Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 38

Tp.HCM, 27/09/19

Editor: Xiao He

Thời Quang ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Úy Minh Hải, hai tay của ông nắm lại,bàn tay không ngừng đóng mở, đại khái chính ông cũng không nhận ra bản thân mình đang khẩn trương cỡ nào.

Cô không thể nói rõ được cảm nhận của mình ngay lúc này, một người đàn ông vững chãi, uy nghiêm như núi Thái Sơn vậy mà giờ lại giống như một đứa nhỏ phạm lỗi, cứ bứt rứt bất an.

Bước chân cô nhanh hơn một chút, "Ba."

Úy Minh Hải đã bước tới, "Bảo vệ bên con khó quá, ba không vào được." Hai tay ông che lỗ tai cô lại, dùng sức xoa xoa, "Lạnh à?"

Thời Quang lắc đầu, Úy Minh Hải nắm tay cô, bàn tay cũng lạnh băng, "Sao không mặc ấm thêm một chút?"

"Con không lạnh." Âm thanh Thời Quang rõ ràng hơi nhỏ, thật ra cô lạnh muốn xỉu, nhưng nghĩ đến Thời Cảnh Nham có thể thấy được vẻ đẹp của cô, liền liều mạng một phen.

Vô trong xe, cảm giác ấm nóng dần trở lại.

Thời Quang cởi áo khoác ra, Úy Minh Hải thuận tay cầm lấy, ngón tay ông vuốt ve nhẹ cái áo, mặc dù ông không quá hiểu biết về thời trang, thế nhưng chỉ cần chạm vào chất vải ông cũng biết được đây chỉ là loại vải tầm thường.

Kiểu dáng cũng không tồi, nhưng không có cảm giác mềm mại.

"Đào Đào."

Thời Quang: "Dạ?" Lúc cô nhìn qua, Úy Minh Hải đã lấy ra một tấm thẻ hạng kim cương cho cô: "Thẻ chính đưa con, ba dùng thẻ phụ được rồi."

Thời Quang không nhận lấy: "Con không thiếu tiền, giờ con có thể tự mình kiếm được tiền."

Để chứng minh những lời bản thân nói là sự thật, cô nói: "Tiền sinh hoạt nửa năm nay đều là con tự mình kiếm được, còn dư rất nhiều." Cô chỉ cái áo khoác kia, "Đây là cũng là con dùng tiền lương mua."

Úy Minh Hải dùng sức nắm lấy tấm thẻ kia, sợ để lộ cảm xúc quá rõ ràng, mỗi chữ cô nói ra, đều như một con dao đâm vào tim ông, khiến ông đau không thể tả được.

Ông cố gắng che đi đau đớn của bản thân, "Con chỉ làm gia sư, sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?"

Thời Quang: "Ngoại trừ dạy thêm con còn làm việc khác, là họa sĩ, có lúc học tỷ sẽ giúp con, khi cần cũng sẽ gọi con."

Cô nói: "Chờ tháng sau cô nhận tiền lương tiếp, liền tặng quà cho ba và bà nội, con thật sự không thiếu tiền."

Úy Minh Hải nhìn ra ngoài xe, không còn gì để nói.

Ông vẫn lén lén bỏ thẻ vào túi áo khoác của cô, "Tiền con kiếm được chỉ đủ cho con tiêu vặt, đây là cho con mua đồ."

Thời Quang đưa tay chặn túi áo, không cho ông bỏ vào, "Con không muốn đâu ba." Giọng nói của cô không còn nhẹ nhàng như trước, thể hiện sự mất kiên nhẫn rõ ràng.

Úy Minh Hải nhìn cô: "Sao lại khách khí với? Không phải con nên xài tiền của ba sao? Tiền ba làm ra không cho con xài thì cho ai?"

Thời Quang: "Ba thương ai thì cứ đưa cho người đó xài, dù sao con cũng không cần."

Nếu như không có chuyện của Úy Lai, nếu ông đưa thẻ cô sẽ nhận lấy, mặc kệ có dùng hay không cô vẫn sẽ nhận, như vậy trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.

Thế nhưng vì Úy Lai, cô liền không muốn nhận bất kì thứ gì từ ông.

Muốn bỏ qua mọi chuyện, nhưng cô muốn cố gắng thỏa hợp với những chuyện này.

Đối với cô, nếu đã có thể giải quyết bằng tiền thì đó không gọi là vấn đề.

Nếu là vấn đề thật sự thì dù có dùng nhiều tiền cỡ nào cũng không thể giải quyết được.

Bầu không khí có chút cứng ngắc.

