Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 77

Tp.HCM, 19/12/19

Editor: Xiao He

Mấy phút sau Úy Minh Hải nhận được một tin nhắn thông báo thu chi từ ngân hàng, số tiền không lớn, khoảng hai ngàn, ở một tiệm vàng nào đó.

Ông đoán bừa, chắc là Đào Đào mua kiểu vòng tay nào đó.

Để điện thoại di động xuống, ông bắt đầu xử lý công việc.

Vốn dĩ Thời Quang định đi thêm một nơi nữa, Thời Cảnh Nham không cho, nói mua đắt quá sẽ không mang nữa, Thời Quang đành phải chọn một cửa hàng bán nhẫn khá ổn.

Thời Cảnh Nham quá gây chú ý, Thời Quang không cho anh xuống xe, bắt phải ngồi trong xe chờ cô.

Thời Quang vội vàng mua chiếc nhẫn xong liền chạy tới bãi đỗ xe, Thời Cảnh Nham nhanh chóng đi xuống đón cô, "Anh vẫn chưa đi mà, em chạy nhanh như vậy làm gì?"

Thời Quang mệt thở hồng hộc, Thời Cảnh Nham vuốt nhẹ sau lưng để cô nhuận khí.

Thời Quang: "Sắp mười giờ rồi, không thể chậm trễ..." Sau khi cô ổn định lại rồi, "Không thể làm chậm trễ công việc của anh nha." Cô xoa xoa vị trí trái tim, lại hít sâu một hơi, ra hiệu cho anh, "Đưa tay cho em." Cô mở hộp nhẫn ra.

Thời Cảnh Nham đưa ngón áp út cho cô, mắt nhìn cô thật cẩn thận đeo chiếc nhẫn lên.

Thời Quang sờ chiếc nhẫn kia, "Có đẹp hay không?" Lần đầu tiên nhìn thấy cô đã thích rồi.

Nói thật, đối với mấy đồ vật này Thời Cảnh Nham cũng không có yêu cầu gì quá nhiều, anh không nhìn ra được chiếc nhẫn này có đẹp hay không, dù sao cũng chỉ là một cái nhẫn, đeo lên để người khác biết anh là người đã có gia đình là được.

Nhưng vẫn cần phải trả lời cô: "Đẹp lắm." Sợ cô nói lấy lệ, anh lại nói thêm một câu: "Rất hợp với tay anh."

Thời Quang: "..."

Cô bật cười, "Sao lại giống với khen màu son môi rồi, rõ ràng là cùng một kịch bản với những câu kia. Anh chỉ khen lấy lệ thôi."

Thời Cảnh Nham: "Lời thật lòng mà."

Đùa giỡn được một lúc, cô không muốn làm khó anh nữa, lại nhìn chiếc nhẫn, "Trói buộc anh lại, sau này anh sẽ là chồng của em." Chữ chồng vừa thốt ra, trong lòng cô cũng xao động.

Không biết có phải vừa rồi nghĩ tới nguyên nhân này không mà cô cảm giác tim mình đập rất nhanh.

Thời Cảnh Nham vòng một tay lên vai cô, kéo vào trong ngực, nhỏ giọng nói: "Mới vừa nói gì vậy?"

Thời Quang: "Không có gì." Cắn môi một chút, cười, sau đó cô quay đầu nhìn về phía đường lớn, ý cười càng đậm, "Thời tiết hôm nay thật đẹp."

Đúng là rất đẹp.

Trời ấm gió mát, chân trời điểm xuyết từng tầng mây mỏng nhẹ, mặt trời chiếu sáng toàn bộ Bắc Kinh.

Thời Cảnh Nham cúi đầu, hôn một cái trên môi cô, "Tối nay liền về ở chung cư." Lần này không hề thương lượng, là thông báo trực tiếp cho cô, anh đã quyết định.

Một bên tai Thời Quang ửng đỏ, nghĩ tới liền xuất hiện những hình ảnh không thể nào miêu tả được.

Cô ra vẻ bình tĩnh, điềm nhiên như không có việc gì nói: "Tối nay anh không đi xã giao sao?"

"Không có."

Bầu không khí vô cùng mập mờ.

Thời Cảnh Nham nhìn ra sự luống cuống của cô, "Đi dạo tiếp đi, tài xế sẽ ở trong xe chờ em."

Thời Quang: "Vậy sao anh về công ty được?"

Thời Cảnh Nham: "Thư ký đang tới đón anh rồi."

