Thời Gian Như Hẹn

Chương 42

Cận Thời Xuyên đã muốn hôn Từ Lai từ lâu.

Lúc ở trong rạp chiếu phim, nghe thấy lời Từ nha đầu nói với mẹ của Uyển Tử An, anh đã muốn xông lên, bất chấp tất cả mà hôn cô một cái thật mạnh.

Cuối cùng, tự chủ chiến thắng, anh rốt cuộc vẫn nhịn.

Nhưng mà, vừa rồi, khi anh nói ra những lời kia, cô gần như đã đáp ngay không cần suy nghĩ, câu trả lời như là đương nhiên vậy, kiên định như vậy, khiến lòng anh mềm như một túi bông, chẳng khống chế nổi mình nữa, chỉ muốn hôn cô, trong đầu chỉ đầy ắp ý muốn hôn cô…



Cận Thời Xuyên buông Từ Lai ra, ngồi lại ngay ngắn, chỉnh lại áo sơ mi của mình, thắt dây an toàn, thấy Từ nha đầu đỏ đến tận tai thế là lại tiện tay vuốt tóc cô.

“Nụ hôn đầu tiên à?”

Mặt Từ Lai càng đỏ hơn, cô lườm Cận Thời Xuyên một cái. Vừa nãy căng thẳng quá, cứ mím chặt môi không biết đáp lại như thế nào, mới bắt đầu tìm được chút cảm giác thì anh lại buông ra mất rồi.

Lần hôn môi đầu tiên: thất bại.

Cận Thời Xuyên thấy dáng vẻ thẹn thùng của Từ Lai, anh khởi động xe rồi mới bảo: “Anh cũng vậy.”

“Dạ?” Nụ hôn đầu tiên á? Chẳng giống!

“Tất cả lần đầu tiên đều cho em hết, chịu không?”

Từ Lai tự làm mình bị sặc. Đều là lần đầu tiên, cô đúng là thất bại toàn tập.

Vào lúc đó, cô không biết một lần thất bại sẽ dẫn đến thất bại liên tiếp, cuối cùng là kết cục quỳ gối trên giường xin tha.



“Đừng nhìn anh như vậy.” Cận Thời Xuyên nghiêm túc lái xe, nhìn lướt qua Từ Lai ngồi bên.

“Sao bạn trai em lại đẹp thế nhỉ?” Từ Lai đã trở lại trạng thái bình thường, lại bắt đầu mặt dầy.

“Từ Lai, cứ khiêu khích anh nữa xem!”

Anh nghiến răng nghiến lợi nói. Chưa hôn lần nào còn đỡ, giờ thì mùi hương thơm thoang thoảng, cảm giác mềm mại của cánh môi kia cứ quanh quẩn mãi trong đầu anh, không xua đi được.

Anh lặng lẽ liếm môi một cái, muốn đè cô hôn thêm lần nữa quá, cứ hôn nữa hôn mãi…

Anh dường như đã mường tượng ra cảm giác ấm áp khi có vợ có con, cũng dường như đã hiểu ra vì sao đấng quân vương có thể trầm mê tửu sắc, chẳng màng triều chính.

Mãi về sau, khi thực sự đã được trải nghiệm cảm giác ấy, anh mới thực sự tin, quả nhiên là muốn ngừng mà không được.

“Thôi được rồi.” Từ Lai cười khúc khích, cô biết thế nào là chừng mực mà, đâu thể tùy tiện vuốt râu hùm được.

“Vậy chúng ta đi ăn cái gì đó ngon ngon đi.” Cô đề nghị.



Sắp đến lúc hoàng hôn, ráng chiều đỏ hôm nay rất rực rỡ, lớp lớp mây đùn lên, khá đông người lấy điện thoại ra chụp lại đăng lên mạng.