Úy Minh Hải luôn nhìn cô, trong đáy mắt của cô dâng đầy, khí chất quật cường mà ông quen thuộc rốt cuộc cũng xuất hiện, giống với mẹ cô như đúc.

Ông vô tri vô giác, giọng thấp xuống: "Ba không định dùng tiền mua chuộc con, Úy Lai đã chuyển qua nhà bà nội ở, có ba ở dây sẽ không khiến con chịu ủy khuất nữa."

Ông không tìm lý do cho bản thân nữa, nói xin lỗi với cô thêm một lần: "Thật xin lỗi, tối hôm qua ba khiến con khó xử rồi. Sau này, mặc kệ là ai, mặc kệ thời điểm nào, chỉ cần con có xích mích, ba sẽ luôn đứng về phía con."

Thời Quang dừng tay lại, không tin được nhìn Úy Minh Hải.

Úy Minh Hải tiếp tục hứa hẹn: " Ba sẽ không đối xử hời hợt vô tình với con, đối với người khác có thể như vậy, nhưng sẽ không giờ đối với con. Sau này dù có xảy ra chuyện gì, mặc kệ là trong nhà hay ở ngoài, chỉ cần con muốn, thì cứ tùy hứng không cần quan tâm ai, mọi hậu quả để ba xử lí giúp con."

Thời Quang bị ông làm cho xúc động, ông đứng giữa cô và Úy Lai, thế nhưng lại bênh vực cô vô điều kiện, nhanh như vậy đã giải quyết xong mọi chuyện, sắp xếp ổn thỏa.

Từ đầu đến cuối cô để ý nhất chính là ông sẽ dung túng cho thái độ của Úy Lai.

Cách giáo dục ấy khiến cô khó chịu, rõ ràng cái gì ông cũng biết, biết Úy Lai là cháu gái ông, được ông yêu thương nhất, nên ông luôn cho qua.

Lúc ấy cô cũng không có quyền gì mà ganh tị, chỉ có thể hâm mộ Úy Lai vô cùng.

Nhưng ai mà không hi vọng ba mình chỉ yêu thương một mình mình, dung túng nuông chiều mình vô điều kiện?

Thời Quang không tiếp tục ngang bướng nữa, hòa hoãn không khí, "Đây là ba nói đó, mặc kệ con là gì tùy hứng ba cũng sẽ dọn dẹp hậu quả, đến lúc xảy ra chuyện rồi lại trở mặt, quay qua dạy dỗ con."

Úy Minh Hải: "Không đâu, không phải con muốn ba làm hậu thuẫn cho con sao?"

Ông không chỉ muốn làm một người cha tốt, còn muốn đem những tình thương mẹ mà cô đã mất đi từ nhỏ bù đắp lại hết thảy, ông không biết có thể làm được bao nhiêu, nhưng nhất định sẽ cố gắng hết mình.

Thời Quang nhận tấm thẻ kia: "Vậy con sẽ cho ba chút sĩ diện vậy."

Úy Minh Hải cười, tảng đá bị đè ép trong lòng rốt cuộc cũng được tháo xuống.

Dù có được nhiều của cải tiền bạc thì cũng không thể so sánh với thời khắc hạnh phúc này.

Ông biết Thời Quang cầm thẻ ông nhưng sẽ không dùng, chỉ là cầm tượng trưng, biểu hiện tha thứ cho ông.

"Tấm thẻ này nếu con không quẹt thì phí hàng năm, phí phạt rất cao."

Thời Quang: "Con ở trong trường không xài nhiều tiền như vậy."

Úy Minh Hải: "Cuối tuần con đi dạo với bạn học đi, mỗi lần đi mua nhiều một chút."

Không phải Thời Quang không định mua, nhưng từ nhỏ đã túng thiếu, có chút tiền chỉ muốn để dành, mua một bộ đồ mấy ngàn đồng liền cảm thấy đau như cắt da cắt thịt.

Trước khi nghỉ hè cô có đi dạo với Thời Yến Lãng mua quà cho mọi người trong nhà, dù không phải tiền của cô nhưng cô cũng đau lòng hết vài ngày, hơn 60 vạn, nửa ngày liền hết.

Cô cầm thẻ vỗ nhẹ nhẹ, nói với Úy Minh Hải: "Trong nhà con giáo dục rất nghiêm khắc, từ nhỏ phải biết tiết kiệm, ba thấy váy con rách rồi nhưng vẫn muốn đi sửa đấy. Con sẽ cố gắng xài vậy."

Cổ Úy Minh Hải như bị nghẹn, một câu cũng không nói được.

Con cháu Úy gia, tiền đều xài không đủ.

Con gái mình, có tiền nhưng lại không biết dùng vào việc gì.