Thời Quang quay lại trung tâm thương mại một lần nữa, cô biết bình thường Thời Cảnh Nham sẽ mặc thương hiệu gì, đi thẳng đến những cửa hàng đó bắt đầu liều mạng mua, chỉ cần những cái cô thấy thích đều sẽ mua.

Bên phía Úy Minh Hải, không ngừng nhận được tin nhắn thu chi.

Tất cả đều là hàng xa xỉ, còn có một cái bút hơn 15 vạn, là ở trong một cửa hàng bán đồ xa xỉ phẩm cho phái nam.

Ông rất ít dùng những thương hiệu này, chắc là mua cho Thời Cảnh Nham.

Đương nhiên, nói không chừng cũng sẽ mua cho ông một chút quà, ví dụ như, mua nhiều như vậy, trong cửa hàng sẽ có quà tặng, những món quà này, áo bông nhỏ bé nham hiểm của ông sẽ đưa cho ông...

Thư ký Trần cũng ở trong văn phòng, đang thảo luận về bản kế hoạch cho dự án của TIME với Úy Minh Hải, có thể thấy thỉnh thoảng Úy Minh Hải sẽ nhìn điện thoại, trên mặt là vẻ bất đắc dĩ nhưng lại cười thỏa mãn.

Thư ký Trần không cần đoán cũng biết, "Đào Đào sao?"

Úy Minh Hải: "Ừ, đang đi dạo phố mua đồ cho Thời Cảnh Nham."

Thư ký Trần hiểu ra, "Dùng thẻ của ông sao?"

Úy Minh Hải: "Ừ." Lần đầu ông bị người khác xài tiền mà cảm thấy thoải mái như vậy, đột nhiên lại có động lực kiếm tiền, ông để điện thoại qua một bên, bắt đầu thảo luận phương án cho dự án.

Điện thoại lại vang lên, vẫn là tin nhắn thu chi

Liên tục nửa tiếng, Thời Quang đã đi dạo hai cửa hàng, thu hoạch tràn đầy.

Dưới trung tâm thương mại, Thời Cảnh Nham đang đợi xe của thư ký, trên đường có kẹt xe, trễ hai mươi phút.

Tranh thủ thời gian đi trên đường, thư ký đưa tài liệu phải ký tên cho anh, "Thời tổng, anh xem trước những tài liệu này đi." Sau khi trở về còn phải tiếp đón một đoàn đại biểu của phía đối tác, thời gian rất gấp.

Theo thói quen, Thời Cảnh Nham sẽ dùng tay phải nhận lấy, hôm nay anh đổi tay trái để nhận.

Chiếc nhẫn trên ngón áp út kia quá dễ thấy, không muốn nhìn cũng quá khó.

Thư ký liền giật mình, bỗng nhiên hiểu ý.

Cô cười cười, "Chúc mừng Thời tổng."

Thời Cảnh Nham: "Cám ơn."

Thư ký còn báo cáo một ít công việc của bên AIO, bình thường nếu không phải việc khẩn cấp, Úy Lam đều để trợ lý gửi mail cho cô.

Thông qua mấy ngày tiếp xúc, cô phát hiện cái người gọi là Nam Địch kia, năng lực cũng không tồi, khó trách lại được Úy Lam trọng dụng.

"Thời tổng, Úy Lam đã quyết định mời minh tinh quốc tế Sara đảm nhận làm đại sứ mở rộng thương hiệu AIO, bên phía Úy Lam đã làm việc với quản lý của Sara, hợp đồng cũng đã ký."

Thời Cảnh Nham không quan tâm những chuyện này, Sara là ai anh cũng không biết.

Đến công ty, Nam Địch đang ngồi chờ chỗ tiếp khách trong phòng thư ký.

Cô không phải chờ Thời Cảnh Nham, là đang chờ thư lý của Thời Cảnh Nham, với cấp bậc của cô chỉ có thể làm việc với thư ký của anh mà thôi, không có cách nào vượt qua thư ký báo cáo trực tiếp với Thời Cảnh Nham.

Sáng nay cô tới không đúng lúc, thư ký vừa mới rời đi, cô liền đi vào, biết thư ký đi đón Thời tổng, cô cũng không vội vã rời đi, tài liệu cũng không đưa người khác chuyển dùm, một mực ngồi chờ ở đây.

Đợi hơn một tiếng, rốt cuộc Thời Cảnh Nham cũng đã tới.

Hôm nay anh mặc một cái áo sơ mi màu trắng, tây trang màu đen, nút áo sơ mi thắt đến gần nút trên cùng, phối hợp với vẻ mặt của anh, góc cạnh rõ ràng, vừa cấm dục lại vừa gợi cảm.

