Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 47

Lần đầu tiên, Ninh Duy Khải gặp Lâm Thiển là vào một buổi tối trăng thanh gió mát.

Trong khuôn viên trường đại học, đâu đâu cũng tràn ngập mùi hoóc môn. Hôm nay là vũ hội chào mừng sinh viên mới. Sân khấu bên bờ hồ bật đèn sáng trưng, tiếng nhạc du dương. Ninh Duy Khải tựa vào lan can bờ hồ khoảng trăm mét, dõi theo đám đông lay động, trong lòng cảm thấy vô vị.

Đó chỉ là một hình thức giao lưu nhằm mục đích tìm kiếm đối tượng của đám con trai con gái ngốc nghếch mà thôi.

Lúc này, Ninh Duy Khải mặc bộ đồ sơ mi trắng và quần âu, dáng người cao lớn nổi bật. Anh ta có diện mạo sáng sủa, không còn vẻ quê mùa của cậu sinh viên xuất thân từ phố huyện bình thường, mà giống một công tử nhà giàu. Trong ba năm đại học, anh ta luôn cố gắng cải tạo bản thân, xóa đi những vết tích bần hàn. Trên thực tế, anh ta đã làm rất tốt, trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường.

Lâm Thiển xuất hiện đúng vào giây phút đó với dáng vẻ hết sức mâu thuẫn. Mái tóc dài đen nhánh xõa xuống bờ vai, gương mặt trắng trẻo thanh tú, vậy mà cô đội mũ lưỡi trai, mặc áo sơ mi, hai tay bỏ vào túi quần. Tuy nhiên, hai loại khí chất này lại rất hòa hợp. Cô đi chậm rãi về phía Ninh Duy Khải, đôi mắt trong veo như hồ nước, miệng còn lẩm bẩm: “Mọi người say hết mỗi mình tỉnh táo… Đúng là chán thật.”

Ninh Duy Khải liền cảm thấy cô rất thú vị.

Thật ra Ninh Duy Khải chưa từng nghĩ, anh ta sẽ yêu một cô gái gia cảnh bình thường. Tất nhiên, anh ta cũng không đặt ra yêu cầu, nhất định phải tìm bạn gái xuất thân giàu có. Nhưng có một số thứ đã khắc sâu vào cốt tủy, khó lòng thay đổi. Thời gian hẹn hò với Lâm Thiển, anh ta cảm thấy cô rất tốt, cũng rất thích cô, nhưng vẫn có chút không cam tâm.

Cũng chính bởi vì chút không cam tâm đó, chuyện tình của anh ta và Lâm Thiển chỉ duy trì mười mấy ngày rồi tan vỡ.

Trong quán bar, dưới sự cổ vũ của mọi người, anh ta giấu Lâm Thiển hôn một cô gái khác.

Đó là con gái độc nhất của chủ một doanh nghiệp tư nhân nào đó, vừa xinh đẹp vừa bốc lửa. Vào giây phút đầu tiên nhìn thấy cô ta, trong đầu Ninh Duy Khải vụt qua một ý nghĩ, nếu anh ta quyết tâm, chuyện theo đuổi cô gái này hoàn toàn là chuyện nhỏ.

Nhưng ý nghĩ thứ hai cũng lập tức xuất hiện: Lâm Thiển thì sao?

Hôm Lâm Thiển đề nghị chia tay, tâm trạng Ninh Duy Khải rất tệ. Trong những năm tháng trưởng thành đã được bản thân lên kế hoạch đâu vào đấy và luôn phát triển thuận lợi, anh ta chưa bao giờ ảo não và hối hận như thời khắc đó. Thậm chí anh ta không kịp nói với cô, thật ra ý nghĩ rõ ràng nhất trong lòng anh ta lúc phóng túng là: Nếu đối phương là Lâm Thiển, anh ta sẽ không để ý đến bất cứ cô gái nào khác, chỉ đối xử tốt với một mình cô.

