Thời Gian Ngòn Ngọt

Chương 37



Chuyển ngữ: Lynx

Beta: Mạc Y Phi

Ăn cơm xong, Hướng Đại Anh và Nhâm Đan Nghiên đi dạo một vòng quanh trường của Hướng Noãn. Hai người mang cho Hướng Noãn một ít thức ăn, là thịt trâu và trứng gà kho do bà ngoại Hướng Noãn làm, lấy từ trên xe xuống một túi lớn, nhìn rất nặng.

Lâm Sơ Yến cầm đồ giúp Hướng Noãn. Trên đường đi, Hướng Noãn mở túi ra ngó thử, có ba hộp thủy tinh đựng thịt trâu, một hộp trứng gà kho lớn, cô giữ lại một hộp thịt trâu và một ít trứng gà, còn lại thì đưa cho mấy người Lâm Sơ Yến.

“Cô giữ hết đi.” Lâm Sơ Yến không muốn cầm.

“Tôi không ăn hết.”

“Để cho bạn cùng phòng ăn.”

“Bạn cùng phòng cũng không ăn hết.”

Hướng Noãn không thể nào nói cho Lâm Sơ Yến biết được rằng trong phòng ngủ có bốn người nhưng cô chỉ có quan hệ tốt với Mẫn Ly Ly, còn hai người bạn khác vẫn duy trì khoảng cách, không xa không gần. Bình thường khách khí, cũng không chơi với nhau nhiều.

Nguyên nhân khá máu chó.

Hai bạn cùng phòng đó cùng thích một bạn nam, cả khu kí túc xá đều biết. Vốn quan hệ của hai người không được tự nhiên, kết quả không lâu sau, bạn nam mà các cô ấy đều thích lại tỏ tình với Hướng Noãn.

Hướng Noãn từ chối anh ta.

Từ đấy về sau, hai bạn nữ kia lại dính với nhau như hình với bóng, cách xa Hướng Noãn.

Tất nhiên, không đến mức thù ghét. Cùng lắm là trong lòng có vướng mắc, không được tự nhiên thôi.

Lúc này, Hướng Noãn đưa đồ cho Lâm Sơ Yến xong thì đi cùng Mẫn Ly Ly về kí túc xá. Lâm Sơ Yến nhìn bóng lưng của cô, sau đó đưa đồ trong tay cho Trịnh Đông Khải.

Trịnh Đông Khải giống hệt như người quản lý, thái độ hơi nịnh nọt, nhận lấy thức ăn. Sau đó anh ta nói: “Hướng Noãn thật tốt.”


Lâm Sơ Yến thầm nghĩ, nói thừa.

Lâm Sơ Yến có chút tâm sự, không thể chia sẻ với người nào được.

...

Nhâm Đan Nghiên và Hướng Đại Anh lái xe, không lâu sau đã ra đến đường quốc lộ. Kỹ thuật lái xe của Hướng Đại Anh rất kém, trước kia lái xe không vi phạm luật thì cũng va chạm nhẹ, cho nên Nhâm Đan Nghiên phải lái xe.

Nhâm Đan Nghiên vừa lái xe, vừa quay sang hỏi chồng: “Anh thấy thế nào?”

Hướng Đại Anh rất khó có thiện cảm với Lâm Sơ Yến. Dù sao, tên nhóc này cũng đến hái củ cải trắng nhà ông. Phải có lòng chọn người, dù có cẩn thận đến đâu thì cũng luôn có khuyết điểm. Cho nên ông nói: “Dáng dấp tốt thì có ích gì, trông chẳng khác gì công tử bột."

Nhâm Đan Nghiên khẽ cười: “Anh đang nói tự nói mình đấy à?”

Hướng Đại Anh: =.=

Hướng Đại Anh lại nói: “Trầm mặc ít nói, ngây thơ."

“Em thấy ngược lại mới đúng, ít lời mới tốt, trông chững chạc hơn. Hơn nữa, cậu ấy nói năng rất tốt, không ngây thơ chút nào. Chẳng qua là cậu nhóc này trung thực, dễ thẹn thùng thôi.”

Hướng Đại Anh cúi đầu suy nghĩ.

Nhâm Đan Nghiên cười nói: “Thôi được rồi. Chúng ta cũng không rõ trong lòng mấy đứa nhóc này nghĩ gì. Hôm nay chẳng qua không yên tâm nên mới đến, Noãn Noãn cũng không vui... Này, anh có thấy Noãn Noãn không giống trước kia không?"

