Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 62

Tp.HCM, 30/10/19

Editor: Xiao He

Lúc Thời Quang quyết định kéo Úy Minh Hải vào blacklist, trong tâm cô cũng vô cùng đau đớn, cảm giác xé rách cả con tim.

Nếu nói không yêu, không còn lưu luyến ông thì là giả, nhưng bây giờ cô không muốn nhìn thấy ông nữa.

Tâm trạng giãy dụa, xoắn xuýt, oán trách, vừa yêu vừa hận, tất cả đều xoay vòng cô ngay lúc này.

Cô chưa từng hận ai bao giờ, cả kể Tần Minh Nguyệt, Úy Minh Hải là người đầu tiên cô oán hận như vậy.

"Sao em không mở TV lên xem?" Úy Phong bước ra từ trong phòng ngủ, anh đã ngủ hơn hai tiếng, thế nhưng cô vẫn giữ nguyên tư thế như lúc ban đầu, ngẩn người cầm điện thoại.

Thời Quang hoàn hồn, nhàn nhạt kéo khóe miếng, "Xem mệt người lắm."

Điều khiển từ xa vẫn ở vị trí cũ, cô chưa hề động vào.

Úy Phong không nói gì, đi vào phòng bếp, trong tủ lạnh chỉ còn hai chai nước, anh vặn một chai đưa cho Thời Quang, "Mùa đông uống nước lạnh là tuyệt vời nhất."

Thời Quang không muốn: "Thời Cảnh Nham không cho em uống nước đá vào mùa đông."

Úy Phong cười, "Chuyện gì em cũng nghe lời anh ta nhỉ." Anh mở chai nước còn lại ra uống.

Mấy tiếng trôi qua, cô cũng đã bình tĩnh trở lại, lúc này Úy Phong mới dám nói đến chuyện buổi trưa với cô, "Cứ làm ầm ĩ lên như vậy cũng không sao, để cho chú anh biết tính cách em, sau này ông ấy sẽ không dám chọc giận em nữa." Sau đó nói nhẹ nhàng: "Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật ông ấy, em về nhà chăm sóc ba đi." Anh chân thành khuyên cô.

Thời Quang không muốn nghe lời anh, chỉ lắc đầu.

Úy Phong biết tính cô ương ngạnh, không hề thua kém chú út chút nào, mà cũng có khi chú út còn không phải đối thủ của cô.

Hôm nay anh dẫn cô đi, chắc chắn trong lòng chú ấy đã ghi hận anh rồi, nhưng cũng không sao, tết sắp tới rồi, nếu cô muốn trở về Thời gia thật thì tết năm nay của chú út có vẻ không bình yên nữa rồi.

"Em cứ quay về tìm cách làm khó chú ấy đi, em bỏ đi như vậy không phải là bỏ qua cho ông ấy quá dễ dàng rồi sao?"

Thời Quang vẫn im lặng, xoa xoa lỗ tai của con gấu bông lớn.

Úy Phong nhìn cô cứ ôm con gấu từ trưa đến giờ, "Mẫn Lộ tặng em à?"

Thời Quang: "Thời Cảnh Nham tặng em."

Lại là Thời Cảnh Nham.

Úy Phong cười cười, mỗi lần nhắc tới Thời Cảnh Nhâm, cô đều gọi thẳng tên họ của anh ta vô cùng đàng hoàng và tự nhiên, trước giờ chưa bao giờ gọi một tiếng "anh".

Phòng khách yên tĩnh trong phút chốc, Úy Phong lại chưa bao giờ an ủi người khác, mà chuyện trong nhà anh cũng không hiểu rõ, thế nên chỉ có thể khuyên nhủ, "Giữa hai cha con không nên có khoảng cách như vậy, em về nhà náo loạn một trận cho thoải mái đi, ngày mai liền quên hết mọi chuyện là ổn rồi."

Thời Quang nhìn anh: "Con nhà người khác cũng phải khóc nháo lên để tranh giành tình thương của cha mẹ sao anh?"