Nghe nói, những người theo đuổi anh, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, đều như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Nam Địch đứng lên, vẫn như trước không kiêu ngạo không tự ti, chào hỏi Thời Cảnh Nham một tiếng, "Thời tổng."

Thời Cảnh Nham khẽ vuốt cằm, không dừng lại, đi vào phòng làm việc của mình.

Chỉ cần có liên quan đến Thời Cảnh Nham, dù chỉ là một chút biến hóa nho nhỏ, cô cũng đều có thể nhận ra.

Nam Địch xác định mình không nhìn lầm, trên ngón vô danh của Thời Cảnh Nham có một cái nhẫn.

Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, phụ nữ có thể vì phối quần áo, sẽ tùy tiện đeo một chiếc nhẫn, còn đàn ông một khi đã đeo, đó chính là một cách thông báo thân phận.

Đáy lòng cô giống như bị ai đó dùng châm, đâm xuống khá sau.

Sau khi bàn giao công việc với thư ký của Thời Cảnh Nham xong, Nam Địch rời đi.

Rất nhiều lần, cô muốn hỏi thăm thư ký của anh một chút, Thời Cảnh Nham có vị hôn thê sao?

Cuối cùng, mọi lời nói đều phải nuốt vào.

Đứng chờ dưới Thời Vũ hơn mười phút, vẫn không có xe nào tới đón.

Nam Địch tiếp tục gọi xe, sau khi xác định bị khóa tài khoản cô dùng sức nhấn xuống.

Rõ ràng hôm nay trời rất đẹp, có chút hương vị đầu mùa xuân, tình cảm mới chớm nở của cô lại bị đóng băng không còn gì.

Hôm nay cô tự mình tới, công ty cũng không cung cấp xe cho cô, Úy Lam ra ngoài có việc, tài xế cũng đi chung với cô ấy.

Công ty cũng có rất nhiều xe trống, nhưng những người khác thường dùng, cô cũng không có ý định nhờ vả.

Mấy hôm nay trở lại ký túc xá, không chỉ riêng mình cô, bạn cùng phòng cũng tràn đầy năng lượng.

Các cô có tổng cộng sáu người, trong đó có ba người đang làm việc ở AIO, lúc còn trong trường mỗi người bọn họ đều cảm thấy bản thân rất tốt đẹp, dù là thành tích hay ngoại hình, đều là người nổi bật.

Thế nhưng đến AIO rồi, mới phát hiện ra người đẹp lại tài giỏi có quá nhiều, kẻ có tiền cũng nhiều, bọn họ trong AIO là những người nghèo nhất, trang phục không thể nào so sánh được với đồng nghiệp, nói đến sống phóng túng cùng đồ xa xỉ, có khi bọn họ nghe không hiểu.

Bạn cùng phòng nói: Thật chán, đều ảnh hưởng đến cảm hứng thiết kế.

Bạn bè còn hâm mộ cô: Nếu tụi mình giống cậu thì tốt rồi Nam Địch.

Thật ra bọn họ không biết, cô còn chán chường hơn.

Từ khi Úy Lam dẫn cô đi giao lưu với những người quen của cô ấy, cô mới cảm nhận được câu nói kia: Cách vui vẻ của người giàu bạn không thể nào mơ tới.

Không nói chi đâu xa, nhìn tới hiện tại.

Cô đứng ở đây cả nửa ngày cũng không thấy chiếc xe nào tới đón, còn Úy Lam thì sao? Người ta thay đổi xe sang mỗi ngày.

Mấy hôm trước có gọi điện cho ba cô, ông ấy còn nói, đợi cô sống ở Bắc Kinh ổn định rồi, sẽ mua cho cô một căn chung cư nhỏ, như vậy sẽ thuận tiện hơn.

Về phần xe, mua được, nhưng không có biển số xe, vậy thì làm được gì?

Nhà cô cũng gọi là giàu có, trong gia tộc, điều kiện khá ổn, từ tiểu học đến cấp ba, vẫn luôn được bạn bè hâm mộ, cô muốn gì cũng sẽ có.

Đến đại học, vẫn tốt, nhưng những ưu thế ban đầu không còn như trước nữa.

Ở Bắc Kinh, có căn hộ hai phòng ngủ trong thành phố mới là những kẻ có tiền chân chính.

Nhà cô chỉ là gọi là khá giả, muốn đặt cọc tiền mua căn hộ hai phòng ngủ hoặc ba phòng ngủ, đều phải dốc hết khả năng, nói không chừng còn khá là căng thẳng.

