Thời Gian Ngòn Ngọt

Chương 47



Dường như có sự ăn ý, Thẩm Tắc Mộc và Lâm Sơ Yến ngồi hai bên trái phải của Hướng Noãn.

Thật ra thì Lâm Sơ Yến rất muốn ngồi giữa Thẩm Tắc Mộc và Hướng Noãn, nhưng Thẩm Tắc Mộc không để anh được như ý.

Tạm thời Hướng Noãn không để ý đến cuộc tranh đấu gay gắt này, bây giờ trong mắt cô chỉ còn học tập, toán cao cấp rất thu hút cô, người thường sẽ không bao giờ hiểu được đâu.

Lâm Sơ Yến thấy Hướng Noãn cầm bài thi, anh nói: “Không hiểu thì hỏi tôi.”

Phòng học rất yên tĩnh, vì để không ảnh hưởng đến bạn học khác, anh nói rất nhỏ. Anh kiêu ngạo như vậy, Hướng Noãn cũng hơi bực, nhưng anh cố gắng nói nhỏ nên cô cũng chỉ hừ một tiếng, không nói gì.

Ngồi bên cạnh Hướng Noãn, Thẩm Tắc Mộc không nghe thấy Lâm Sơ Yến nói gì, chỉ thấy hai cái đầu đang chụm lại, anh ta liếc mắt nhìn thì thấy vẻ mặt Hướng Noãn tràn đầy quyết tâm.

Cô luôn tự tin như vậy.

Hướng Noãn đọc sách, làm đề, mở đầu khá tốt, sau đó thì sao, viết một lát rồi nhíu mày, vặn nắp bút, sau đó bắt đầu xé luôn tờ giấy đã tính toán theo công thức rồi lại viết lại.

Lâm Sơ Yến cầm lấy tờ giấy bị cô xé, mở ra nhìn một lúc rồi chỉ vào: “Em bắt đầu sai từ chỗ này.”

“Hừ.” Cô không cần anh dạy.

Lâm Sơ Yến nhịn cười, anh ngồi sát vào cô, vốn bọn họ còn cách một chỗ ngồi nên thế này vẫn còn khá rộng rãi.

Sau đó không đợi cô kịp phản ứng, anh đã cầm lấy bút trong tay cô, viết vào trong tờ giấy nháp trống không, lại vừa nhỏ giọng giải thích cho cô nghe.

Chữ của Lâm Sơ Yến cũng giống hệt con người anh, phóng túng, không bị gò bó. Suy nghĩ của anh rất rõ ràng nên viết khá nhanh, viết một nhóm công thức xong lại kiên nhẫn giải thích cho cô, đại khái là sợ cô không hiểu nên tốc độ nói cũng chậm, nói xong còn hỏi lại cô: “Hiểu không? Hả?” Lúc nói chữ cuối cùng anh còn hơi cao giọng lên giống như một ngón tay nhẹ nhàng chọc vào màng nhĩ của cô.

Hướng Noãn như đang say: “Hiểu, hiểu...”

Lâm Sơ Yến hơi cong môi, tiếp tục nói.

Mặc dù được nghe Lâm Sơ Yến giảng bài rất hạnh phúc nhưng Hướng Noãn không hiểu tại sao mình luôn ngây người, cũng không biết đang suy nghĩ gì, cuối cùng Lâm Sơ Yến hỏi cô hiểu chưa, cô chỉ có thể kiên trì gật đầu.

Không được, không thể tiếp tục như vậy.

Một lát sau, Hướng Noãn lại không hiểu lắm, cũng không dám nghe Lâm Sơ Yến nói, cô quay sang hỏi Thẩm Tắc Mộc: “Anh biết làm đề này không?”

Lâm Sơ Yến: “…” Quá mất mặt.

Thẩm Tắc Mộc đang học môn chuyên ngành tự động hóa (1), cũng đã từng học toán cao cấp, bây giờ môn học này lại khá có ích. Đừng nói là một đề bài, ngay cả một bài thi toán cao cấp hoàn chỉnh của Hướng Noãn, anh ta cũng có thể làm được.

(1) Tự động hóa là một ngành công nghệ liên quan đến việc ứng dụng các kỹ thuật cơ khí hiện đại, kỹ thuật điều khiển và kỹ thuật máy tính vào việc vận hành và điều khiển quá trình sản xuất.

Vì vậy anh ta thuần thục giảng giải cho Hướng Noãn.