Từ Lai đi giày cao gót lâu nên bị đau chân. Cận Thời Xuyên kéo cô vào trung tâm thương mại mua giầy, tiện thể mua luôn quần áo. Từ Lai cười bảo có phải anh đã muốn cô mặc quần từ lâu rồi không. Cận Thời Xuyên đáp nhẹ tênh cực kỳ hiên ngang lẫm liệt: “Quá hút mắt.”

Ra khỏi phòng thử đồ, Từ Lai mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu trắng và một chiếc quần bò ôm sát ống chân nhỏ, vạt áo được sơ vin lại cẩn thận, khiến đôi chân cô càng trở nên dài, nhỏ, thẳng, như thể từ ngực trở xuống đều là chân.

Chân đi một đôi giầy màu trắng bé xinh, vừa thoải mái lại thời trang.

Nhân viên cửa hàng khen không tiếc lời. Từ Lai mặc bộ này đẹp y như người mẫu, rất xứng với phong độ của bạn trai, chẳng khác gì đồ đôi.

Nhờ một câu xứng, như đồ đôi, Cận Thời Xuyên không cần hỏi ý Từ Lai nữa, đi thanh toán thẳng luôn rồi ra ngoài.

Rời trung tâm thương mại, Từ Lai cứ cười Cận Thời Xuyên bị lừa đẹp mãi. Cận Thời Xuyên dắt tay Từ Lai, mỉm cười nhẹ nhàng, dẫn cô đến phố đồ ăn vặt mà cô thích.

“À phải, sắp tối đến nơi rồi, sao không thấy anh Triệu và mọi người gọi cho anh vậy?” Từ Lai vừa sực nhớ ra.

Cận Thời Xuyên đáp tỉnh bơ: “Cho vào danh sách đen rồi.”

Quả nhiên rất là Cận Thời Xuyên, Từ Lai không nén nổi bật cười.

Ở một góc khác của thành phố, Triệu Dư và Thạch Đầu đang canh giữ trước cửa nhà Cận Thời Xuyên. Hôm nay không chặn được thằng đó đánh cho một trận thì thề không trở về.



Trên phố quà vặt có chi chít hàng quán, thơm cay ngào ngạt, Từ Lai đứng ăn rất vui vẻ, còn không ngừng đút cho Cận Thời Xuyên ăn cùng.

Cận Thời Xuyên chiều cô, cô đưa món gì đến miệng anh cũng ăn tuốt. Anh nắm tay cô đứng trong dòng người ngày càng đông, nhìn cô cười nghịch ngợm, cuộc đời còn đòi hỏi gì hơn nữa đây?

“Hồi còn ở nước ngoài, thứ làm em nhớ nhất chính là con phố bán quà vặt này đấy, nằm trên giường lướt weibo, càng xem càng chảy nước miếng, chỉ có thể đi pha mì tôm ăn tạm.” Từ Lai cầm xiên thịt nướng trong tay cười nói.

“Thì ra là một con mèo nhỏ háu ăn.” Cận Thời Xuyên sờ chóp mũi Từ Lai đầy yêu chiều.

“Thật ra em háu ăn từ bé rồi cơ. Ngày xưa mẹ em còn bảo ai mà cho em một viên kẹo, em nhất định…” Tự dưng nhắc đến mẹ, Từ Lai dừng lại một chút rồi mới tươi cười nói nốt, “Bảo là em nhất định sẽ đi theo người ta.”

“Vẫn còn buồn à?” Cận Thời Xuyên không muốn cô lẩn tránh vấn đề, đôi khi phải mở rộng cửa lòng mới là lựa chọn tốt.

“Hoài niệm thôi ạ, trong trí nhớ của em,” Từ Lai nhìn sang Cận Thời Xuyên, “thật ra mẹ đã bỏ nhà đi từ lúc em lên mười. Em chẳng biết là có chuyện gì nữa. Hôm đó, em tan học về nhà, mọi thứ đều đã thay đổi hết rồi. Em muốn đi tìm mẹ nên rất cố gắng học hành. Em nghĩ nếu em trở nên giỏi giang thì mẹ sẽ về, nhưng không phải. Sau đó, có lần em thấy ảnh mẹ ở trên báo. Thì ra mẹ đi dạy học ở huyện Dương Xuyên. Em giấu cha và anh, lén đi tìm mẹ.”