Hướng Đại Anh gật đầu: “Tính cách có phần hướng ngoại hơn, cũng nói nhiều hơn trước.”

“Mà Hướng Noãn còn ở trong cái chiến đội... gì đó.”

“Đúng, chiến đội.”

“Hình như Noãn Noãn còn là thủ lĩnh.” Nói đến đây Nhâm Đan Nghiên bật cười, trong giọng nói tràn ngập sự tự hào: “Anh có nhìn ra không, những người khác rất nghe lời Noãn Noãn. Thì ra con gái chúng ta còn có khí chất lãnh đạo.”

Hướng Đại Anh cũng cười, mắt nhìn ra những dãy núi xẹt qua: “Mấy đứa nhóc nghịch ngợm.”

Nhâm Đan Nghiên nghĩ ngợi một lúc thì không cười nữa: “Nhưng em thấy Noãn Noãn hơi bá đạo, nhìn dáng vẻ của nó lúc nói chuyện với Lâm Sơ Yến, anh cho rằng bình thường Noãn Noãn có hay bắt nạt người khác không?”

Hướng Đại Anh khó xử. Ông vừa không muốn thừa nhận con gái mình bắt nạt người khác, lại cảm thấy... Hướng Noãn bắt nạt Lâm Sơ Yến... Chuyện này nghĩ một chút hình như còn khá hả giận.

Nhâm Đan Nghiên liếc mắt, thấy vẻ mặt của ông. Bà lại cho rằng ông đang lo lắng, vì vậy an ủi: “Anh yên tâm đi, Lâm Sơ Yến thi vào trường với số điểm cao như vậy nhất định là một đứa trẻ ngoan. Noãn Noãn có muốn hẹn hò với cậu nhóc đó hay không thì đó cũng là chuyện của Noãn Noãn, chúng ta cũng không nên can thiệp nhiều.”

Thứ hai là trận chung kết thi đấu mạt chược và “Bậc thầy nhịp điệu”, Lâm Sơ Yến không phụ sự mong đợi của mọi người, đều giành được hạng nhất.

Đàn anh Oai Oai tự mình giao tiền thưởng cho anh.

Đây đều là hạng mục nhỏ, thi đấu mạt chược chỉ là hạng mục tạm thời được thêm vào nên tiền thưởng không nhiều, hai hạng nhất cộng lại cũng chỉ được hơn 1000 tệ.

Lâm Sơ Yến đưa số tiền này cho Hướng Noãn, Hướng Noãn không nhận.

Cô còn nhớ hôm qua bố mẹ đến quấy rối. Mặc dù ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng hơi không được tự nhiên, cho nên lúc này cô muốn vạch rõ giới hạn với Lâm Sơ Yến, cô nói: “Không cần.”

“Tôi đã nói là cho cô rồi.”

“Đấy là phần thưởng của anh.”

Lâm Sơ Yến mời cô ăn cơm, Hướng Noãn lại gọi Mẫn Ly Ly đi cùng.

Ăn uống chỉ hết 200 tệ, tiền thưởng còn 1300 tệ. Lâm Sơ Yến dùng số tiền còn lại mua quà năm mới cho Hướng Noãn.

Đúng vậy, năm mới sắp đến rồi.

Năm nay, kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán sẽ bắt đầu từ ngày 31. Ngày 31 là thứ sáu, nếu như bình thường được nghỉ ba ngày dài, nhất định Hướng Noãn sẽ về nhà. Nhưng vì thứ bảy tuần này có trận chung kết nên cô muốn chuẩn bị thật tốt.

Ngày 31, Trịnh Đông Khải về nhà, Mao Mao Cầu và Đại Vũ đã tỉnh ngộ sau sự kiện tiết học thực hành đó, không phải ai làm người cũng giỏi như Lâm Sơ Yến, những người phàm tục như bọn họ vẫn nên chăm chỉ học tập thì hơn, vì vậy bọn họ hẹn nhau tự học.


Hướng Noãn chơi game trong thư viện, cô mời Lâm Sơ Yến tổ đội thì bị từ chối.

Lâm Sơ Yến: "Cô đang ở đâu?"

Hướng Noãn: "Thư viện, sao vậy?"