Thật ra thì chương trình học tập của môn toán cao cấp cũng tương đối đơn giản, Hướng Noãn cũng không phải không hiểu, chủ yếu là phải nhớ kiến thức và áp dụng một cách linh hoạt. Nhưng mà cô nghĩ đến việc cả đêm phải tiếp xúc với nó thì cũng không thể yêu thương nổi.


Cô lấy một chai xịt khoáng trong cặp sách ra phun trên mặt một chút, mát lạnh lại còn tăng cường độ ẩm, nâng cao tinh thần giúp cô tỉnh táo.

"Cái gì vậy?” Lâm Sơ Yến hỏi.

“Dưỡng ẩm, anh có muốn không?”

Lâm Sơ Yến nhắm mắt lại.

Hướng Noãn phun cho anh một chút. Cô phát hiện da của Lâm Sơ Yến rất đẹp, cứ nhắm mắt như vậy, nhìn vừa đẹp trai vừa ngoan ngoãn, giống như một bức tranh đẹp đẽ.

Thật đáng tiếc, gương mặt như vậy mà lại phát triển trên một người bị thần kinh.

Dưỡng ẩm xong, Hướng Noãn lại tiếp tục chiến đấu với môn toán, Lâm Sơ Yến lấy điện thoại di động mở Vương Giả Vinh Diệu.

Hướng Noãn ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy.

Đã mấy ngày không chơi nên bây giờ cô nhìn thấy trò chơi cũng cực kỳ khát khao, cảm giác ấy y hệt như tiểu biệt thắng tân hôn (2) vậy.

(2) Tiểu biệt thắng tân hôn: Đêm "gặp gỡ" sau ít ngày xa cách còn hơn đêm tân hôn.

Lâm Sơ Yến chơi trò chơi, Hướng Noãn cũng không còn tâm trạng làm đề nữa, cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh bị chém chết, cô cũng bóp tay ngồi than thở.

Thẩm Tắc Mộc cũng không nhìn nổi nữa rồi. Anh ta không biết có phải mình gặp ảo giác hay không mà luôn cảm thấy chỉ cần ở bên cạnh Lâm Sơ Yến, Hướng Noãn sẽ không còn như bình thường nữa.

Vốn anh ta muốn nhắc nhở Hướng Noãn chăm chỉ học hành, nhưng khi anh ta muốn mở miệng thì thấy vẻ mặt đầy hâm mộ của cô, Thẩm Tắc Mộc vừa khó hiểu vừa buồn cười, lòng cũng mềm nhũn.

Thẩm Tắc Mộc lấy điện thoại di động của mình ra, tắt tiếng rồi mở trò chơi đưa cho Hướng Noãn: “Chơi đi.”

Hướng Noãn không hiểu lắm.

Thẩm Tắc Mộc: “Chỉ cho phép chơi một ván.”

“Cảm ơn anh!” Cô vội vàng nhận lấy.

Lâm Sơ Yến nói: “Hướng Noãn, đừng vào vội, tôi sắp xong ván này rồi, hai chúng ta cùng đánh.”

Hướng Noãn: “Được.”

Thẩm Tắc Mộc... tự muốn chặt tay mình.

Quả nhiên Lâm Sơ Yến chơi xong rất nhanh, tổ đội cùng Hướng Noãn, anh thấy trong danh sách bạn bè Lãng Quên đang online, vì vậy cũng mời vào đội.

Hướng Noãn thầm nghĩ, có đại thần Lãng Quên thì ván này sẽ ổn thôi.

Nhưng mà sự thật lại hoàn toàn ngược lại.

Ván này bọn họ chơi cực kỳ không ổn định. Bởi vì có Lãng Quên nên Hướng Noãn chọn một anh hùng không phải sở trường của cô nhưng rất đẹp là Đại Kiều. Đây là điều thứ nhất, thứ hai đó là do Luna, Luna của Lãng Quên vô cùng thê thảm, di chuyển sai, phản ứng khá chậm.

Kết quả là thất bại, Hướng Noãn tiếc nuối trả lại điện thoại cho Thẩm Tắc Mộc. Hu hu, chỉ muốn chơi thêm một ván nữa.

Thẩm Tắc Mộc im lặng, một ván là một ván.

Hướng Noãn nghĩ sự khác thường của Lãng Quên, lặng lẽ nghiêng người sang bên Lâm Sơ Yến, tháo tai nghe của Lâm Sơ Yến ra rồi ghé tai vào.