Vì vậy sau nụ hôn chẳng đâu vào đâu, Ninh Duy Khải mới nhanh chóng rời khỏi quán bar. Vì sợ Lâm Thiển biết được nên anh ta kêu mọi người giữ kín miệng.

Nhưng cuối cùng cô vẫn biết sự thật, đồng thời chia tay không một chút lưu tình.

Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ đến Lâm Thiển, Ninh Duy Khải lại gượng cười.

Ninh Duy Khải ở tuổi đôi mươi phải cân nhắc kỹ lưỡng mới quyết định bày tỏ tình cảm với cô. Vậy mà cô chỉ yêu anh ta mấy ngày rồi quay người bỏ đi một cách dứt khoát.

Sau đó, Ninh Duy Khải tự cảm thấy bản thân tổn thương mất mấy năm. Anh ta cũng có vài mối tình, đều là con gái nhà giàu. Tiềm thức của anh ta dường như tồn tại một cái máy lọc, tự động lọc hết những cô gái có gia cảnh không giúp đỡ được gì cho anh ta, không nảy sinh tình cảm với bọn họ. Có lúc anh ta nghĩ, nếu bây giờ mới gặp Lâm Thiển, cô đã bị anh ta cho ra rìa từ lâu.

Ninh Duy Khải chú ý đến Chúc Hàm Dư tại buổi tiệc hằng năm của công ty. Lúc bấy giờ, anh ta mới đi làm ba năm, vừa nhảy sang Tân Bảo Thụy, đảm nhiệm chức vụ chủ quản của bộ phận Thị trường.

Chúc Hàm Dư vừa tốt nghiệp đại học Ofxord về nước, mới vào làm việc ở phòng Thị trường. Cô nói mình họ Lý, thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp nam nhờ vẻ đẹp trong sáng. Ninh Duy Khải để ý, trên người cô là bộ váy Chanel màu ngó sen xa xỉ và cái xắc tay không thấy nhãn hiệu.

Anh ta lập tức liên tưởng đến một số manh mối khác. Ví dụ hôm trước khi cô nhậm chức, lãnh đạo cấp cao của công ty đều không xuất hiện. Ví dụ, vừa rồi hai anh em nhà họ Chúc đều đưa mắt về phía cô. Ví dụ, cử chỉ lời nói của cô toát ra vẻ có giáo dục. Ngoài ra còn có tin đồn con gái út của nhà họ Chúc gần đây đã tốt nghiệp về nước…

Ninh Duy Khải cầm ly rượu đi về phía ngườ phụ nữ đang ngồi yên lặng ở một góc.

“Hi, sao cô lại ngồi một mình ở đây?”

Nàng công chúc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta.

Nhiều năm sau, Ninh Duy Khải vẫn nhớ rõ cảnh tượng tối hôm đó. Dưới ánh đèn bàng bạc, cô gái như một bông hoa nở rộ, tao nhã ngồi ở sofa đỏ thẫm. Khi cô ngẩng đầu, đôi mắt trong veo, mang một chút thận trọng, một chút tĩnh lặng, thẹn thùng và mù mờ nhìn anh ta.

Vào thời khắc đó, Ninh Duy Khải cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình như bị bóp nhẹ.

Vài ngày sau đó, đúng là Ninh Duy Khải rơi vào trạng thái ý loạn tình mê bởi Chúc Hàm Dư. Trong lòng và trong mắt anh ta đều là nhất cử nhất động của cô, từ cái chau mày, đến ngón tay thon thả như ngọc, đến dáng vẻ yên tĩnh ngoan ngoãn của cô. Trong cảm xúc hỗn loạn này cũng có sự thiết tha mong chờ.

Một điều càng khiến Ninh Duy Khải có cảm tình với Chúc Hàm Dư hơn, đó là anh ta biết, nhiều khả năng chuyện này sẽ trở thành cơ hội thay đổi cuộc đời anh ta.