Lâm Sơ Yến: "Chờ tôi."

Hướng Noãn: ???

Lâm Sơ Yến: ^_^

Cái quái gì vậy??

Hướng Noãn không hiểu.

Cô mở xem danh sách bạn bè, thấy anh Hổ online, nhưng cô không mời anh ta. Cô biết, hai ngày nay anh Hổ đang làm hoạt động chúc mừng năm mới, mỗi ngày đều mang theo người hâm mộ.

Rất nhiều người truyền hình trực tiếp làm hoạt động mang theo người hâm mộ của mình. Người hâm mộ đi theo những người truyền hình trực tiếp này hợp thành một đội ngũ năm người, thắng nhiều thua ít, có thể từ từ thăng hạng. Cho nên Vương Giả Vinh Diệu có khá nhiều người có thứ hạng cao nhưng chưa chắc thực lực đã cao. Bọn họ có thể tự mình đánh, có thể được người khác kéo, cũng có thể là để thỏa mãn lòng hư vinh mà dùng tiền thuê người kéo hộ.

Không có đồng đội quen thuộc nào online, Hướng Noãn không còn cách nào khác đành đi xếp hàng.

Từ lúc chơi chung với Lâm Sơ Yến, cô rất ít khi xếp hàng, dần dần quên mất sự nguy hiểm của xếp hàng kiểu này. Hôm nay mới xếp hàng ván đầu tiên, cảm giác bất lực quen thuộc ngày xưa đã trở lại.

Vì không muốn làm hố game, Hướng Noãn quyết định dùng anh hùng mình quen thuộc là Trương Phi, kết quả ván đầu tiên, hai tên Tôn Ngộ Không và Ngu Cơ trong đội lại đánh nhau chỉ vì một cái bùa đỏ.

Hai bên kích động, lại không thể giết đồng đội, không còn cách nào khác đành đấu võ mồm.

Hướng Noãn nhức đầu.

Pháp sư đường giữa là “Không biết múa lửa”, nhìn náo nhiệt một lúc, lạnh lùng phê bình một câu: “Gà tranh nhau mổ thóc.”

Hướng Noãn nhìn khí thế kia, không tồi không tồi, nhất định là một người biết chơi. Vì vậy cô không quan tâm Ngu Cơ nữa, định phối hợp nhiều hơn với “Không biết múa lửa”.

Kết quả, suýt nữa “Không biết múa lửa” đã bẫy chết cô.

Sau đó hai con gà biến thành ba con gà...

Hướng Noãn hơi nản lòng. Cô cho rằng, nhất định hệ thống cảm thấy cô quá ưu tú cho nên mới ghép cô với một đám người như vậy.

Ván này cứ như vậy dần dần trở nên nát bét, trợ thủ cũng không thể biểu hiện gì được. Hướng Noãn đã làm xong công tác chuẩn bị, lại không định chờ chết, vì vậy bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

Bọn họ vẫn còn ồn ào, một lúc sau thì bắt đầu đầu hàng.

Nếu như có bốn trong năm người đồng ý đầu hàng thì trò chơi sẽ trực tiếp quyết định thắng thua, sau đó kết thúc.

Nguyên tắc chơi game của Hướng Noãn là dù bị đánh thành con tôm cũng nhất định không đầu hàng. Cho nên nếu gặp người nào khởi xướng đầu hàng, cô sẽ ấn từ chối.

Cô phát hiện, mỗi lần ấn đầu hàng đều có ba người đồng ý, hai người từ chối. Trong đó có một người là cô, người còn lại... Chắc chắn là đồng đội luôn im lặng kia.

Người đồng đội kia chơi Luna (1). Luna còn là một anh hùng “Có vô hạn điều có thể”, có rất ít người chơi tốt được, đa số đều chơi không tốt. Ngay cả một mình đấu cũng xuất hiện vấn đề.

(1) Luna là vị tướng sát thủ dựa trên sức mạnh phép thuật, là vị tướng bị cấm nhiều nhất trong các season trước, Luna dần mất đi vị thế của mình trên chiến trường nhưng không vì thế mà sức mạnh của cô bị giảm đi. Cô vẫn ngang nhiên bước vào đấu trường như một vị sát thủ hùng mạnh nhất Vương Giả Vinh Diệu.