Úy Phong không nói gì, anh biết đó là một câu hỏi không có câu trả lời, không câu trả lời nào có thể thỏa mãn được cô.

Ánh mắt Thời Quang lại nhìn vào con gấu bông, "Em kéo đen tài khoản WeChat của Úy Minh Hải rồi, anh không cần khuyên nhủ nữa đâu." Dừng một chút, "Cám ơn anh."

Úy Phong giương ngón tay cái về phía cô, "Em là người đầu tiên dám cho chú ấy vào blacklist đó." Anh uống hết một chai nước, đứng dậy, "Đi thôi, anh dẫn em ra ngoài ăn."

Thời Quang bây giờ không muốn ăn gì cả, "Anh đi ăn đi, em chờ Thời Cảnh Nham."

Úy Phong sao có thể để cô ở nhà một mình được, anh cũng không quá đói, đi vào thư phòng tìm hai quyển sách, đưa cho cô một quyển.

Anh hờ hững nhìn quyển sách, cũng không biết đang đọc gì.

Nghiêng đầu nhìn Thời Quang, cô cũng đang thất thần nhìn quyển sách.

Anh không quấy rầy cô, lật tiếp một trang nữa.

Gần chạng vạng tối, Thời Quang nhắn tin cho Thời Cảnh Nham: [Mấy giờ anh tới?]

Thời Cảnh Nham đã sớm về tới Bắc Kinh, buổi trưa liền tới công ty, hôm nay là sinh nhật Úy Minh Hải, anh cũng không nói cô tới sân bay đón mình.

[Anh về rồi, đang ở công ty, mai sẽ qua đó đón em.]

Thời Quang nghe anh đang ở công ty, liền gửi định vị qua cho anh, [Giờ anh qua đón em đi.]

Thời Cảnh Nham: [Đây là đâu vậy?]

Thời Quang: [Nhà của Úy Phong.]

Cô không giấu diếm, [Em cãi nhau với Úy Minh Hải rồi.]

Thời Cảnh Nham cũng không hỏi nhiều: [Chờ anh, anh qua đó liền đây.] Máy tính cũng không kịp tắt, anh cầm áo khoác, vừa đi vừa mặc vào.

Đi ngang qua văn phòng thư ký, thư ký nhìn dáng vẻ bước đi vội vàng của anh liền hỏi, "Thời tổng muốn ra ngoài ạ?"

Thời Cảnh Nham: "Ừ, lát nữa tắt máy tính giúp tôi."

Thư ký nhìn đồng hồ đeo tay, đã bốn giờ năm mươi, nhắc nhở anh: "Thời tổng có một cuộc hẹn lúc 5 giờ với Úy tổng bên công ty AIO, có cần tôi lùi thời gian hẹn lại không hay là?"

Thời Cảnh Nham suýt nữa thì quên mất, hôm nay Úy Lam tới là để thảo luận về vấn đề đội ngũ thiết kế và vài hạng mục trong công việc, "Để phó giám đốc làm việc với bên đó đi." Anh nhanh chân rời đi.

Xuống dưới hầm gửi xe, tài xế đã sớm khởi động xe cho anh.

Vừa đúng lúc có một chiếc xe việt dã từ đối diện chạy tới, xe chưa kịp dừng lại thì cửa sổ xe ở ghế ngồi đằng sau đã hạ xuống, "Thời tổng." Khi Thời Cảnh Nham đang mở cửa bước vào thì Úy Lam đã lên tiếng gọi anh.

Thời Cảnh Nham quay người, gật đầu chào, "Cô cứ làm việc với phó giám đốc đi, thư ký của tôi đã sắp xếp xong rồi."

Úy Lam xuống xe bước tới,hôm nay Nam Địch đi chung với cô.