Hôm đó Úy Lam dẫn cô đi một nơi, mở rộng tầm mắt, cũng tiện thể trải nghiệm một lần, cái gì gọi là cảm giác tự ti.

Chi phí cho phòng rượu một buổi tối là mười mấy vạn, cô đều không dám gọi tên những hãng rượu nổi tiếng, đây cũng là lần đầu nghe đến.

Lúc tính tiền, bọn họ không thèm chớp mắt.

Sau này khi nói đến đồng hồ đeo tay: Chuẩn bị có việc tiếp, gần đây có chút bận, muốn tự thưởng cho bản thân một chút.

Những hãng đồng hồ này cô cũng chưa từng nghe qua, có tra thử một chút, đều hơn một nghìn vạn...

Chỉ trong chớp mắt, tâm trạng cô hoàn toàn mất cân bằng.

Cô biết như thế này là không nên, thế nhưng không thể nào không để ý tới được.

Bọn họ tùy tiện mua một cái túi, một đôi bông tai, một cái dây chuyền đều là mấy chục vạn.

Tiền lương hiện tại của cô trước thuế còn chưa có nhiều như vậy, phải để dành bao lâu mới mua được một đôi bông tai?

Cho đến khi taxi dừng lại, kiểm tra thông tin với cô, Nam Địch mới hoàn hồn, hóa ra vừa rồi đã có người nhận chuyến.

Trở lại công ty, Úy Lam mới từ văn phòng luật trở về, cô tới báo cáo công việc.

Úy Lam hờ hững hỏi một câu: "Thời tổng nói gì?"

Nam Địch thầm nghĩ, cô làm gì có tư cách báo cáo với Thời tổng, "Thời tổng bận rộn, em làm việc với thư ký của anh ấy."

Úy Lam: "Ừ." Cô nhìn màn hình máy tính một chút, tựa như vô tình hỏi một câu: "Thời tổng đang ở công ty sao?"

Nam Địch: "Vâng."

Sau đó Úy Lam cũng không nói gì, luôn nhìn về phía máy tính.

Nam Địch không quen biết với bạn bè của Thời Cảnh Nham, nên không thể tìm hiểu những chuyện liên quan đến anh được, đành phải hỏi Úy Lam, cô hỏi rất uyển chuyển. "Lúc tôi tới, thư ký của Thời tổng cũng đang nói chuyện với anh ấy về vị hôn thê."

Nói đến đây thì dừng lại, cô nhìn chằm chằm mặt Úy lam, sợ bỏ lỡ một biểu cảm nào.

Lúc này Úy Lam mới thu hồi ánh mắt đang nhìn màn hình vi tính, đối diện với cô, giống như cười mà lại không phải, "Cô đoán xem bạn gái của Thời tổng là ai?"

Trong lòng Nam Địch hơi hồi hộp một chút, không thể tin nhìn Úy Lam.

Úy Lam cười: "Là em gái tôi tốt số, cả bạn trai hay là ba con bé đều có thế lực cả."

Sau đó dùng ngữ khí giữa bạn bè với nhau mà nói chuyện, "Chú út tôi có cho em ấy nguyên một tầng làm phòng giữ quần áo, phân thành bốn mùa, váy nào cũng đáng giá, không cái nào dưới mấy chục vạn. Tôi nhìn còn hâm mộ."

Cô không nói gì về khoảng thời gian trước năm mười tám tuổi của Thời Quang.

Sau đó Úy Lam uyển chuyển nói đến Thời Cảnh Nham: "Người bạn trai này của con bé, chú tôi cũng không hài lòng lắm, chủ yếu là do tuổi tác quá lớn, mà người đàn ông như Thời Cảnh Nham, phụ nữ bình thường khó mà kiểm soát được."

Nói xong, cô cố ý tạm dừng, "Chú út tôi còn lo lắng, người như Thời Cảnh Nham, đã trải qua quá nhiều chuyện, lại thành thục, còn em họ tôi, tùy hứng, lại kiêu ngạo, bây giờ hai người yêu nhau không xảy ra vấn đề, thế nhưng sau này ai biết được, nói không chừng có một ngày Thời Cảnh Nham không chịu được tính cách công chúa này của con bé liền thay lòng đổi dạ thích những người phụ nữ khác cũng nên."

Nam Địch yên lặng lắng nghe, không có phát biểu ý kiến nào.

