Thời Gian Như Hẹn

Chương 72

Trước khi Cận Thời Xuyên được nghỉ, Từ Lai vẫn về ăn cơm với Từ Thừa Vận như thường lệ, tiện thể dò hỏi trước.

Ai ngờ cô còn chưa nói gì, Từ Thừa Vận đã phát hiện ra.

Trên bàn ăn, Từ Thừa Vận phát hiện ra chiếc nhẫn kim cương trên tay trái của Từ Lai. Ông đặt đũa xuống bàn, mặt mày hơi khó coi.

“Cận Thời Xuyên cầu hôn con.” Từ Lai biết Từ Thừa Vận đã trông thấy chiếc nhẫn rồi nên vẫn đủng đỉnh ngồi ăn, nói thẳng tưng, “Con đồng ý rồi.”

“Thế nên giờ con quyết tâm chống đối cha rồi đấy có phải không?”

Từ Lai ăn no tàm tạm rồi bỏ bát xuống mới trả lời Từ Thừa Vận: “Trước nay con chưa từng định chống đối cha, khi xưa không, giờ cũng không.”

Từ Thừa Vận nghe trong lòng có đủ vị chua chát, đắng cay, ngọt bùi. Quả thực cô con gái này chưa từng chống đối ông. Nhiều năm qua, con bé sống độc lập, tự chủ, đi nước ngoài rồi thì cả năm khó gặp được một lần, có về gặp cũng khách sáo như với người ngoài.

Giờ cuối cùng cũng về đi làm ở đây, mỗi tuần về nhà ăn với ông được một bữa cơm, công việc tất bật, đến đi vội vàng, vẫn thích làm theo ý mình, tình cảm nhạt như nước.

Ông nhịn. Dù sao ông cũng biết mấy năm qua trong lòng con gái có khúc mắc. Con bé trách ông không giữ mẹ ở lại, đổ cả cái chết của mẹ lên đầu ông. Ông biết hết.

Chỉ là, biết rồi để đó.

Đã nhiều năm vậy rồi, có một số việc cứ nên để mặc cho năm tháng chôn vùi thành cát bụi thôi!

Nói cho cùng, Từ Lai cứng đầu như thế cũng thật là giống tính ông.

Ông lặng lẽ thở dài rồi bảo: “Con không thích Nham Tông thì cha cũng không ép. Con chọn yêu đương với ai cha cũng không thích nói nhiều. Nhưng mà giờ con lại chọn một cậu lính cứu hỏa, là quân chủng có tính nguy hiểm cao nhất, vừa mệt vừa khổ mà còn chẳng được lấy một lời hay. Giờ con thích nó nhưng sau này cưới nhau thật rồi, chuyện bếp núc củi lửa rồi sinh con đẻ cái, chẳng thấy mặt mũi cậu ta đâu, ngày qua ngày rồi tình yêu của con sẽ biến thành oán hận hết thôi. Chớ nói gì đến chuyện lỡ như một ngày nào đó cậu ta nhận nhiệm vụ rồi một đi không trở về, bỏ lại vợ góa con côi thì con biết làm thế nào hả?”

“Có lẽ sẽ có rất nhiều người vì những chuyện thực tế cha nói mà lùi bước. Cho dù những chuyện cha vừa nói có xảy đến với con hay không, con đã chọn rồi thì sẽ cam tâm tình nguyện, quyết không oán, hối.” Từ Lai dừng một chút rồi mới nói tiếp, “Mấy bữa nữa anh ấy được nghỉ sẽ qua đây thăm cha. Con biết cha không thích gặp, con đã nói không cần rồi nhưng anh ấy vẫn nhất quyết muốn tới. Anh ấy bảo cho dù cha nghĩ thế nào, nhận được lời đồng ý của cha vẫn hết sức quan trọng với anh ấy.” Cô lại dừng một chút, “Mà con cũng đã nói với cha nhiều đến thế rồi, diễn đạt vô cùng rõ ràng rồi, cho dù cha có đồng ý hay không, có chúc phúc hay không, đời này con chỉ gả cho mỗi một mình Cận Thời Xuyên thôi.”