Nam Địch bước ra từ một cửa khác, cô biết Thời Cảnh Nham, từng đọc không ít tin tức về anh thông qua các video và tạp chí kinh tế tài chính, thế nhưng đây là lần đầu tiên được thấy người thật ngoài đời như vậy.

Khí chất cao lãnh cường thế đến mức cô đứng từ xa vẫn cảm nhận được sự áp lực không hề nhẹ.

Úy Lam định giới thiệu Nam Địch một chút, kết quả Thời Cảnh Nham đã ngồi lên xe, "Xin lỗi không thể tiếp chuyện được." Sau đó đóng cửa xe lại.

Khi ô tô đã rời đi, Nam Địch vô thức quay đầu lại nhìn.

Úy Lam nhìn cô như đang nghĩ tới chuyện gì, sau đó cười cười, "Có phải cô đang cảm thấy anh ấy rất giống chú út của tôi đúng không?"

Nam Địch: "Không khác nhau là mấy." Sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Úy Lam không nói về chủ đề này nữa, "Đi nào, tìm phó giám đốc nói chuyện thôi." Hai người đi về phía thang máy.

Thời Cảnh Nham nói địa chỉ cho tài xế, sau đó lại nói với Tả Thụy, tối nay không rảnh để mời bọn họ ăn tối, bảo cô với Mẫn Lộ cứ tự do tiêu xài đi, anh sẽ trả tiền.

Tả Thụy cười ha hả: [Thật yêu sự hào phóng mãnh liệt này của cậu, để bữa nào chị giới cho cậu vài cô bạn gái nhé.]

Thời Cảnh Nham không so đo cách xưng hô với cô, trả lời: [Có rồi.]

Tả Thụy: [Mình không tin! Sao mình lại không biết? Ai vậy?]

Thời Cảnh Nham: [Đào Đào.]

Tả Thụy: "..."

Tin tức quá mức kinh hãi rồi, cô liền gọi điện tới, không dám tin, "Cậu không sợ Úy Minh Hải chặt cậu à?"

Khuỷu tay Thời Cảnh Nham chống trên thành cửa sổ, thản nhiên nói: "Ai chặt ai còn chưa biết đâu."

Tả Thụy đang hút thuốc, phun ra từng vòng khói nhỏ, "Cậu bớt ngông cuồng lại đi, Thời Cảnh Nham, cậu còn nhớ mình họ gì không?"

"Không nói chuyện nữa." Thời Cảnh Nham liền tắt máy.

Tả Thụy: "Cậu muốn..." Sau đó, không còn sau đó nữa.

Lần đầu tiên trong đời cô bị người khác tắt máy ngang như vậy, cô không nhịn được mà chửi tục, tên nhóc này muốn chết rồi.

Thời Cảnh Nham luôn nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Thời Quang: Em cãi nhau với Úy Minh Hải rồi.

Lúc cô vui vẻ ở bên Úy Minh Hải, anh cảm nhận được cô như một đứa trẻ vậy.

Một người đơn giản như vậy, cô sẽ không bao giờ giận dỗi vô lý cả.

Tới khi vào tiểu khu của Úy Phong, anh không vô được, liền gọi điện cho Thời Quang.

Thời Quang: "Em ra cửa liền đây." Cô không rõ từ công ty anh qua đây mất bao lâu, đáng lý nên xuống sớm hơn.

Úy Phong cầm theo vali của cô, anh không hiểu vì sao cô lại nâng niu đóa hồng đã sắp héo tàn kia làm gì, không có gì đẹp cả.

Thời Quang nhìn thấy Thời Cảnh Nham, vốn cô đã bình tĩnh rồi, nhưng khi thấy anh, mọi ủy khuất từ sáng tới giờ đều ùn ùn kéo tới, còn mạnh mẽ hơn cả lúc trưa.

Cô bước nhanh, cơ hồ là chạy chậm đến bên cạnh anh.

Trong ngực còn có hoa hồng và con gấu bông thế nên Thời Cảnh Nham không ôm vào lòng được, đưa tay vuốt mái tóc cô lại thật gọn gàng, ôn hòa nhìn cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.