Phải công nhật một điều, xét về tài cán hay tham vọng, Ninh Duy Khải không thua kém bất cứ ai. Nhưng xã hội bây giờ là như vậy, xuất thân quyết định và ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc đời một con người. Nếu trước mặt có một con đường rút ngắn quá trình phấn đấu, tại sao anh ta không dấn thân?

Anh ta sinh ra là để sống trên vũ đài bao la và rộng lớn.

Sau đó thực tế chứng minh, sự lựa chọn của Ninh Duy Khải là hoàn toàn đúng đắn.

Chúc Hàm Dư là cô gái tốt, người vợ tốt, cũng là trợ lực lớn nhất để anh ta thực hiện ước mơ. Chỉ trong bốn năm, Tân Bảo Thụy dưới sự điều khiển của Ninh Duy Khải đã hoàn toàn thay da đổi thịt. Trong ngành túi xách, công ty của anh ta đã bỏ xa đối thủ cạnh tranh, bất kể về phương diện hiệu ứng thương hiệu, chất lượng sản phẩm hay đội ngũ nhân tài…

Tất nhiên cũng có lời ong tiếng ve, cho rằng anh ta đạt thành công như ngày hôm nay, chẳng qua cũng do xuất phát điểm của Tân Bảo Thụy, từ xưa đến nay bao giờ chẳng đứng đầu ngành. Cũng có người cười nhạo, anh ta chỉ là người bám váy đàn bà để leo cao.

Ninh Duy Khải chẳng hề bận tâm: “Thắng làm vua, thua làm giặc” là chân lý bất biến. Anh ta bỏ ra bao nhiêu, làm đến mức độ nào, người bên ngoài có lẽ không thấy rõ, nhưng nhân viên công ty và cổ đông của Chúc thị đều hiểu rõ. Cô vợ của anh ta cũng biết và càng tin tưởng anh ta.

Thật ra Ninh Duy Khải không biết, thái độ của đàn ông và phụ nữ đối mặt với tình yêu và hôn nhân không giống nhau. Anh ta luôn đặt ra yêu cầu trở thành một người chồng tốt với bản thân, nhiều năm không thay đổi. Vì vậy, ánh mắt Chúc Hàm Dư nhìn anh ta ngày càng ái mộ, càng quyến luyến. Trên nhiều phương diện, cô cũng ngày càng dựa dẫm anh ta. Ninh Duy Khải có cảm giác, anh ta trở thành bầu trời duy nhất của cô. Không thể không thừa nhận, anh ta rất tự hào và hưởng thụ cảm giác đó. Thậm chí Ninh Duy Khải không dưới một lần xuất hiện ý nghĩ, anh ta nên tìm người phụ nữ yếu đuối, cả đời quyến luyến anh ta như Chúc Hàm Dư. Anh sẽ che mưa chắn gió cho cô, còn cô sùng bái anh ta. Sự kết hợp của hai người vô cùng hoàn hảo.

Vậy mà không biết từ bao giờ, Ninh Duy Khải bắt đầu không thỏa mãn?

Có lẽ từ lúc Tân Bảo Thụy bước vào thời kỳ huy hoàng, anh ta nắm trong tay sự sống còn của các đối thủ cạnh tranh. Lúc hưng phấn và vui vẻ, anh bỗng dưng muốn chia sẻ và tâm sự với người khác.

Nhưng Chúc Hàm Dư không quan tâm đến những chuyện này. Cô chỉ quan tâm món thịt bò hầm rượu vang có đủ mềm hay không, áo sơ mi anh ta mặc có phải là mẫu mới ra trong quý này hay không.

Một lần, hai lần, ba lần… Sau đó, Ninh Duy Khải không bao giờ nói chuyện công việc với vợ, bởi vì quá trình chia sẻ thật sự vô vị.

