Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 12

Hoàng hôn bao phủ cả đình viện nhỏ, trên gạch đá xanh hiện lên bóng cây lay động.
Ôn Thiên Thụ đứng ở trước hàng rào tre nói chuyện điện thoại với Bạch Tuyết Ca, nói khoảng nửa giờ, cửa gỗ "kẽo kẹt" một tiếng, cô quay đầu nhìn lại liền thấy Hoắc Hàn và Thịnh Thiên Chúc cùng nhau đi đến.
"Tạm cứ như vậy, cùng cậu nói sau," cô cúp điện thoại, "Hai người về rồi."
Thịnh Thiên Chúc kêu, "Chị Thiên Thụ."
"Đi đâu mà mặt xám mày tro?"
"Không ... đi đâu," Thịnh Thiên Chúc sờ đầu một cái, "Chỉ là ..." Còn đang nói người đã chợt lóe, vọt đến góc tường vặn vòi nước bắt đầu rửa mặt.
Ôn Thiên Thụ cũng không hỏi nữa, từ trên cửa sổ mang cục xà phòng cho cậu ta, lại nhìn về phía Hoắc Hàn, "Bây giờ liền trở về sao? Để tôi nói với thầy một tiếng."
Hoắc Hàn: "Không vội, tôi cũng có chút việc muốn tìm lão Ngô."
Anh ngồi ở bậc thang bắt đầu cởi giày.
Ôn Thiên Thụ chú ý tới một tầng bùn đất màu vàng thật dày ở đế giày , cô nhấp môi không nói chuyện, cầm một đôi dép lê mới đặt ở trước chân anh.
"Cảm ơn." Anh nói.
Cô: "Không cần khách khí."
Thầy Ngô ở thư phòng viết chữ bằng bút lông xuyên qua cửa sổ thấy được Hoắc Hàn trong viện, ông buông bút, gật đầu chào hỏi.
Hoắc Hàn: "Thiên Vạn."
"Tới đây." Thịnh Thiên Chúc đem một đầu tóc đầy nước vung vẩy, chạy nhanh theo, hai người vào thư phòng.
Còn lại Ôn Thiên Thụ đi vào phòng bếp, từ tủ lạnh lấy ra một lọ trà bưởi mật ong, đổ ra hơn nửa ly, lại cho vào ít đá.
Cục đá đụng phải thành ly pha lê tạo thành tiếng vang thanh thúy.
Cô uống một ngụm trà, muỗng bạc nhỏ vớt lên một miếng đá, ngậm trong miệng, cắn từng chút một, ăn xong miếng đá cuối cùng mới rửa sạch cái ly, lau khô tay đi ra ngoài.
Sư mẫu ở trên hành lang nhặt rau, đã xong non nửa rổ.
Ôn Thiên Thụ cũng mang tới băng ghế nhỏ ngồi xuống, bên cạnh là một chậu hoa sơn chi nở rực rỡ, trong ngày mùa hè thời tiết nóng bức, thanh hương bức người.
"Đây là rau gì ạ?"
Sư mẫu cười, "Rau muống."
Ôn Thiên Thụ nhớ tới một điển cố.
Trong truyền thuyết có Tỷ Can thất khiếu linh lung tim, bị người đào mất trái tim, hỏi một phụ nhân bán đồ ăn trên đường, "Đồ ăn không tim thì sống, người không tim có thể sống hay không?"
Phụ nhân nói, "Người không tim, là người chết."
Tỷ Can quả thực ngã xuống đất bỏ mình.
Sư mẫu thấy nàng nhìn chằm chằm rau muống xuất thần, "Làm sao vậy?"
"Không," Ôn Thiên Thụ lắc đầu, "Trước kia từng ăn qua vài lần, không nghĩ tới nó là hình dạng này."
Sư mẫu lại cười, "Hậu viện còn có một mảng lớn, nếu con thích, ta hái một ít cho con mang về."
Bà lại nghĩ đến cái gì, "Con thân thể âm hàn, khoảng thời gian trước không phải nói ban đêm ngủ chân bị rút gân sao, rau muống này không nên ăn nhiều."
Ôn Thiên Thụ vê đứt một nhánh rau, nhặt một đoạn ném vào rổ, "Vâng, được ạ."
Sư mẫu ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Phỏng chừng muốn mưa to."