Một ánh mắt, một động tác như vậy thôi cũng đủ thắng cả thiên ngôn vạn ngữ.

Úy Phong đi tới, bước chân thong thả.

Bình thường dù có đối phó với nhau như thế nào, thì trong khoảng khắc này, Thời Cảnh Nham vẫn buông xuống tất cả mọi thù địch, chủ động nắm tay chào hỏi Úy Phong, "Cám ơn anh, làm phiền anh hôm nay rồi."

Úy Phong đương nhiên sẽ chừa mặt mũi cho Thời Cảnh Nham, "Người một nhà cả mà." Sau đó đưa vali của Thời Quang.

Úy Phong nhìn về phía Thời Quang: "Về nhà ngủ một giấc thật ngon đi, có chuyện gì cần tâm sự với anh thì cứ gọi điện nhé."

Thời Quang vô cùng biết ơn nên cũng không khách sáo với anh nữa, "Anh mau lên nhà đi."

Úy Phong và Thời Cảnh Nham nhìn nhau gật đầu một cái, cũng không nhiều lời nữa.

Chờ Úy Phong rời đi, Thời Cảnh Nham cầm lấy hoa trong ngực Thời Quang, "Sau này sẽ mua bó khác cho em, vứt bó này đi thôi."

"Không được."

Thời Cảnh Nham: "Vậy thì giữ lại."

Anh cất mọi thứ vào sau cốp xe, nói tài xế về trước đi.

Thời Quang nhìn ô tô khởi động rời đi, "Chúng ta không đi xe về à?"

Thời Cảnh Nham: "Anh đi dạo với em một chút."

Ô tô đi xa, hình bóng Úy Phong cũng biến mất trong màn đêm, anh nắm lấy bàn tay cô, ôm chặt cô vào người, "Sao không nói sớm với anh?"

Thời Quang không nhìn anh, dựa đầu vào ngực anh: "Em tưởng anh đang ở Hồng Kông." Sợ ảnh hưởng tới công việc của anh.

Thời Cảnh Nham cũng không hỏi cô chuyện gì đã xảy ra nữa, cúi đầu hôn lên tai cô.

Hai tay cô chui vào trong áo khoác, ôm lấy eo anh.

Nằm sấp trong ngực anh thì cho dù trời có sập cũng cảm thấy an toàn.

"Có thể nói cho anh biết chuyện giữa em và người Úy gia không?" Thời Cảnh Nham thận trọng hỏi.

Thời Quang ở trong ngực anh vô cùng khó chịu, sau đó mới kể mọi chuyện ra, một chút cũng không giữ lại.

"Chuyện như vậy sao em không nói anh mà lại chịu đựng một mình?"

Nói xong Thời Cảnh Nham mới nhận ra ngữ khí của anh hơi nặng nề, hôn cô một chút, "Buồn như vậy mà không kể ra."

Một lát sau.

"Thời Cảnh Nham."

"Sao em?"

Thanh âm anh trầm thấp, hơi thở ấm áp phả vào trong tai cô.

Thời Quang: "Sau này, lỡ như em có cãi nhau với anh, chẳng may không cẩn thận mà nói lời chia tay, anh cũng đừng tưởng đó là thật, dù có tức giận cũng không được phép bỏ đi."

Thời Cảnh Nham hôn vào gò má cô, "Đến lúc đó anh sẽ giả câm giả điếc."

Thời Quang cười, ngửa cổ, cắn môi anh, "Anh đồng ý với em rồi đấy."

Thời Cảnh Nham gật đầu, lời hứa với cô, anh nhất định sẽ làm được.

Đợi cô bình tĩnh trở lại, Thời Cảnh Nham nắm lấy tay cô bỏ vào trong túi áo khoác, hai người đi bộ về hướng nhà ông bà nội.

Thời Quang vẫn chưa quen thuộc với đường xá xung quanh, hỏi anh đi bao lâu mới tới.