Người nhà họ Chúc luôn giữ thái độ đề phòng Ninh Duy Khải, đây cũng là cái dằm nhọn trong tim anh ta. Anh ta biết bản thân là người ngoài, tuyệt đối không trông mong đối phương giao sản nghiệp cho mình. Nhưng anh ta cho rằng, bọn họ là người hiểu biết, dù xuất phát từ lợi ích hay tình nghĩa với Chúc Hàm Dư, họ cũng nên tin tưởng anh ta. Trên thực tế, mấy năm qua, anh ta đã dốc hết tâm huyết cho Chúc thị.

Ai ngờ, chỉ một sai lầm trên thương trường, bọn họ đã có cơ hộ ra tay, trực tiếp tống cổ Ninh Duy Khải đi công ty nhỏ, không một chút nể tình.

Vì vậy, mâu thuẫn ẩn giấu đã lâu giữa anh ta và Chúc Hàm Dư bắt đầu bộc phát.

Không thể chia sẻ, cô lại dao động giữa người nhà và anh ta, sự yếu đuối và ngu ngơ của cô, tất cả kết thành tấm lưới dày đặc bủa vây Ninh Duy Khải. Anh ta không cảm thấy chán ghét mà chỉ mệt mỏi. Anh ta thật sự mệt mỏi về mối quan hệ của hai vợ chồng bây giờ.

Ninh Duy Khải không biết, liệu có phải cuộc hôn nhân của anh ta đã đến bờ vực thẳm. Nhưng khi ý nghĩ này vụt qua đầu, anh ta bỗng thấy mất mát và trống trải hơn cả lúc bị gạt ra khỏi Tân Bảo Thụy.

Sự xuất hiện của Lydia như một cám dỗ mà Ninh Duy Khải khao khát, nhằm mục đích kéo anh ta xuống vực thẳm.

Khoảng thời gian đó, bên ngoài đồn Lydia là tình nhân của anh ta. Có lẽ ngay cả Chúc Hàm Dư cũng nghĩ vậy. Nhưng trên thực tế, Lydia là gì của Ninh Duy Khải?

Đầu tiên, cô là thế thân của Lâm Thiển. Hai người phụ nữ đều có gương mặt thanh tú, sạch sẽ, cùng có tính cách ngạo mạn và tinh quái. Bọn họ đều có giọng nói lanh lảnh khi gọi tên anh ta: Ninh Duy Khải, Ninh Duy Khải.

Lydia không coi anh ta là CEO của một doanh nghiệp tài sản hàng trăm triệu, cũng không coi anh ta là quân cơ thất thế trên thương trường. Anh ta chính là anh ta, là Ninh Duy Khải độc nhất vô nhị trong mắt cô.

Lydia còn là “hạt dẻ cười”. Cô rất thú vị, thường có những suy nghĩ và hành động kỳ quái. Ví dụ, cô kéo Ninh Duy Khải đi tham dự buổi tụ họp của nghệ sĩ đường phố, ví dụ đột nhiên nấu các món ăn kỳ lạ cho anh ta. Ninh Duy Khải thừa nhận, khoảng thời gian đó, nhờ sự tồn tại của Lydia, anh ta đã giảm bớt áp lực. Khác với vẻ nghiêm chỉnh của Chúc Hàm Dư, Lydia thường khiến anh ta bật cười, khiến anh ta cảm thấy bản thân quay lại thời thanh niên trẻ trung.

Vậy rốt cuộc anh ta yêu Lydia hay Chúc Hàm Dư?

Vấn đề này không cần suy nghĩ, anh ta lập tức có ngay câu trả lời.

Ninh Duy Khải chưa bao giờ cho rằng mình yêu Lydia. Cô chỉ đơn giản là một “hạt dẻ cười”. Trong thời gian đó, anh ta cần một người như cô để điều tiết cuộc sống của mình. Từ góc độ này, có thể thấy anh ta tương đối ích kỷ. Dù biết rõ tình cảm của Lydia với mình nhưng anh ta giữ thái độ mờ ám từ đầu đến cuối, không cho cô câu trả lời rõ ràng mà vẫn hưởng thụ tình cảm của cô.