Hướng Noãn: “Chắc chắn không phải Luna thật, anh nói xem, hay là bạn gái cậu ấy?”

“Không phải, Lãng Quên không có bạn gái.” Lâm Sơ Yến nói.

Hướng Noãn: ???

Dường như người này biết khá nhiều chuyện...

Lâm Sơ Yến cúi mặt, khẽ giải thích cho cô: “Tay của Lãng Quên bị thương nên cử động hơi chậm.”

Hướng Noãn bừng tỉnh: “Bảo sao...” Xong cô lại lắc đầu, dùng vẻ mặt như gặp quỷ nhìn anh: “Sao anh biết?”

“Cậu ấy nói.”

“Sao cậu ấy không nói với tôi?” Trong lòng Hướng Noãn hơi chua xót, rõ ràng cô quen Lãng Quên trước mà.

“Mấy ngày rồi em không vào trò chơi, cậu ấy nói với em kiểu gì?”

Hướng Noãn thấy cũng đúng.

Lúc này, màn hình điện thoại di động của Lâm Sơ Yến thông báo có tin nhắn mới, Hướng Noãn nhanh mắt thấy người nhắn là Lãng Quên. Cô không cam lòng cho lắm nên vội hỏi: “Lãng Quên nói gì với anh?”

Lâm Sơ Yến mở tin nhắn thì thấy là một tin nhắn thoại.

Tốc độ viết chữ của Lãng Quên khá chậm, rất ít khi gửi tin nhắn nên toàn sử dụng tin nhắn thoại. Nhưng lúc bọn họ chơi game, Lãng Quên cũng không mở voice chat, bởi vì giọng trong điện thoại quá nhỏ, lúc chơi game sẽ bị át mất.

Lâm Sơ Yến nhét tai nghe vào tai Hướng Noãn, đầu ngón tay anh chạm phải da thịt cô.

Anh cố đè cảm giác khác thường trong lòng xuống, mở tin nhắn thoại.

Vì vậy Hướng Noãn nghe thấy giọng nói của Lãng Quên. Giọng Lãng Quên rất trầm, lúc nói chuyện, giọng điệu mang theo sự xấu hổ: “Sơ Yến, kem chống nẻ mà cậu nói dùng rất tốt. Cảm ơn nhé.”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hướng Noãn, Lâm Sơ Yến cũng không quên trả lời: “Đừng khách khí.”

Lãng Quên: "Cậu đang làm gì đấy?"


Lâm Sơ Yến: “Tự học, ngày mai tôi thi rồi.”

Lãng Quên: "Vậy cậu học đi, tôi ngủ đây. Mai còn có việc."

Lâm Sơ Yến: “Được.”

Hướng Noãn kéo cánh tay Lâm Sơ Yến, tuy hơi sốt ruột nhưng không dám lớn tiếng, vì vậy kìm nén đến nỗi mặt đỏ ửng lên: “Mấy người thông đồng với nhau lúc nào đấy, sao tôi không biết?”

Lâm Sơ Yến cười: “Ánh mắt này của em giống như đi bắt gian vậy.” Hai chữ cuối anh chậm rãi nói bằng hơi thở.

Hướng Noãn không được tự nhiên: “Này...”

Lâm Sơ Yến ấn lên mu bàn tay của cô rồi hơi đẩy tay cô ra: “Tôi cảm thấy người này rất tốt.”

Hướng Noãn không nói gì. Bất kể là Trần Ứng Hổ hay Lãng Quên, rõ ràng đều do cô phát hiện ra trước, kết quả cả hai đều bị Lâm Sơ Yến tóm được, tại sao vậy?

Vì để hả giận, ngay trước mặt Lâm Sơ Yến, cô đổi biệt danh WeChat của anh thành “Gái hồng lâu”. (3)

(3) Gái hồng lâu: Chỉ người phụ nữ có tài giao tiếp trong xã hội xưa, mang ý miệt khinh.

Lâm Sơ Yến cũng muốn cho cô biết tay, anh đổi biệt danh của cô thành “Đồ ngốc nhỏ”.

Còn rất gieo vần...

Hướng Noãn sắp tức chết rồi, cuối cùng hai người thương lượng một lúc thì từ bỏ.

...

Qua 12 giờ, Lâm Sơ Yến mệt nhọc bắt đầu ngáp dài. Hướng Noãn đưa cho anh một lon cà phê, anh từ chối.

Hướng Noãn nghĩ anh có thể tự dựa vào ý chí để vượt qua, kết quả tên này nằm trên bàn một lúc đã ngủ.

