Thời Gian Ngòn Ngọt

Chương 18



Xếp hạng trong Vương Giả Vinh Diệu, những cấp bậc gần nhau có thể tổ đội, kém quá không thể tổ đội được. Cho nên trước mắt thì Bạc trắng Lâm Sơ Yến vẫn có thể tổ đội được với mấy bạn cùng phòng.

Ba bạn cùng phòng đều có ba vị trí quen thuộc. Trịnh Đông Khải đánh rừng, Mao Mao Cầu đánh đấu sĩ đi đường trên, Đại Vũ đánh xạ thủ đi đường dưới.

Rừng chính là đánh quái ở trong rừng. Bản đồ của Vương Giả Vinh Diệu, giữa ba đường đều có rừng, ở giữa có một dòng sông chắn ngang, hai bên bờ sông là hai phe đối địch. Trong rừng có quái lớn quái nhỏ, đánh chết quái có thể cho người chơi rất nhiều kinh nghiệm và lên cấp nhanh. Một người đi rừng giỏi có hiệu suất kiếm tiền rất cao, sau đó chạy sang ba đường giúp đỡ đồng đội.

Nhưng mà vị trí đi rừng cũng gánh vác trách nhiệm rất nặng nề, giữ nhịp điệu của cả trận đấu.

Hướng Noãn thấy Lâm Sơ Yến kéo được ba người chơi có cấp bậc giống nhau vào đội, cô nghi ngờ: “Anh đào được bảo bối sao?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười to, không phải giọng Sơ Yến.

“Không phải.” Lâm Sơ Yến đáp. Chuyện này anh cũng không muốn giải thích chi tiết, chỉ nói hai chữ. Sau đó nói với Hướng Noãn: “Ba bạn cùng phòng của tôi.”

“À.” Hướng Noãn vội vàng nói: “Chào mọi người.”

Trịnh Đông Khải cảm thấy bạn nữ này thật đáng yêu. Bởi vì sau buổi gặp mặt thấy Lâm Sơ Yến vẫn không nói gì cho nên Trịnh Đông Khải nghi ngờ bạn nữ này cũng không xinh xắn lắm. Nhưng mà tính cách rất tốt.

Trịnh Đông Khải nói: “Xin chào, Noãn Noãn.”

Lâm Sơ Yến sửa lại, “Cô ấy tên là Hướng Noãn.” Sau đó anh giới thiệu với Hướng Noãn, “Ba bạn cùng phòng của tôi, Trịnh Đông Khải, Mao Mao Cầu, Đại Vũ.”

Hai bên nhiệt tình trò chuyện một lúc rồi bắt đầu vào game.

Trịnh Đông Khải dùng Triệu Vân (1) đi rừng, chiến sĩ của Mao Mao Cầu là Arthur, xạ thủ Đại Vũ dùng là Luban No.7. Mấy người đều là người mới chơi. Thời gian bọn họ chơi cũng chưa được bao lâu, không có tiền mua anh hùng khác.


(1) Triệu Vân, tên tự là Tử Long, người vùng Thường Sơn, là danh tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán.

Hướng Noãn chọn Trương Phi.

Để lại cho Lâm Sơ Yến vị trí pháp sư.

Anh do dự đặt ngón cái ở trên đầu Gia Cát Lượng, cuối cùng chọn Đát Kỷ. (2)

(2) Đát Kỷ, cũng phiên âm là Đắc Kỷ, họ Kỷ, biểu tự Đát, là một nhân vật nổi tiếng trong huyền sử Trung Quốc thời nhà Thương. Bà là Vương hậu của Đế Tân, vị quân chủ cuối cùng của nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc.

Hướng Noãn thở phào nhẹ nhõm. Cô sợ anh lại dùng Gia Cát Lượng...