Chủ đề này quá mức nặng nề, Úy Minh Hải cũng không tiếp tục nói tới.

Giờ đi ăn cơm vẫn còn sớm, ông dắt Thời Quang đi mua đồ dùng trong nhà.

Thời Quang vẫn chưa quen với chuyện này, "Ba muốn mua cái gì?"

Úy Minh Hải: "Dắt con đi xem tủ quần áo, ba đã dọn dẹp hai tầng một sảnh, cả hai đều là phòng thay đồ của con, tổng cộng có sáu phòng và một đại sảnh, để con tự thiết kế."

Ông lại đề nghị tiếp, "Thư kí có liên hệ với nhà thiết kế chuyên nghiệp, có thể chia thành phòng giữ quần áo bốn mùa, mỗi phòng đều trang trí phù hợp với từng mùa trong năm. Gian phòng trước đây của Úy Lai không phải con thấy rồi sao? Đó là hai phòng ngủ ghép lại, tương đối rộng, có thể cho con để túi, giày và đồ trang sức. Đại sảnh có thể thành phòng làm việc của con. Đây là tham khảo giúp con thôi, con thích thiết kế sao thì làm."

Quá bất ngờ, Thời Quang tưởng mình đang nằm mơ, "Hai tầng một sảnh?"

Úy Minh Hải, "Ừ."

Cô không thể tin được.

Sao có thể xài hết.

Xe ngừng lại rồi, Úy Minh Hải đưa áo khoác cho cô, "Mặc xong rồi hãy xuống." Tiếp tục đề tài trước đó, "Thư phòng của ba đã chuyển lên tầng ba, khuya về con liền có thể xem xét rồi thiết kế thử."

Thời Quang không kịp suy nghĩ, vội vàng mặc xong áo khoác rồi bước xuống.

Úy Minh Hải bước tới bên cạnh cô, choàng khăn quàng cô thật kĩ.

Thời Quang ngửa đầu nhìn ông, "Có phải ba Thời đã nói gì với ba không?" Cô hỏi thử.

Lại cảm thấy Thời Nhất Thịnh sẽ không nói đến chuyện lúc bé cô không có đồ để mặc, mặc kệ là vì Tần Minh Nguyệt hay sao, nhưng vẫn phải để ý tới suy nghĩ của Úy Minh Hải, Thời Nhất Thịnh chắc chắn không nói.

Úy Minh Hải tỏ vẻ như không có chuyện gì: "Thời Nhất Thịnh nói con học chuyên ngành ngày vì thích thời trang, ba là ba ruột không thể thua kém ba nuôi được, phòng giữ quần áo chắc chắn phải lớn hơn Thời gia."

Thời Quang không biết nói sao, nói thật thì chẳng khác nào dày vò tim ông.

Cô cười cười, "Phòng giữ đồ trước kia của con đúng là không nhỏ, rất nhiều váy công chúa chưa kịp mặc liền nhỏ rồi."

Úy Minh Hải chịu đựng cảm giác khó chịu tột cùng ấy: "Cho nên ba càng phải chuẩn bị một phòng giữ đồ tốt nhất cho con, sau này nếu con thiết kế quần áo, bộ nào ba cũng mua rồi đặt trung bày ở đây, tính thêm quần áo của con nữa, chắc cũng không đủ không gian rồi."

Nguyên một tầng làm phòng giữ quần áo quá lớn, Thời Quang vẫn cảm thấy không ổn, "Ba, làm nhiều phòng giữ đồ quá cũng không tốt, quá lãng phí rồi, cứ mua thêm mấy tủ quần áo đặt trong phòng ngủ con là được rồi."

Úy Minh Hải: "Không lãng phí, nếu mẹ con còn sống, bao nhiêu cũng không đủ, nói không chừng bà ấy còn để những phòng còn lại cho con để đồ trang điểm."

Ông nắm lấy tay cô, "Đi thôi, cửa hàng nào cũng dạo, nhìn xem thử con thích phong cách gì."

Thời Quang đuổi kịp bước chân của Úy Minh Hải, "Ba, con không còn nhỏ nữa, không cần phải nắm tay con đi."

Úy Minh Hải quay qua: "Thế nhưng ba lại mong rằng con bây giờ mới tám tuổi. Chín tuổi rồi ba liền có thể ôm con, cõng con còn có khiêng con." Không cần để ý ánh nhìn của người khác, không sợ bị chỉ trích.

Dù đó có là gánh nặng của ông, ông cũng sẽ không bạc đãi cô, sẽ không để cô ăn đói mặc rách.

Lúc cô dạy Úy Lai, ông luôn hâm mộ ba mẹ cô vô cùng, sao cô có thể ngoan ngoãn, nhu thuận hiểu chuyện như vậy, không hề có chút kiêu căng nào.