Từ Thừa Vận chưa bao giờ được trông thấy dáng vẻ kiên định như vậy ở Từ Lai. Trước giờ con bé cũng chưa từng nói nhiều như thế. Cuối cùng lại là vì một thằng con trai.

“Con thích cậu ta đến thế cơ à?” Ông hỏi.

Từ Lai gật đầu: “Vâng ạ.”

“Lúc nào đến?”

“Thứ bảy tuần này.”

Từ Thừa Vận bưng bát cơm lên, cầm đũa tiếp tục ăn, không nói thêm nữa.



Tối thứ Sáu, Cận Thời Xuyên vừa về tới nhà liền bế ngay Từ Lai lên giường, từ trước ra sau, từ trên xuống dưới, lăn qua lăn lại đủ mọi kiểu.

Cuối cùng, anh tỏ vẻ thỏa mãn ra mặt, ôm ấp cô vợ nhỏ nhà mình.

Từ Lai bị làm suýt thì ngất đang thầm công nhận câu nói của một ai đó rằng những gã đàn ông lạnh lùng, đứng đắn, một khi đã bắt đầu ăn mặn thì sẽ ăn bạn đến xương cũng chẳng chừa, vừa hành bạn chết đi sống lại vừa ăn nói bậy bạ.

Đây chính là kẻ mặt người dạ thú, quỷ háo sắc trong truyền thuyết.

Từ Lai để mặc cho Cận Thời Xuyên ôm, đắn đo mãi rồi mới nói: “Em đã báo trước với cha rồi, mai nhé.”

“Ừ.” Cận Thời Xuyên sửa lại mấy cọng tóc rối trên trán cho Từ Lai, giọng nói sau khi làm xong đầy vẻ lười nhạc, “Lo à?”

“Không lo.” Ngón tay Từ Lai lướt qua xương quai xanh của người đàn ông, tiếng nói êm tai.

“Cũng có phải đi Tây Thiên thỉnh kinh phải vượt qua chín chín tám mốt kiếp nạn đâu. Giả như phải thì anh cũng vẫn sẽ vượt qua được.”

Từ Lai cười khúc khích, trêu ghẹo anh: “Trên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh có nhiều quỷ quái yêu tinh lắm, anh làm được thật không?”

Cận Thời Xuyên vươn tay ôm ghì cơ thể mềm mại như rắn nước của cô, nói bằng giọng dọa dẫm: “Anh không được hả? Từ Lai, em nói lại lần nữa xem.”

“Ơ kìa, anh có thể đừng có lần nào cũng suy nghĩ theo hướng đen tối thế được không, em đang bảo yêu tinh cơ mà, yêu tinh…?”

“Yêu tinh đúng không?” Cận Thời Xuyên bóp eo Từ Lai, “Yêu tinh lợi hại nhất chẳng phải là em hay sao?”

“Hứ…” Từ Lai vỗ ngực Cận Thời Xuyên một cái rồi lườm anh, “Tiểu tiên nữ đàng hoàng ngoan ngoãn như em mà lại bị anh nói là yêu tinh à, anh đã thấy yêu tinh nào tràn ngập tiên khí như em chưa?”

“Phải, phải. Tiểu tiên nữ của anh ạ.” Cận Thời Xuyên lật người đè Từ Lai xuống, cợt nhả hỏi, “Nào, độ cho anh chút tiên khí đi.”

“Này, sao anh mãi không thấy đủ vậy hả?” Từ Lai cảm thấy dưới bụng dưới lại bị thứ gì đó chạm vào.

Cận Thời Xuyên vừa hôn vừa đáp: “Biết làm sao được, cứ trông thấy em là lại muốn.”

Từ Lai quả thực đã bị vần vò đến rụng rời. Lúc mới đầu còn thấy sung sướng.

Giờ, xin lỗi chứ, đến nói chuyện cũng không nổi nữa rồi.

Cô vừa rên rỉ vừa cố nói: “Em thật sự không còn tí sức nào cả đâu, a a…”

“Lần này anh sẽ cố gắng làm nhanh một chút nhé?”