Hướng Noãn nhìn số liệu chiến đấu, chiến tích của Luna là 0, không giết người, không trợ công cũng không chết. Chiến tích này nhìn qua giống như vô dụng, nhưng đặt trong ván chơi này thì rất khá. Bởi vì cả đội Hướng Noãn đã bị quân địch đánh nát bét, mà người đồng đội này lại chưa chết lần nào, đúng là kỳ tích.

Hướng Noãn liếc nhìn tiền của Luna, ngang hàng với cả anh hùng nhiều tiền nhất phe địch.

Cô chấn động, bỏ qua ba tên tức cười kia, chạy như bay đi tìm Luna. Cái gì mà Ngu Cơ, “Không biết múa lửa”, mấy người tự sinh tự diệt đi, phải bảo vệ cô nàng Luna cho tốt.

Luna không phụ sự kỳ vọng lớn lao của cô, trong một lần đoàn chiến đã giết được cả năm kẻ địch, diệt toàn đoàn.

Hướng Noãn biết Luna lợi hại, nhưng không ngờ lợi hại đến mức này, cô nhìn đến nỗi ngây người.


Nhưng sau đó, lòng tin của Hướng Noãn vừa trỗi dậy lại bị một chậu nước lạnh dội xuống. Luna chui vào bụi cỏ về nhà, sau đó trở lại nhưng không động đậy nữa.

Ơ ơ ơ... Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cô nàng Luna rớt mạng sao? Hay là đánh xong rồi nên không muốn chơi nữa? Không, không, trước hết phải đẩy trụ nhà đối phương rồi hẵng tính... Quay lại đi, một mình tôi không chịu đựng dược đâu.

Tâm trạng Hướng Noãn lên xuống liên tục.

Sau đó, lúc Hướng Noãn cảm thấy quá mức tuyệt vọng thì cô thấy một hàng chữ trên kênh trò chuyện.

[Lãng Quên]: Đánh thật tốt thì có thể thắng.

[Noãn Noãn]: Hu hu Luna! Vừa rồi cậu rớt mạng sao? Tôi còn tưởng cậu không chơi nữa! /(ㄒ o ㄒ)/~~

[Lãng Quên]: Không.

Chữ này xuất hiện quá chậm, không được bình thường cho lắm. Liên tưởng đến thời gian xuất hiện câu nói kia... Đột nhiên Hướng Noãn nghĩ ra một ý tưởng đáng sợ.

[Noãn Noãn]: Luna, không phải vừa rồi cậu đang đánh chữ chứ?

[Lãng Quên]: Ừ.

Lại một chữ rất chậm nữa xuất hiện.

[Noãn Noãn]: ...

[Noãn Noãn]: Tốc độ viết chữ của cậu khác hoàn toàn với tốc độ chơi game, ha ha ha ha...

[Lãng Quên]: ...

[Noãn Noãn]: Luna quay lại rồi, ván này tôi hoàn toàn trông cậy vào cậu.

[Noãn Noãn]: Ba tên hèn mọn này, các cậu chơi thế nào thì tùy, nhường hết bùa xanh cho Luna đi nào.

Ba người kia bị Trương Phi đối xử như vậy cũng hơi ngượng ngùng, sau đó không ồn ào nữa.

Cuối cùng Luna mang về thắng lợi cho bọn họ.

Hướng Noãn chơi xong ván này thì tâm trạng cũng tốt hơn. Sau khi trò chơi kết thúc, cô thêm "Lãng Quên" làm bạn tốt, đối phương đồng ý rất nhanh.

Nhưng sau đó cô mời “Lãng Quên” đánh hạng lại bị từ chối.

Hướng Noãn thầm nghĩ, chẳng lẽ cô bị chê sao? Đúng vậy, thao tác của người ta tốt như vậy, căn bản sẽ không để ý đến người bình thường vào mắt...

Cô đang đau lòng, “Lãng Quên" lại gửi tin nhắn cho cô.

[Lãng Quên]: Tôi phải làm việc rồi.

Hướng Noãn phát hiện người bạn này thật buồn cười, làm việc thì chào nhau một tiếng là được rồi. Cô khẽ cười, nhanh chóng trả lời: "Được được, cậu cứ bận rộn, lúc nào rảnh thì chơi với nhau, không cần báo cho tôi. ^_^"

[Lãng Quên]: Ừ.


Bình Luận (0)
Comment