Không có chút gánh nặng tâm lý nào.

Tuy cùng là những kẻ vô học nhưng Hướng Noãn vẫn khinh bỉ anh.

Bên cạnh có người ngủ nên bầu không khí cực kỳ thôi miên, coi như người không mệt cũng sẽ dễ dàng mệt rã rời. Hướng Noãn cảm giác mình không chịu nổi nữa, không được, nhất định phải tìm chuyện kích thích để làm.

Cô nghĩ ra một ý kiến rất hay, rất kích thích, vô cùng kích thích nên không cẩn thận đã bật cười thành tiếng.

Thẩm Tắc Mộc nhìn cô một cái.

Hướng Noãn lấy bút nhớ dòng và bút dạ đen trong hộp bút ra, bắt đầu vẽ lên mặt Lâm Sơ Yến. Vừa vẽ vừa cười.

Thẩm Tắc Mộc lắc đầu, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm với đầu óc của cô.

Nói thật, bây giờ anh ta khá nghi ngờ thẩm mỹ của mình.

Hướng Noãn vẽ một lúc lại lấy điện thoại di động chụp mấy tấm hình, cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.

...

Lâm Sơ Yến ngủ một tiếng thì hơi mệt mỏi, anh mơ mơ màng màng tỉnh giấc.

Anh thấy Hướng Noãn đang ngủ, trên người cô khoác hai cái áo, một cái của cô, một cái của Thẩm Tắc Mộc.

Lâm Sơ Yến mặt không biến sắc, lấy áo của Thẩm Tắc Mộc mặc, sau đó khoác áo của mình lên người Hướng Noãn.

Thẩm Tắc Mộc trợn mắt há hốc mồm: “...” Còn cần thể diện nữa không vậy?

“Em rất muốn mặc quần áo của anh.” Khuôn mặt Lâm Sơ Yến vẽ đầy bùa quỷ.

Đêm khuya vắng người, Thẩm Tắc Mộc bị ép phải bùng nổ: “Cút.”

Nhưng anh ta là người cần thể diện, cũng không thể mặc quần áo của Lâm Sơ Yến.

Vì vậy Lâm Sơ Yến cứ như vậy nghênh ngang mặc áo Thẩm Tắc Mộc đến nhà vệ sinh.

Đêm khuya ở nhà vệ sinh là nơi thường xảy ra nhiều câu chuyện ma quỷ. Phòng vệ sinh có một bạn nam đang đi vệ sinh, nghe thấy tiếng động bên ngoài, cậu ta quay đầu, dưới ánh đèn nhợt nhạt, thấy mặt Lâm Sơ Yến vẽ đầy bùa quỷ đi đến.

“Á!!!” Bạn học kêu thảm thiết, trực tiếp đái luôn lên tường.

Cậu ta sợ như vậy làm Lâm Sơ Yến cảm thấy rất khó hiểu: “Tôi là quỷ à?”

“Đúng, đúng vậy!”

Lâm Sơ Yến: “...”

Lâm Sơ Yến cảm thấy có gì đó không đúng, anh chạy ra bên ngoài soi gương, nhìn thấy khuôn mặt của mình thì híp mắt lại, nghiến răng kèn kẹt: “HƯỚNG NOÃN....”

...

Hướng Noãn đang ngủ say, chợt có âm thanh bên tai làm cô không ngủ được.

Cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì nghe thấy âm thanh ồn ào kia chính là: “Lâm Sơ Yến là chồng tôi, Lâm Sơ Yến là chồng tôi, Lâm Sơ Yến là chồng tôi! Ha ha ha ha ha ha... Lâm Sơ Yến là chồng tôi, Lâm Sơ Yến là chồng tôi, ha ha ha ha ha..."

Hướng Noãn lập tức bừng tỉnh.

Cô ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Lâm Sơ Yến.


“Lâm Sơ Yến là chồng tôi, Lâm Sơ Yến là chồng tôi, Lâm Sơ Yến là chồng tôi! Ha ha ha ha ha ha... Lâm Sơ Yến là chồng tôi, Lâm Sơ Yến là chồng tôi, ha ha ha ha ha..." Vẫn còn vang lên.

Hướng Noãn tháo tai nghe xuống.

Lâm Sơ Yến chậm rãi lấy lại tai nghe, cười híp mắt nhìn cô.

Hướng Noãn hít một hơi thật sâu, không ngừng khuyên bản thân: “Tỉnh táo, tỉnh táo, đây là phòng tự học, không thể đánh người... Đánh người là phạm pháp...”