“Cận Thời Xuyên, anh là chó háo sắc đấy à? A… á…”

Bóng người nóng bỏng, đong đưa, nẩy lên, hạ xuống…



Hôm sau, thứ Bảy, ngày gặp cha vợ.

Từ Lai ngồi trên sô pha cắn hạt dưa. Cận Thời Xuyên đi từ phòng ngủ ra. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám. Đây là bộ thứ ba anh ướm thử trong ngày.

“Bộ này thì sao?” Cận Thời Xuyên hỏi Từ Lai.

Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên từ trên xuống dưới, đầu gật gù, bật ngón tay cái: “Đẹp.”

“Có thể nghiêm túc một chút được không?”

Từ Lai bỏ nắm hạt dưa lại vào đĩa, đứng dậy đi lại chỗ Cận Thời Xuyên chỉnh cà vạt giúp anh: “Đội trưởng Cận, anh căng thẳng kìa.”

Cận Thời Xuyên bị nói trúng tâm trạng liền ôm Từ Lai cảnh cáo: “Có tin anh lại xử em thêm lần nữa không?”

“Sai rồi. Em sai rồi.” Từ Lai đầu hàng, ôm Cận Thời Xuyên thủ thỉ: “Thật sự anh mặc bộ nào cũng đẹp hết đấy. Thực ra nếu anh không thích mặc đồ tây thì cũng không cần phải nghiêm chỉnh quá làm gì, cứ mặc như bình thường trông cũng rất đẹp mà!”

“Đi ra mắt người lớn, ấn tượng đầu tiên là hết sức quan trọng.” Cận Thời Xuyên buông Từ Lai ra, “Thôi được rồi, anh đổi lại chiếc đầu tiên vậy, trông có vẻ chững chạc.”

Anh bỏ Từ Lai lại rồi quay về phòng ngủ.

Từ Lai đứng nhìn ngắm tấm lưng to rộng khiến người ta yên lòng của người đàn ông, nụ cười trên môi cực kỳ rực rỡ.

Cuộc đời này có thể trở thành người anh yêu, thật may mắn và hạnh phúc biết bao.



Chuẩn bị xong xuôi đâu đấy, Cận Thời Xuyên chở cô vợ tương lai đi gặp cha vợ tương lai.

Lúc vào nhà, Từ Lai hỏi thư ký Đường xem cha đang ở đâu. Thư ký Đường cười vui vẻ, dùng tay chỉ: “Phòng bếp kia kìa!”

Từ Lai sợ hết hồn, thủ trưởng Từ đích thân vào bếp cơ á?

“Mới sáng sớm tinh mơ đã kêu thím Lý đi chợ rồi.” Thư ký Đường nháy mắt với Từ Lai, “Nói cho cùng thì chỉ có giỏi cứng miệng thôi.”

Từ Lai gật gù, giới thiệu với thư ký Đường: “Đây là Cận Thời Xuyên, đây là thư ký của cha em, thư ký Đường.”

Hai người chào hỏi nhau xong, Từ Thừa Vận cũng từ trong bếp đi ra, mặt lạnh như tiền.

“Cha ạ.” Từ Lai gọi một tiếng hững hờ rồi kéo tay Cận Thời Xuyên, “Đây là Cận Thời Xuyên.”

Cận Thời Xuyên lễ phép bước lên trước: “Cháu chào bác ạ. Cháu là Cận Thời Xuyên. Nghe Từ Lai kể bác thích uống trà nên cháu có mang tới một ít lá trà biếu bác, không biết nó có hợp khẩu vị của bác không.”

“Ừ.” Từ Thừa Vận vẫn lạnh mặt như cũ, đáp một tiếng ra hiệu cho thư ký Đường nhận hộ.

Thư ký Đường nhìn thử. Ồ, hay lắm, lá trà này không phải cứ có tiền là mua được đâu. Thằng bé này không tranh thủ khoe ra lại còn khiêm tốn gọi nó là “mang tới một ít lá trà”, đúng là một người khéo léo.