Úy Lam nhấp một ngụm cà phê, "Tôi cũng lo lắng thay cho em ấy, dù sao thì giữa Thời Cảnh Nham và chú út không hề hòa hợp, đối mặt với một người cha vợ như vậy tự nhiên sẽ cảm thấy áp lực, nói không chừng chút tình cảm này sẽ nhanh chóng chấm dứt mà thôi, nhà Thời Cảnh Nham có quyền thế, cũng không cần dựa vào gia đình thông gia để củng cố công ty của mình."

Điện thoại bàn vang lên, Úy Lam để cốc cà phê xuống, khẽ nhếch cằm, "Cô làm việc đi, tôi nghe điện thoại."

Nam Địch từ văn phòng Úy Lam bước ra, đi tới phòng rửa tay, đứng trước gương nhìn bản thân trong đó, sự tự tin ưu việt của cô đã sớm ảm đạm phai mờ.

Đứng ngốc một lát, cô lại tiếp tục trở về làm việc.

Buổi chiều, trên trang web chính thức của AIO có thông báo chính thức, Sara sẽ đảm nhiệm làm đại sứ mở rộng thương hiệu kỳ này, chờ mong hợp tác vui vẻ.

Lúc Thời Quang nhìn thấy tin tức này, cô đang đi dạo trong chợ hoa.

Lúc cô chọn hoa, Thời Yến Lãng lại như đại gia, ngồi chỗ bàn tròn lướt điện thoại, bỗng nhiên hắn nói một câu: "Đây là siêu mẫu em thích mà, đã người đại diện của AIO rồi."

Thời Quang sững sờ, không chọn bồn hoa nữa, bước nhanh tới, Thời Yến Lãng đưa hot search mở ra cho cô xem.

Cô thích Sara, không có quá nhiều người biết cô ấy, chỉ là trong trường có nghe nhắc tới, có lần ngồi ăn với mấy chị trong căn tin, vừa lúc Thời Yến Lãng và Phó Hàn cũng tới, liền ngồi chung một chỗ.

Trong lúc đó có nhắc tới tuần lễ thời trang, nhắc đến siêu mẫu, cô nói muốn đợi sau này thiết kế được quần áo rồi, sẽ muốn Sara mặc đi trình diễn.

Ánh mắt và khí chất của Sara, không mấy ai có thể so sánh được.

Mà những người chị hôm đó nói chuyện với cô, đều đang làm ở AIO.

Bây giờ Úy Lam không cần làm gì nhiều cũng đã khiến cô bị đả kích hoàn toàn.

Thời Quang suy nghĩ mấy giây, cô muốn nhờ Úy Minh Hải đến AIO cướp Đường Mật quay về. Cô đưa điện thoại lại cho Thời Yến Lãng, "Mua xong chậu hoa này, anh đưa em tới GK đi, em muốn tìm ba em."

Thời Yến Lãng: "Em cãi nhau với ông ấy rồi, còn tìm ông ấy làm gì? Lại cãi tiếp à?"

Thời Quang quên nói cho hắn biết, "Em với ông ấy hòa giải rồi, hôm qua lúc nhắn tin cho anh là em đang ở với ông ấy."

"Ai thương tôi không hả trời!" Thời Yến Lãng sắp bị làm cho tức chết, cái dự án kia! A a a a a a a a, nội tâm của hắn muốn phát điện, hắn hận không thể bỏ nhóc mít ướt này vào trong tủ lạnh.

Thời Quang cười: "Chút chuyện nhỏ, em đem về cho anh, yên tâm, ba em không dám trái lời em."

Thời Yến Lãng liếc xéo cô, cô nhóc này không hề đáng tin cậy chút nào.

Đầu óc lúc nào cũng xấu xa đen tối.

Từ chợ hoa đi ra, Thời Yến Lãng liền chở Thời Quang tới Gk.

Thời Quang vội vàng đẩy cửa bước xuống, "Ài, chờ một chút." Thời Yến Lãng gọi cô.

"Sao vậy?" Thời Quang quay đầu.

Thời Yến Lãng cũng xuống xe, từ trong cốp xe lấy ra một chậu cây xương rồng nhỏ, "Mang theo cái này, tặng cho ông ấy, ông ấy hẳn sẽ rất sung sướng, em cho ông ấy đề phòng phóng xa."

Thời Quang: "..." Cười, "Anh còn xấu xa hơn Thời Cảnh Nham." Thế nhưng cô vẫn nhận lấy cái chậu cây kia, mang nó đi tìm Úy Minh Hải.
Bình Luận (0)
Comment