Đát Kỷ là một hồ ly tinh, trên đầu có hai tai hồ ly, sau lưng có một cái đuôi to, lúc đi bộ sẽ lắc lắc sang hai bên khiến cho người khác muốn rút hết ra. Tạo hình ban đầu của Đát Kỷ cũng thất bại, ban đầu vốn là một thiếu nữ quyến rũ, sau cùng lại biến thành cô thôn nữ quyến rũ. Nhìn thế nào cũng không phải là một anh hùng đáng tin cậy. Tuy nhiên lực bộc phát rất mạnh.

Kỹ năng của Đát Kỷ rất đơn giản nhưng cũng khá đáng sợ, nhất là kỹ năng thứ hai. Nhiều anh hùng có kỹ năng chạy trốn, nhưng kỹ năng thứ hai của Đát Kỷ lại có chức năng tự dẫn đường, không thể nào thoát khỏi. Chỉ cần bị cô ấy ném một quả cầu, tướng địch sẽ choáng váng không cử động được. Thừa dịp đó Đát Kỷ tung kỹ năng, chờ tướng địch tỉnh lại thì không chết cũng tàn phế.

Câu nói cửa miệng của Đát Kỷ là “Đát Kỷ chơi cùng bạn”. Trên đường mà gặp Đát Kỷ, Đát Kỷ sẽ vừa nói ra lời này vừa tung quả cầu vào bạn, đó chính là chiêu thức chơi xấu của cô thôn nữ này.

Đát Kỷ nổi tiếng là “núp lùm”, núp ở trong bụi cỏ chờ tướng địch đi đến thì đột nhiên nhảy ra đánh một chiêu liên hoàn, chiêu thức đơn giản nhưng lần nào cũng thành công.

Cho nên cô thôn nữ quyến rũ này đi trên đường phải gọi là vô cùng thô bỉ, muốn chơi tốt Đát Kỷ thì nhất định phải học kỹ năng núp lùm.

Lấm Sơ Yến lại thích nhất là bụi cỏ. Ngay cả trợ thủ Trương Phi cũng có thể quang minh chính đại núp lùm, còn có gì là không thể...

Đát Kỷ ngồi chồm hỗm trong bụi cỏ, khiến cho Lâm Sơ Yến như tìm lại được chính mình.

Cho nên ván này, đánh rồi lại đánh, Đát Kỷ đã mạnh đến cấp thần.

Hướng Noãn nhìn Lâm Sơ Yến, cảm giác nỗi đau thương khi rớt từ Vàng xuống Bạc trắng dường như đều là ảo giác?

Thật ra Đát Kỷ có thể mạnh đến cấp thần cũng vì Trương Phi luôn quan tâm che chở. Năng lực sinh tồn của Đát Kỷ rất yếu, dù Lâm Sơ Yến có tốc độ tay nhanh đến đâu, dựa vào kinh nghiệm trước mắt của anh cũng khó có thể chạy thoát được. Không có Hướng Noãn bảo vệ, anh chắc chắn sẽ chết vô cùng thê thảm, đừng nói là muốn mạnh đến cấp thần.

Đối với trò chơi này, Trịnh Đông Khải cũng có hiểu biết rất sâu sắc, chơi một lúc đã phát hiện: “Hướng Noãn chơi Trương Phi rất tốt, nắm thời cơ tung đại chiêu cũng tốt.”

“Thật à...” Mỗi ngày Hướng Noãn đều làm việc với cậu em Lâm Sơ Yến, không có ai từng khen cô, lúc này cô vô cùng vui vẻ nói: “Mao Vũ và Đại Cầu, các anh đứng ra sau lưng tôi đi, tôi rất mập, không sợ bị đánh.”

“Chúng tôi là Mao Mao Cầu và Đại Vũ...”

“Xin lỗi xin lỗi, tôi gọi sai rồi, lần sau tôi sẽ sửa...”

“Không sao. Tôi cảm giác đứng dưới háng Trương Phi đặc biệt an toàn.” Đại Vũ chơi Luban No.7 nói.