Từ Thừa Vận coi như đã chào hỏi xong, lại định quay vào bếp. Từ Lai thấy cha định bỏ mặc người ta lại đây, đang định nói thì Cận Thời Xuyên ngăn lại.

“Bác ạ, để cháu làm giúp với.”

“Cậu hả?”

“Làm màu.”

“Còn đứng đực ra đó làm gì?”

Từ Thừa Vận nói xong liền đi thẳng vào bếp. Cận Thời Xuyên cười một cái cho Từ Lai yên tâm rồi cởi áo khoác đưa Từ Lai cầm giúp, vừa xắn cao ống tay áo lên vừa bảo với cô: “Đừng lo.”

“Nói không được thì bỏ luôn, chúng ta về.” Từ Lai thật sự rất lo lắng, cô không thể hiểu thấu được cha mình.

Cận Thời Xuyên cười: “Sau này con gái chúng ta mà cũng giống em thì anh sẽ đánh què cái cẳng chó của thằng con rể đấy luôn.”

“Thôi được rồi, anh lại còn đùa được nữa.” Từ Lai lườm Cận Thời Xuyên một cái.

“Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.” Cận Thời Xuyên an ủi cô.

Nói xong, anh đi luôn vào bếp. Từ Lai muốn đi rình trộm nhưng thư ký Đường gàn lại: “Đàn ông nói chuyện với nhau, cháu chớ có tham gia vào thì hơn.”

Từ Lai thở dài, đành phải đi lên trên phòng ngủ cất đồ cho Cận Thời Xuyên.

Vừa vào phòng ngủ, rất nhiều những kỷ niệm xưa liền ùa về, y như vừa mở ra cánh cửa hồi ức, khi ấy cả gia đình vẫn còn yên ấm, hòa thuận, rộn ràng tiếng nói cười.

Tuy nhiên, khi hồi tưởng lại, hương vị của chúng đều đã thay đổi, cảm thấy trống vắng, lạnh lẽo, cô quạnh.

Cô bước vào trong. Căn phòng không có bụi, vẫn y như ngày trước. Nghe thư ký Đường nói là thủ trưởng cho người đến quét dọn định kỳ.

Treo áo khoác lên giá rồi ngồi xuống trước bàn, cô cầm khung ảnh để trên mặt bàn lên xem.

Trong tấm hình, người đàn ông mặc quân phục phong độ ngời ngời, người phụ nữ cười mỉm dịu dàng, xinh đẹp, đôn hậu. Cậu bé đứng giữa hai người là anh Từ Úc, mới tí tuổi đầu đã rất đẹp trai rồi. Cô được người phụ nữ bế trong lòng, nở nụ cười hạnh phúc, rạng rỡ.

Từ Lai đưa tay vuốt ve mặt khung, cứ cầm mãi không nỡ đặt xuống.



Trong phòng bếp, Từ Thừa Vận quan sát Cận Thời Xuyên thành thạo thái đồ. Ông hỏi: “Nghe nói trận động đất Dương Xuyên năm xưa là cậu cứu Từ Lai hả?”

“Vâng.” Cận Thời Xuyên trả lời.

“Tôi cũng tới đó mà chưa từng gặp cậu.” Từ Thừa Vận nói.

“Dạo đó bọn cháu phải liên tục đi rất nhiều nơi, có thể là đã bỏ lỡ mất ạ.” Cận Thời Xuyên xếp đồ thái xong vào đĩa.

Từ Thừa Vận đổ dầu vào chảo, trong lúc chờ dầu nóng lại tiếp tục: “Năm nay cậu bao nhiêu rồi?”

“Tuổi mụ là 29 ạ.”

“Sắp đầu ba đến nơi mà mới chỉ là một đại đội trưởng, vẫn còn làm cứu hỏa.” Từ Thừa Vận trút thịt vào chảo, thịt tiếp xúc với dầu reo lên xèo xèo, giọng ông còn to rõ hơn tiếng dầu kêu, “Cậu dựa vào đâu mà đòi cưới con gái tôi.”
Bình Luận (0)
Comment