Giờ ông đã rõ, ngay cả làm nũng cô cũng không dám, nói gì tới kiêu căng.

Trong khu nội thất hơn hai tiếng, cửa hàng nào cũng vào xem, lúc Thời Quang gọi tiếng ba, chủ cửa hàng đều kinh ngạc nhìn về phía Úy Minh Hải.

Không ai nhận ra được Úy Minh Hải, nên không dám tin, sao lại có một người ba trẻ như vậy.

Cuối cùng, Thời Quang nhìn trúng mấy tủ quần áo, Úy Minh Hải lấy toàn bộ, mỗi một phòng để một loại khác nhau.

Từ gian đồ dùng trong nhà đi ra, Thời Quang cười nói: "Mọi người không ai tin người là ba con cả."

Úy Minh Hải: "Tính nhưng đứa con của bạn học ba thì con là lớn nhất, phần lớn đều chỉ mới học tới tiểu học."

Ông còn hai người bạn nữa, họ học xong tiến sĩ mới kết hôn, ba mươi lăm tuổi mới có con, con cái hiện tại chỉ có năm tuổi, điện thoại Thời Quang vang lên, là Thời Yến Lãng gọi tới.

Cô đã hai tuần rồi không gặp Thời Yến Lãng, cũng không biết gần đây hắn bận chuyện gì.

"Alo."

"Ừ." Âm thanh của đại gia phát ra rất có phong độ.

Thời Quang hỏi: "Chuyện gì?"

Thời Yến Lãng cũng không có việc gì, sờ sờ chóp mũi, "Ngày mai anh rảnh, muốn đi cố cung xem tuyết, em đi không? Nếu đi thì tiện đường anh đón em luôn."

Thời Quang: "...Hôm nay nắng to, tuyết có thể tan hết rồi."

Thời Yến Lãng phát hiện tiểu mít ướt thật khiến người khác mất hứng, thật tưởng rằng hắn rảnh quá nên làm loạn? Hắn tức giận nói: "Chính em cũng nói là có thể, đây cũng chưa chắc là tan mà đúng không?"

Thời Quang không thể nào nói chuyện tiếp với hắn, người này không bao giờ nắm được trọng điểm.

Thời Yến Lãng cũng không có tính nhẫn nại: "Em có đi chung không?"

Thời Quang không chút do dự: "Không đi, em ở nhà ôn bài."

Thời Yến Lãng: "Ôn tập em gái em ấy!" Nói xong liền cúp máy.

Thời Quang: "..."

Không hiểu nổi.

Có lẽ thời kỳ mãn kinh đến rồi.

Không, cô chắc chắn là thời kỳ mãn kinh tới rồi.

Úy Minh Hải không biết bên kia điện thoại là Thời Yến Lãng, chỉ mơ hồ nghe được giọng nam.

Ông hỏi: "Bạn trai à?"

Thời Quang lắc đầu: "Là Thời Yến Lãng."

Úy Minh Hải: "Ừ." Dừng một chút, ông lại hỏi: "Con có bạn trai chưa? Nếu có rồi, khi nào ba mời hai đứa ăn cơm."

Thời Quang cất điện thoại vô túi, hai tay ôm lấy cánh tay của ba, không trả lời mà hỏi lại: "Ba cho phép con yêu đương đúng không?"

Úy Minh Hải: "Nếu nam sinh kia tài giỏi, tại sao ba phải phản đối?" Sau đó lại nói đến bản thân: "Ba và mẹ con cũng là năm nhất hẹn hò."

Thời Quang hiếu kì: "Ba theo đuổi à?"

Úy Minh Hải cười nhạt, gật đầu.

Ông phát hiện ra cô cố ý chuyển đề tài: "Trả lời ba đi, có bạn trai hay chưa?"

Thời Quang: "Tạm thời thì chưa."

Úy Minh Hải hiểu được ý ngầm trong đó, "Nghĩa là có người thích rồi?"

Thời Quang cười cười, không thể nói chắc chắn, mà hỏi tiếp: "Ba cho con quen bạn trai bao nhiêu tuổi?"

Úy Minh Hải nghĩ rằng cô thích đàn anh lớn hơn mấy tuổi trong trường, ông nói: "Lớn hơn con năm tuổi trở xuống là được, lớn hơn thì không thể, nếu con thích người ba mươi tuổi, nói không chừng mấy năm tới so với ba còn già hơn."

Thời Quang: "..."

- ----------------

Tác giả có lời muốn nói: Thời Cảnh Nham có nghe được không, ngươi bị chê già:))))
Bình Luận (0)
Comment