Hướng Noãn ngây người, anh ta hình dung kiểu gì vậy?

Nhưng Luban No.7 có vóc dáng nhỏ bé, sau khi Trương Phi biến thành người đàn ông vô cùng xấu xí lại rất to lớn, nhìn.... thật sự không thể nhìn nổi!

Sau đó bọn họ chơi rất thuận lợi, tuy nhiên thỉnh thoảng cũng gặp những đội năm người có thực lực mạnh.

“Những người mạnh như vậy sao vẫn ở Vàng?” Hướng Noãn kì quái hỏi, cảm thấy đối thủ sâu không lường được.

“Những người kia đang cày hạng thuê.” Trịnh Đông Khải giải thích: “Tổ đội năm người đi đánh hạng rất dễ gặp đám cày hạng thuê.”


Sau khi thoát game, Lâm Sơ Yến gửi tin nhắn cho Hướng Noãn: “Còn muốn ly hôn không?”

Hướng Noãn gửi cho anh giấy chứng nhận kết hôn của Trương Phi và Đát Kỷ, ra vẻ trấn an.

Ừ, chỉ mấy ngày thôi, Trương Phi đã trở thành người đàn ông kết hôn ba lần.

Hướng Noãn nhận được tin nhắn của xã đoàn Thể thao điện tử, thêm một bộ môn mới. Cô nhìn lướt qua, thấy có thêm một hạng mục thi là “Đấu mạt chược”. Hướng Noãn thuận tay gửi cho Lâm Sơ Yến danh sách hạng mục sắp thi đấu, hỏi anh: “Anh xem, anh có muốn đăng kí hạng mục nào khác không?”

Lâm Sơ Yến quét qua một lần: “Bậc thầy nhịp điệu và Đấu mạt chược đi, cô đăng kí giúp tôi đi.”

Hướng Noãn: “Oa, anh thật là toàn năng.”

Hướng Noãn: “Anh có hứng thú tham dự xã đoàn Thể thao điện tử của chúng tôi không?”

Cô chỉ vì đang có tâm trạng tốt nên đùa anh một chút, nhưng không ngờ lại nhận được câu trả lời của anh.

Lâm Sơ Yến: “Được.”

Chỉ một chữ như vậy. Cô không cẩn thận lại offline mất.

Ngày thứ hai, Hướng Noãn đưa đăng kí hạng mục và đơn xin vào hội của Lâm Sơ Yến cho Oai Oai, Oai Oai vô cùng phấn khởi, như câu được con cá lớn vậy. Hướng Noãn kì quái hỏi: “Đàn anh Oai Oai , sao anh lại vui vẻ vậy, chẳng lẽ... anh thầm mến anh ấy?”

“Em không hiểu đâu Hướng Noãn. Lâm Sơ Yến chính là người nổi tiếng, có rất nhiều người thích cậu ta, cậu ta mà đến xã đoàn của chúng ta, xã đoàn chúng ta sẽ càng phát triển.”

Hướng Noãn: “Tại sao không có xã đoàn Thể thao điện tử ở cơ sở thành phố mà ở cơ sở của chúng ta lại có vậy ạ?”

“Ban đầu cũng có, nhưng bên kia không muốn trao đổi với chúng ta, lại không thể làm hoạt động một mình được, sau đó giải tán... Hướng Noãn, em nói với Lâm Sơ Yến là tối nay họp nhé.”

Bởi vì hai tuần nữa là đến kì thi, cuộc họp hàng tuần của xã đoàn tuần sau sẽ gộp chung với cuộc họp tối nay.

Hướng Noãn không biết Lâm Sơ Yến có phương tiện di chuyển không, dù sao chỗ anh cũng xa. Cô thuận miệng hỏi anh, không ngờ anh lại đồng ý.

Cô cảm giác nói chuyện với người này thật dễ dàng.