Ôn Thiên Thụ dựa gần hoa sơn chi cũng ló đầu ra, trên đỉnh đầu mây đen dày đặc, đình viện bắt đầu thông gió, một trận mưa giông sắp tới.
Ánh mắt cô xuyên qua cửa sổ, thấy được ba người trong thư phòng, trên mặt bọn họ tất cả đều là một bộ biểu tình ngưng trọng.
Thầy Ngô râu rung động, cảm xúc có chút kích động mà nói chuyện, "Tập đoàn 'Ty' này, trước kia ta cũng cùng bọn họ có giao tế, đều không phải người tốt, đặc biệt là thủ lĩnh tập đoàn Bạch Dạ, tâm địa ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn......"
"Bạch Dạ?" Hoắc Hàn ấn đường nhíu lại, "Bạch gia?"
Ánh sáng hơi ám chiếu vào khuôn mặt cứng rắn của anh có chút mơ hồ, phảng phất như cách thiên sơn vạn thủy, Ôn Thiên Thụ thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng hỏi, "Sư mẫu, nếu có người cầu mà không được, nên làm gì bây giờ?"
Sư mẫu trước khi về hưu là giảng viên đại học khoa triết học, nghe vậy cười cười, chỗ nếp nhăn nơi khoé mắt như nổi lên một mạt nhàn nhạt u buồn, "Nếu biết rõ là không được, lại vì sao phải cầu?"
Hạt mưa "Bụp bụp" nện xuống, Hoa sơn chi bị gió thổi cành lá đong đưa, hoa dung thất sắc (hoa dung thất sắc – dung mạo của hoa cũng mất màu, ý chỉ không còn vẻ tươi đẹp).
Tiếng sấm ầm vang che đậy thanh âm Ôn Thiên Thụ, "Con đã biết."
"Mưa lớn quá, chúng ta vào đi thôi."
"Vâng."
Hai người chân trước vừa vào phòng bếp, Hoắc Hàn cùng Thịnh Thiên Chúc sau lưng liền ra tới, vội vàng đi trong mưa.
Hoắc Hàn nhờ thầy Ngô chuyển lời cho Ôn Thiên Thụ, trời mưa không nên vào núi, ngày mai sẽ qua đưa cô cùng trở về.
Mưa to rơi một đêm, hồ nước tràn đầy lên, lá sen bị tách ra đến đông một mảnh tây một mảnh.
Trời còn đang mưa nhỏ, Ôn Thiên Thụ ngồi ở trước cửa, tiếng ếnh trong hồ nước kêu lên lên xuống xuống.
Hết mưa, thân ảnh cao lớn xuất hiện ở khóe mắt cô.
Anh tới.
Nếu bảy năm trước anh cũng tới như vậy, thật là tốt biết bao?
Ba người hơn 10 giờ đã trở lại chùa Thanh Minh, Ôn Thiên Thụ ở cửa sơn môn cùng bọn họ tách ra, đi vào Thiên Phật tháp.
Cửa vừa đẩy ra một nửa, một trận tiếng cười như chuông bạc rộ lên, cô đi vào liền nhìn thấy hai cô gái xa lạ đang cùng Triệu Kỳ Kỳ vừa nói vừa cười.
"Ai cho phép các cô vào đây?"
Tiếng cười nói bị người đánh gãy, mấy cô gái kinh ngạc nhìn lại, thấy một nữ sinh tầm mười tám mười chín tuổi bộ dáng xinh đẹp đứng ở ngoài cửa, cho rằng cô cũng giống chính mình "Mộ danh mà đến", trong đó cô gái hơi béo hơn chút nói, "Vốn dĩ nơi này không thể vào, nhưng ai bảo nữ thần của chúng ta rất có mặt mũi đây! Cô cũng là đặc biệt vì nàng mà tới phải không ..."
Ôn Thiên Thụ không mặn không nhạt nhìn Triệu Kỳ Kỳ liếc mắt một cái.
Triệu Kỳ Kỳ ấp úng nói: "Cô Ôn, họ đều là fan của tôi, từ nơi rất xa tới đây, cô xem có thể hay không ..."
Cô gái béo không thể tin được mà nhìn về phía Ôn Thiên Thụ, trong lòng giật mình, nhìn trẻ tuổi như vậy, căn bản không giống giảng viên đại học a.