Nhưng bảo Ninh Duy Khải yêu Lydia, anh ta thật sự không làm được. Một cô gái quen ở quán bar, kém tiêu chuẩn về tình yêu của anh ta rất xa. Thậm chí mỗi lần ở bên cô, nhìn móng tay cáu bẩn của cô, gương mặt trang điểm rực rỡ của cô, mặc dù buồn cười nhưng anh ta lại bất chợt nhớ tới Chúc Hàm Dư, nhớ bàn tay sạch sẽ đẹp đẽ, bộ dạng yên tĩnh, gương mặt không một chút son phấn nhưng vẫn rung động lòng người của cô.

Ninh Duy Khải nghĩ, anh ta yêu Chúc Hàm Dư, từ trước đến nay chưa từng thay đổi. Chỉ là tình yêu đó vẫn chưa đủ.

Lúc nghe Chúc Hàm Dư nói sẽ giao cổ phần của Tân Bảo Thụy do cô sở hữu cho anh ta, Ninh Duy Khải vô cùng chấn động.

Vui mừng có, áy náy có, cảm động có, yêu thương có. Đồng thời còn có cảm tham vọng ngủ quên đã lâu cũng được đánh thức.

Mấy hôm đó, Ninh Duy Khải không đi tìm Lydia, mỗi ngày sau khi tan sở đều về nhà với vợ.

Ninh Duy Khải không thể nói rõ tâm trạng của mình. Thật ra anh ta và Lydia đến một nụ hôn còn không có. Anh ta cảm thấy không thể tiếp tục sa lầy. Trong đầu anh ta vụt qua một ý nghĩ mơ hồ, từ trước đến nay, anh ta luôn cho rằng mình à bầu trời của Chúc Hàm Dư, là chỗ dựa cho cô. Anh ta chi phối tình yêu và cuộc đời của cô, thậm chí anh ta ngày càng khắt khe với cô.

Nhưng vào mỗi thời khắc then chốt, hình như toàn là người vợ yếu đuối ra mặt cứu rỗi anh ta. Bằng không anh ta suýt nữa đi chệch khõi quỹ đạo của cuộc đời.

Ninh Duy Khải lại nghĩ, không biết phương hướng nào mới là chính xác? Chấp nhận không hoàn hảo, từ nay biết tự hài lòng với bản thân, hay là tiếp tục chơi vơi trong hiện thực, nhìn từ bề ngoài rất vui vẻ, nhưng khi nghĩ lại, chỉ cảm thấy trống rỗng.

Tất cả mâu thuẫn bùng nổ vào một buổi tối đẹp trời.

Ninh Duy Khải vẫn ra ngoài gặp Lydia.

Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, Lydia dẫn anh ta đi thả diều. Ninh Duy Khải từng gặp cảnh thả diều vào ban ngày, chứ hiếm khi nhìn thấy có người thả diều ở sân bóng vào buổi tối.

Khi con diều có ánh đèn sáng bay lên không trung, tâm trạng của Ninh Duy Khải rất vui vẻ, nhẹ nhõm và cảm động, giống như mỗi giây phút ở bên Lydia trước kia. Không biết cô đã bỏ bao tâm tư, dính những ngọn đèn nhỏ thành ba chữ cái tiếng anh NWK[1], bên dưới viết dòng chữ bằng bút dạ phát sáng: Hạ gục tất cả.

[1] NWK: viết tắt phiên tâm tên Ninh Duy Khải.

Một câu nói kiểu giang hồ nhưng cũng đủ khiến Ninh Duy Khải thấy dễ chịu. Lydia cầm sợi dây thả diều, chạy vòng vòng quanh sân như bé gái. Sau đó, cô đứng giữa sân bóng cười với anh ta. Ninh Duy Khải đứng ở đường biên, mỉm cười ngẩng đầu. Vừa định mở miệng, anh ta chợt nhìn thấy một bóng người vụt qua ở cổng vào sân bóng.

Trái tim Ninh Duy Khải như chìm xuống vực sâu.