“Anh có thể không cần đến.” Hướng Noãn nhắc nhở anh, “Xin nghỉ cũng không sao.”

“Ừ, dù sao cũng không có chuyện gì để làm.”

Bình thường Lâm Sơ Yến nói chuyện vẫn nhàn nhã, giống như một thiếu niên ăn không ngồi rồi.

Bây giờ xem ra, quả thật anh không có chuyện gì để làm.

Hướng Noãn hỏi anh: “Anh không học à?”

“Không cần.”

Cô có một vấn đề muốn hỏi anh từ sớm: “Lâm Sơ Yến, nếu anh không thích học tập tại sao lại chọn ngành vật lý?” Học vật lý rất khó mà.

“Bởi vì nó đơn giản.” Lâm Sơ Yến đáp.

A a a... Hướng Noãn thật hối hận vì đã hỏi.

....


Cuộc họp bắt đầu vào bảy giờ tối, Hướng Noãn luôn đến sớm theo thói quen. Hôm nay có gió lớn, nhiệt độ hạ thấp, cô mặc một áo khoác lông màu hồng, lại sợ gió thổi bay tóc, cô tùy ý buộc tóc đuôi ngựa, nhìn rất thoải mái gọn gàng.

Da thịt cô trắng nõn, màu sắc của áo lông càng tôn lên màu da của cô, sắc mặt khá tốt. Lúc này, cùi chỏ của cô chống bên cạnh máy vi tính màu hồng, nhàm chán nâng cằm nghe người bên trên phát biểu, ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa.

Lúc Lâm Sơ Yến vừa đến, ánh mắt hai người lập tức giao nhau.

Hướng Noãn cười. Khi cô cười, mắt cô cực kỳ linh động, như có ngàn ánh sao trong mắt, khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt nhẹ nhàng giãn ra, khiến cho người ta liên tưởng đến đóa sen hồng phấn đang chậm chạp nở rộ.

Bạn nam đang lải nhải bên cạnh cô cũng phải sững sờ nhìn.

Lâm Sơ Yến cũng cười với cô.

Lâm Sơ Yến mặc một áo khoác cộc tay màu xanh đen, áo khoác được cắt xén rất tốt, tôn lên vóc người khỏe mạnh của anh.

Anh vừa xuất hiện ở cửa, rất nhiều ánh mắt đều hướng về phía anh. Hướng Noãn không khỏi xúc động, chẳng lẽ đây là sức hút trong truyền thuyết!?

Thật kì diệu...

Lâm Sơ Yến đi về phía cô, nhưng bên cạnh cô đã không còn chỗ trống. Anh mặt không đổi sắc, vỗ vai bạn nam đang ngồi cạnh cô, nói: “Bạn học, ngoài cửa có người tìm bạn.”

“Người nào vậy?” Cậu ta vẫn không đứng lên.

“Không biết, một bạn nữ.”

Vừa nghe nói là nữ, bạn nam đó liền nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Lâm Sơ Yến kéo ghế ngồi bên cạnh Hướng Noãn, dựa vào sau, động tác lười biếng và nhàn nhã. Không giống như đi họp mà lại giống như đi du lịch hơn.

Hướng Noãn hỏi anh: “Lâm Sơ Yến, anh học trường nào?”

“Đại học Nam Sơn, sao vậy?”

“Không phải, anh học ở Học viện diễn xuất đúng không?” Cô khẽ cười nhạo, lại tự thấy mình tức cười.

Lâm Sơ Yến vốn không thấy có gì buồn cười lắm, nhưng thấy cô cười, anh cũng cười theo.

Đúng lúc đó Thẩm Tắc Mộc đi đến nhìn thấy bọn họ, hai người giống như kẻ ngu, cười không tim không phổi.

Người trẻ tuổi bây giờ, chỉ số thông minh thật là… càng ngày càng kém đi.




Bình Luận (0)
Comment