Cận Thời Xuyên siết chặt tay Từ Lai: “Đã gặp chưa?”

Từ Lai lắc đầu: “Em mới vào trường được mấy phút thì có động đất, thành ra vẫn chưa gặp được.”

“…”

“Sau đó thì được anh cứu rồi biết là mẹ đã gặp nạn.” Từ Lai ngẩng đầu lên nhìn Cận Thời Xuyên, “Có một bữa em biến mất là vì cha em tìm được em, muốn đưa em về. Em lén chạy ra ngoài. Em biết là anh sắp phải đi rồi. Em sợ không còn được gặp lại nên muốn đi gặp anh ngay…”

Cận Thời Xuyên còn nhớ. Đó là hôm nhóm đầu tiên trong đội cứu viện bị gọi về. Cho dù bị thương hay mệt mỏi, họ nhất định phải quay về ngay.

Trong màn mưa bụi, em gái được anh cứu khi ấy lại hỏi anh có thể dẫn em ấy đi cùng không. Lúc ấy anh cảm thấy rất hoang đường, không cần nghĩ đã đáp ngay là không thể. Sau khi trả lời xong, anh nhìn thấy vẻ thất vọng rõ ràng trên khuôn mặt và sự chua xót trong đôi mắt của em ấy nhưng rồi đôi mắt ấy lại lập tức sáng lên. Em nói muốn ước hẹn với anh, mười năm nữa sẽ đi tìm anh, bảo anh đợi.

Ngày đó, anh nghĩ con bé này coi anh là ân nhân cứu mạng lại vừa mới mất mẹ, không có ai dựa vào nên mới như vậy, anh không hề để tâm, chỉ dặn lại một câu cố gắng học tập, phấn đấu mỗi ngày.

Anh nào biết đâu, thực ra mấy năm đầu, thỉnh thoảng chính anh cũng từng tình cờ nghĩ đến em gái có đôi chút quật cường và có đôi chút khiến người ta đau lòng này, nghĩ xem không biết giờ em đang làm gì, còn ở Dương Xuyên hay đã đi nơi khác, dần già theo thời gian trôi đi, dường như anh cũng đã quên.

Không ngờ mười năm sau, em thật sự xuất hiện, mang đến cho anh Bình An và cả tình yêu.

Thật may mắn, may mắn vì anh vẫn đứng ở đây và vì em đã đi về phía anh.

Rất cảm ơn, cảm ơn vì anh vẫn đứng ở đây và vì em đã đi về phía anh.

Cận Thời Xuyên bất thình lình ôm lấy Từ Lai, ấp cô trong lòng mình, chống cằm lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm ấm, quyến rũ: “Thích anh đến vậy à?”

Một tay Từ Lai còn đang cầm xiên thịt để hờ ở bên, một tay kia ôm thắt lưng anh, cô gật gật đầu: “Thích ạ, cực kỳ thích.”

“Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện?”

“Muốn trở thành người xứng với anh.”

Cận Thời Xuyên nhẹ buông Từ Lai ra, cúi xuống nhìn cô: “Anh chỉ là một tên lính.”

Từ Lai lắc đầu dứt khoát: “Không, anh là người hùng của em.” Là người anh hùng giữa thời bình, hy sinh bản thân vì bình yên của nhân dân và thành phố.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt người đàn ông nóng bóng, thâm tình, đôi mắt người con gái dịu dàng, kiên định.

Phố phường náo nhiệt phồn hoa dường như một thước phim ngừng chuyển động, dừng lại ở ngay khoảnh khắc ấy.

Một giây sau, que thịt xiên trên tay người con gái rơi xuống nền đất, như hóa giải ma pháp của thầy phù thủy, dòng người ngừng chuyển động lại tấp nập trở lại.