Lydia thản nhiên hỏi: “Sao thế? Ai vậy?”

Vào thời khắc đó, Ninh Duy Khải bỗng cảm thấy quẫn bách. Nhưng từ trước đến nay, anh ta luôn là người quyết đoán, anh ta phát hiện bản thân không cần phân vân hay đắn đó, lập tức chạy đuổi theo hình bóng đó.

Lydia vẫn cầm dây thả diều đứng nguyên một chỗ. Dường như Ninh Duy Khải nghe thấy tiếng cười khẽ của cô từ đằng sau truyền tới.

Ninh Duy Khải chạy ra khỏi sân bóng nhưng Chúc Hàm Dư đã biến mất. Anh ta liền rút điện thoại gọi cho cô. Sau một hồi chuông, đầu bên kia bấm nút từ chối cuộc gọi. Anh ta lại gọi, cô lại từ chối. Cuối cùng, cô tắt nguồn điện thoại.

Trống ngực Ninh Duy Khải đập thình thịch, như thể bí mật che giấu đã lâu cuối cùng cũng bị vợ phát hiện. Trong đầu anh ta vụt qua vô số ý nghĩ: Liệu cô ấy có khóc không? Chắc cô bị đả kích nặng nề, vì bầu trời của cô đã sụp đổ?

Cô ấy có rời xa mình không?

Nghĩ đến đây, trái tim Ninh Duy Khải bỗng dưng thấy đau đớn khôn cùng. Anh ta chợt ý thức một điều, nếu mất Chúc Hàm Dư, anh ta không chỉ mất đi chỗ dựa ở Chúc thị, không chỉ đánh mất một người phụ nữ, tình yêu và hôn nhân, anh ta sẽ mất đi người vợ, tổ ấm gia đình của mình.

Hóa ra từ trước đến nay, anh ta luôn không muốn để mất cô.

Ninh Duy Khải về đến nhà đã là nửa đêm. Trong nhà không một bóng người, Chúc Hàm Dư vốn chưa bao giờ qua đêm ở ngoài, hiện tại không biết đi đâu. Điều này khiến Ninh Duy Khải càng khẳng định, người xuất hiện ở sân bóng chính là cô, cô đã chứng kiến tất cả.

Đêm hôm đó, Ninh Duy Khải có một giấc mơ. Anh ta mơ thấy cảnh gặp Chúc Hàm Dư ở buổi tiệc nhiều năm trước. Lúc đó, cô là nàng công chúa mà anh ta ao ước bấy lâu, yên lặng ngồi một góc. Còn anh ta tiến về phía cô với lòng ái mộ và tham vọng, lịch sự hỏi cô: “Hi, sao cô lại một mình ngồi đây?” Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt trong veo như hồ nước.

Ngủ chập chờn không biết bao lâu mới tỉnh dậy, Ninh Duy Khải xuống giường đi tắm, cạo râu, thay bộ đồ sạch sẽ rồi chuẩn bị bữa sáng cho hai người với tinh thần sảng khoái.

Anh ta nghĩ, chẳng người nào có cuộc đời và tình yêu hoàn hảo.

Anh ta nghĩ, chắc cô sẽ tức giận, nhưng nhất định không rời xa anh ta. Anh ta còn có thể cứu vãn.

Anh ta nghĩ, thật ra anh ta là người nặng tình. Sau khi chia tay Lâm Thiển, nhiều năm sau anh ta vẫn không yêu người khác. Bây giờ tình cảm của anh ta đối với Chúc Hàm Dư cũng vậy.Anh ta sẽ nói cho cô biết, anh ta đã sai lầm, cả hai đều sai lầm. Tình yêu của bọn họ không liên quan đến tiền bạc.

Thật ra trong những năm qua, không phải anh ta nuông chiều cô, mà là cô chiều chuộng anh ta. Không phải anh ta yêu cô không đủ, mà là… anh ta muốn khiến cô càng yêu anh ta hơn.
Bình Luận (0)
Comment