Thời Cảnh Nham: "Nhanh thì hai tiếng."

Vậy được rồi, có thể nói chuyện với anh lâu một chút.

"Em tưởng anh sẽ trách móc Úy Minh Hải trước chứ." Thời Quang nghiêng mặt nhìn anh.

Thời Cảnh Nham: "Nếu là người khác chắc chắn anh sẽ không nương tay đâu." Nhưng đây lại là Úy Minh Hải, là người cô rất quan tâm, Úy Minh Hải mà bị người khác làm khó thì người đau khổ nhất chính là cô.

Anh không phải đang nể mặt Úy Minh Hải, chỉ là không muốn tình cảm mà cô một mực trân trọng lại lần nữa vỡ nát.

Lần này Thời Quang dùng sức nắm lấy bàn tay anh rất chặt.

Đây là lần thứ ba cô đi bộ về với Thời Cảnh Nham, lần đầu tiên chính là buổi tối đi ăn đồ nướng, cô nói dối là mình ăn quá no, ngày ấy cũng gặp được Úy Minh Hải.

Bắt gặp giai điệu vô cùng quen thuộc, cô quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của Úy Minh Hải, đó loại cảm giác chua xót mà cô không thể nào quên được.

Lúc đó hai người chỉ là người xa lạ, cô lại vô cùng ngưỡng mộ cháu gái của ông.

Lần thứ hai, là đêm giao thừa, Thời Cảnh Nham chúc mừng sinh nhật cô, hôm ấy, cô vẫn nhìn thấy Úy Minh Hải.

Khi đó, ông nói, Đào Đào, ba là ba con.

Sáu từ ấy chính là những từ ngữ ấm áp nhất mà cô từng nghe trong mười chín năm qua.

Và đây là lần thứ ba, Thời Cảnh Nham dẫn cô về nhà, vẫn có liên quan đến Úy Minh Hải, tình cảm cha con ấy đã bị dã tâm hèn mọn của những người trong gia đình ông đâm thành trăm ngàn lỗ rồi, nhưng Thời Cảnh Nham vẫn không từ bỏ, cẩn thận quan tâm chữa trị cho cô từng chút một.

"Muốn ăn gì không?" Thời Cảnh Nham nắm lấy bàn tay cô, đem suy nghĩ của cô kéo trở về.

Thời Quang liền nói, "Muốn ăn sủi cảo."

Thời Cảnh Nham: "Vậy về nhà ông nội ăn, trong tủ lạnh có nhiều lắm." Từ khi cô nói bánh sủi cảo nhân tam tiên rất ngon thì trong tủ lạnh lúc nào cũng đầy ắp.

Nghĩ đến việc quay về nhà ông nội, Thời Quang không khỏi buồn phiền, nếu ăn tết không quay lại nhà Úy Minh Hải, ông nội chắc chắn sẽ hỏi, ba cũng vậy, nếu cô nói đang căng thẳng với Úy Minh Hải, ba sẽ càng lo lắng hơn.

Thời Cảnh Nham thấy cô đang không yên lòng, đoán được cô đang suy nghĩ gì, "Đến lúc đó nói thẳng với ông nội là được, không giấu mãi được đâu, tết tới Úy Minh Hải cũng sẽ sang đây chúc năm mới ông nội thôi."

Thời Quang rầu rĩ nói: "Bây giờ em chưa muốn nhìn thấy ông ấy."

Thời Cảnh Nham: "Chỉ sợ là không nhìn không được."

Thời Quang nhìn anh, "Ý anh là sao?"

Thời Cảnh Nham: "Úy Lai và mẹ cô ta chắc chắn phải xin lỗi em, việc này không thể thương lượng được, người của Úy gia nhất định sẽ quay về đây ăn tết, tối đêm ba mươi, ăn cơm tất niên xong anh sẽ dẫn em qua đó."
Bình Luận (0)
Comment