở vào nhà vệ sinh vắt khăn lông ẩm lên giá treo rồi cầm theo một chiếc khăn khô ráo mới trở ra, tiếp tục lau tóc cho cô, từ tốn nói: “Thất thoát thì bù lại là được.”
Trì Thư Ý làm ra vẻ uất ức đáng thương: “Em đâu có kiếm ra được từng đấy tiền!”
Người đàn ông hơi híp mắt, nhìn khuôn mặt trắng nõn vẫn còn chưa hết ửng hồng vì nước nóng khi tắm, càng nhìn càng thấy dễ thương xinh xắn.
Anh nghĩ trong lòng như thế, ngoài miệng thì cười cười trả lời: “Lấy cái khác bù lại cũng được đấy.”
Trì Thư Ý khó hiểu, cô hơi cau mày.
“Mấy hôm nữa Tiểu Bắc về em cùng sang nhà ăn một bữa cơm nhé, dì Đường và chú Diệp của em cứ nhắc em miết.”
“Dạ vâng.” Cô vui vẻ đồng ý.
Trì Thư Ý để ly nước đường đỏ chỉ còn sót lại phân nửa xuống, đưa tay sờ mái tóc dài vẫn còn âm ẩm, Diệp Nam Sơ biết cô không thích dùng máy sấy tóc nên cũng không ép, chỉ vắt khăn lông lên lưng ghế sô pha rồi kéo tay cô nàng đặt lên chỗ để khăn, “Vậy giờ em trả bù cho anh đi.”
Trì Thư Ý bị anh kéo tay, ngạc nhiên: “Anh Nam Sơ, chắn không phải là….Em đoán trúng rồi đấy chứ? Đang bàn hợp đồng thật à? Anh cứ bỏ đi như vậy? Thất thoát nhiều thật?”
Cô hỏi một tràng, Diệp Nam Sơ nghiêng người, đáy mắt tràn đầy ý cười nhìn cô, “Em lo nghĩ nhiều quá.”
Trì Thư Ý thở dài một tiếng, “Làm em sợ hết cả hồn.”
Đôi mắt sâu thẳm của Diệp Nam Sơ không có nhiều cảm xúc, song trong lòng thì….đã bị một cảm xúc chua xót chiếm lĩnh.
Trái tim anh có nói cô với một câu — Vì em, thất thoát chừng ấy có đáng là bao?
Trì Thư Ý được anh dẫn vào phòng để đàn, cô ngồi vào ghế đặt trước cây dương cầm, hỏi: “Hôm nay anh muốn nghe gì?”
“Như ngày thường.” Giọng anh điềm đạm.
—
Mộ Cảnh Thời vừa gập ô đã có nhân viên cửa hàng chạy tới tiếp đón, “Anh Mộ đến lấy xe đúng không ạ?”
“Ừ.” Anh nhàn nhạt đáp.
Nhân viên trong cửa hàng nhanh nhẹn dẫn anh đến chỗ chiếc Cayenne họ đã chuẩn bị chu đáo từ lâu, đưa chìa khóa cho anh, “Đây là chìa khóa xe ạ.”
Anh nhận chìa khóa, khuôn mặt vẫn vô cảm, lịch sự cảm ơn nhân viên rồi khởi động xe đi đến bệnh viện.
Khi qua hành lang, anh gặp trợ lý bệnh viện phân cho anh, Hàn Hạo Khiêm.
Mặt Hàn Hạo Khiêm thoáng bất ngờ, “Bác sĩ Mộ? Sao giờ anh lại sang đây thế ạ? Không phải từ mai mới bắt đầu làm việc chính thức ạ? Hay em nhớ sai giờ?”
Hiển nhiên, Mộ Cảnh Thời không ngờ anh chàng này lại hỏi nhiều thế, đôi mày anh cau nhẹ rồi nhanh chóng giãn ra, vẫn dùng chất giọng không hề có một chút cảm xúc nào ừ một tiếng, thật ra nửa tháng trước anh đã về nước rồi, chỉ là phải bận bịu chuyện khác.
Mộ Cảnh Thời vừa muốn rời đi thì lại chợt nhớ ra gì đó, em dừng bước, trầm giọng hỏi: “Chủ nhiệm Tạ của khoa Ngoại Tổng quát (*) đang ở văn phòng nào?”
(*): Khoa ngoại tổng quát là một chuyên khoa phẫu thuật điều trị những bộ phận bên trong cơ thể. Khoa Ngoại Tổng quát, gồm có Ngoại Tiêu hóa, là một chuyên khoa bao gồm, nhưng không giới hạn, các quy trình phẫu thuật được thực hiện trên ruột, gan, đại tràng, tuyến tụy, túi mật, dạ dày và tuyến giáp để điều trị các tình trạng bệnh lý, kể cả ung thư.“Phòng thứ ba phía trước bên trái ạ.”
“Cảm ơn.”
Hàn Hạo Khiêm nhìn Mộ Cảnh Thời từ tốn biến mất ở chỗ rẽ, thầm thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ Mộ lạnh lùng quá, chắc tánh tình của vị chuyên gia nào cũng xấu như thế nhỉ?
Mộ Cảnh Thời lịch sử gõ cửa ba lần, nghe thấy người bên trong bảo “Mời vào” anh mới mở cửa đi vào trong.
“Bác sĩ Tạ.”
Tạ Gia Niên mang kính viễn thị ngẩng đầu nhìn người vừa bước vào, ngạc nhiên một chốc rồi ngay sau đó, nhớ ra người đến là ai thì cười thân thiết, “Là tên nhóc cậu đó hả!”
Mộ Cảnh Thời nghe ông nói thế thì mắt thoáng ra vẻ bất ngờ, “Chú vẫn nhớ cháu à?”
Tạ Gia Niên thu hồi tầm mắt, chậm rãi đứng lên mời anh ngồi xuống sô pha đặt cạnh, “Nhớ chứ nhớ chứ, tôi nhớ rất rõ là đằng khác!”
Anh mím môi, áy náy nói tiếp: “Xin lỗi bác sĩ Tạ, hôm nay cháu lại đến để làm phiền chú.”
Tạ Gia Niên xua tay, “Đừng nói vậy chứ.” Ông rót nước cho cả hai rồi hỏi: “Vẫn là vì chuyện kia hay sao?”
“Vâng.”
“Vẫn chưa có chút tin tức nào?” Tạ Gia Niên đưa cho anh một ly nước, hỏi với vẻ quan tâm.
“Không ạ.” Anh hơi khom người, nhận ly nước Tạ Gia Niên đưa, “Cháu cảm ơn.”
Tự dưng Tạ Gia Niên hơi xót xa cho người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, ông thở dài: “Hình như lần trước cậu tìm chú là sáu năm trước? Đã lâu vậy rồi mà vẫn kiên trì thế này thì hiếm thấy thật. Có điều, cậu nhóc này, lần này cậu muốn hỏi chú chuyện gì?”
Anh siết chặt ly nước trong tay, “Cháu…Có thể nhờ chú nói cho cháu nghe toàn bộ chuyện về cô ấy không? Kể cả những điều nhỏ nhặt nhất.”
Hết 01.