Cô hít sâu nhiều lần, trợn mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc anh muốn chơi cái này bao lâu?”

Lâm Sơ Yến rướn người lên thăm dò cô, một cánh tay nhàn nhã đặt lên mép bàn sau lưng cô, anh nghiêng đầu nhìn cô, nheo mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn chơi... cả đời.”

Hướng Noãn nghe thấy lúc nói câu đó anh liên tục nghiến răng.

Cô chợt nhớ đến điều gì đó, chăm chú nhìn lại, thấy mặt anh đã rửa sạch sẽ, mặt còn hơi ẩm ướt, đương nhiên là mới rửa xong không lâu.

Bảo sao lại tức giận như vậy.

Hướng Noãn chột dạ, ngửa đầu nhìn trần nhà, sau đó lặng lẽ nhích về phía Thẩm Tắc Mộc.

Thẩm Tắc Mộc cũng không nhìn sách mà thản nhiên theo dõi vở hài kịch này.

Lúc Hướng Noãn dịch đến gần Thẩm Tắc Mộc, Lâm Sơ Yến ngoắc ngón tay, há miệng, dùng khẩu hình nói: Lại đây.

Không đâu.

Lâm Sơ Yến cười tủm tỉm, giơ tai nghe màu trắng lên: Lại đây.

Hướng Noãn lại lật đật ngồi gần lại.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô nhỏ giọng hỏi.

“Để tôi vẽ lên mặt em.” Lâm Sơ Yến lấy bút dạ đen trong túi cô ra, đứng dậy nói: “Đi ra đây.”

Hướng Noãn ủ rũ cúi đầu, giống như một con diều hâu bại trận, theo sau anh ra ngoài.

...

Lâm Sơ Yến dẫn Hướng Noãn đến chỗ thang máy. Anh để cô tựa lưng vào tường, cô giống như một học sinh tiểu học bị phạt, tựa vào tường, vừa yên phận vừa chân thành, vẻ mặt cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn, dường như có ý định thể hiện hết thành ý của mình qua khuôn mặt, mong làm giảm sự bực bội của Lâm Sơ Yến.

“Ngẩng đầu lên.” Lâm Sơ Yến lên tiếng, âm thang vang vọng trong không gian yên tĩnh dường như cao vút lên.

Vì vậy Hướng Noãn ngẩng đầu. Ở khu thang máy có ánh đèn màu trắng, Lâm Sơ Yến đưa lưng về phía đèn nên cô không thấy rõ vẻ mặt anh.

Mà từng hành động của cô lại rơi vào mắt anh.

Làn da Hướng Noãn vốn trắng, lúc này ánh đèn trắng rọi xuống khiến cô hơi tái nhợt, yếu ớt, cô trừng mắt, con ngươi đen bóng nhìn chằm chằm vào anh, đối mặt với anh.

Ánh mắt cô rất thản nhiên, có lẽ không có ý nghĩ sâu xa gì, nhưng trong mắt anh dường như tất cả đều là ý nghĩ sâu xa.

Tim Lâm Sơ Yến đập nhanh hơn mấy nhịp.

Hướng Noãn cắn răng nhắm mắt, vẻ mặt như kiểu xem thường cái chết: “Đến đây đi.”

Một tay Lâm Sơ Yến giữ mặt cô. Bàn tay anh nâng cằm cô, ngón tay đè lên môi cô: “Đừng cử động.”

Lòng bàn tay anh rất nóng, da thịt hai người chạm nhau, Hướng Noãn cảm giác mặt mình cũng nóng dần lên.

Cô cảm thấy tư thế này không ổn lắm, giống như chuẩn bị hôn môi vậy.

“Anh mau lên đi.” Cô giục anh, giọng nói cũng hơi run rẩy.

Cô nhắm mắt lại nên cũng không thấy bàn tay cầm bút dạ đen của Lâm Sơ Yến đã buông xuống.

Anh nâng mặt cô lên, chăm chú nhìn cô, ánh mắt có phần say mê.

Nhìn như vậy một lúc khiến anh cảm thấy mình như bị đầu độc vậy, anh chậm rãi cúi đầu xuống.

Trái tim Lâm Sơ Yến như nhảy ra khỏi cổ họng, trái tim đập không ngừng, vừa vui sướng vừa điên cuồng.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Hai người đang làm gì vậy?”




Bình Luận (0)
Comment