Nhưng đôi nam nữ đứng ôm nhau mới rồi đã không còn thấy đâu nữa, như thể chưa từng xuất hiện ở đây.

Cận Thời Xuyên im lặng không nói một câu, kéo Từ Lai vào trong một con ngõ ở đằng sau. Ở đây ngay cả một ngọn đèn đường cũng không có. Ngoài con ngõ là đám đông ồn ã, trong ngõ nhỏ lại yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim hai con người đang đập.

Lưng Từ Lai vừa mới dựa vào bức tường, thân hình cao lớn của người đàn ông liền sáp tới, sau sống lưng là bức tường rắc chắc, trước mặt là cơ thể đàn ông rắn rỏi.

Ánh trăng sáng mông lung như bức mành che phủ lên cái góc hẻo lánh này của thành phố. Người đàn ông đưa một tay lên bảo vệ chiếc gáy của người con gái để nó không bị đập vào tường, tay kia giữ chặt bờ eo nhỏ nhắn, răng môi quấn quýt, ôm và hôn nồng nhiệt.

Ban đầu hai tay của Từ Lai đặt ở trước ngực Cận Thời Xuyên sau đó dần dần bị anh kéo xuống đặt ở ngang hông, thân thể hai người càng áp chặt vào nhau thêm.

Đầu lưỡi anh liếm láp trên đôi môi vẫn còn vương vị thịt xiên nướng vừa ăn. Anh nhẹ buông môi cô ra, giọng nói khàn khàn: “Ngoan, mở miệng nào.”

“Dạ?” Âm thanh còn chưa dứt hẳn, môi người đàn ông đã áp lên.

Mạnh bạo chiếm thành cướp đất, thăm dò vào trong miệng cô, kéo chiếc lưỡi nhỏ bé ra cắn khẽ, mút mát, vờn quanh…

Từ Lai bị hôn đến tê dại cả người, chân mềm ra, khó thở, đôi mắt mông lung, gò má đỏ nhuận.

“Ứ ừ…” Thật sự là bị hụt hơi. Từ Lai ngẩng đầu, vỗ lên thắt lưng của Cận Thời Xuyên nũng nịu trách: “Hết cả hơi rồi.”

Cận Thời Xuyên cười nhè nhẹ, vùi đầu vào cần cổ của cô, siết chặt cơ thể mềm mại như không có xương vào lòng, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da mềm mại, trắng ngần.

Người đàn ông hôn nhẹ lên chiếc xương quai xanh lấp ló của cô, xấu xa cắn nhẹ một cái, thấy cơ thể cô nàng run lên thì cười càng tươi hơn.

“Từ Lai.” Giọng anh khàn khàn.

“Dạ?” Giọng cô êm dịu như hồ nước trong vắt.

“Làm sao bây giờ?” Cận Thời Xuyên cất lên chất giọng trầm khàn gợi cảm.

“Dạ?” Giọng Từ Lai như chiếc vuốt nhỏ của con mèo cào anh.

Cận Thời Xuyên đè nén bản thân, hít thật sâu rồi thở dài nhè nhẹ, buông Từ Lai ra, đôi mắt đen láy rũ xuống, anh nói với cô: “Đi thôi.”

Từ Lai không biết là có chuyện gì, mới rồi còn ôm còn hôn rất nồng nhiệt, giờ lại lạnh nhạt như thế.

Cô vừa bị kéo đi vừa hỏi: “Cái gì làm sao bây giờ ạ?”

“Đừng trêu anh nữa!” Trong tiếng cảnh cáo của anh là sự ngấm ngầm chịu đựng.

Từ Lai vừa nghe thấy giọng điệu của Cận Thời Xuyên, lập tức liền hiểu ra, mặt đỏ lên, lẳng lặng cười thầm.

Cận Thời Xuyên bất đắc dĩ xoa đầu Từ Lai.

Làm sao bây giờ? Ông đây muốn làm em, phải làm sao bây giờ…
Bình Luận (0)
Comment