"Không thể."
Triệu Kỳ Kỳ đương trường bị hạ mặt mũi, có chút không nhịn được, gương mặt cũng nóng lên, nhưng rốt cuộc vẫn là cắn răng nhịn xuống.
Sau khi hai cô gái rời đi, Ôn Thiên Thụ cũng đi.
Triệu Kỳ Kỳ quay đầu vào tường sinh hờn dỗi, Cao Minh ở một bên an ủi cô ta, lăn qua lộn lại cũng chỉ nói được mấy câu.
Lâm Sơn lắc đầu, "Người ấy mà, có đầu óc là chuyện tốt, cũng cần phải không có đầu óc ..."
"Lâm Sơn, cậu có ý tứ gì!?"
"Trong Tháp nhiều kinh thư như vậy, nếu là bị mất, cô tới phụ trách sao?"
Triệu Kỳ Kỳ nghẹn lời, "Họ là fans của tôi, sao có thể làm loại chuyện này?"
Lâm Sơn hừ lạnh, mắt quét Cao Minh liếc mắt một cái, "Tri nhân tri diện bất tri tâm." (Tri nhân tri diện bất tri tâm - Biết người biết mặt không biết lòng)
Ôn Thiên Thụ trực tiếp đến Thanh Tâm Điện, nghe Phương trượng Đại sư giảng thiền tu.
Nghe đến quá mê mẩn, thế nhưng bỏ lỡ vãn trai (bữa ăn xế chiều), đành phải cầm hai cái bánh bao về phòng.
Di động nhắc nhở lượng pin sắp hết, mới vừa cắm sạc xong, màn hình lóe lên một cái, hiện tới có người gửi một tấm hình.
Cô click mở ra, ngây ngốc mà nhìn hơn một phút đồng hồ.
Một bức phác họa bút pháp còn non nớt, vẽ một người rỗng ruột.
Người không có tim.
Ôn Thiên Thụ che lại ngực, cảm thấy chỗ kia ẩn đau một chút.
Nước sôi đã lạnh, cô không có tâm tình ăn màn thầu, cuối cùng liền dùng nước lạnh nuốt vài viên thuốc ngủ, nhưng ban đêm vẫn là lăn qua lộn lại không ngủ được.
Cô mặc áo đơn, xuyên qua hành lang ướt át, ngừng trước một phiến cửa.
Đêm khuya Thiên Phật tháp an tĩnh mà tráng lệ.
Thân tháp có tổng cộng bảy tầng, mỗi tháp một Phù Đồ. Nguyên bản là an trí Phật đài tượng Phật, cho tăng nhân và khách hành hương làm việc liên quan đến Phật pháp, sau lại liền dùng để tàng kinh thư.
Ôn Thiên Thụ mang theo một chiếc đèn, đẩy cửa đi vào.
Chỉ có tu họa (tu sửa bích họa) mới có thể làm tâm cô an tĩnh lại.
Thời điểm đêm sâu nhất, gió cũng lớn, đem đèn thổi ngã trái ngã phải, không chống đỡ được bao lâu, "Xì" một tiếng liền tắt.
Trong phòng không có một tia sáng.
Ôn Thiên Thụ từ trên thang đi xuống, không cẩn thận dẫm hụt một bậc, đạp không rớt xuống dưới, không biết vì sao, dẫm xuống sàn nhà có chút khác thường, cô vừa bước đi hai bước liền nhận thấy có điểm không thích hợp — sàn nhà đang trũng dần xuống.
Cô mở to hai mắt...
Không quá vài giây, cả người liền rơi xuống, dưới thân lót một tầng bụi, không cảm thấy rất đau, cô đang muốn đứng lên, chân trái lại truyền đến một trận đau thấu tim, lại ngã trở lại.
Phía dưới Tháp thế nào lại là trống không?
Ôn Thiên Thụ ở trên mặt đất, không biết nằm bao lâu.
Chung quanh quá an tĩnh, yên tĩnh đến giống như cùng tất cả đồ vật đều đã chết.
Từng màn ngày xưa, giống như đèn kéo quân lướt qua.
"Phồn Phồn, mẹ đi rồi, con đi theo ba ba phải ngoan ngoãn ..."
"Phồn Phồn, ba ba thực xin lỗi con."
"Ôn Thiên Thụ, cô nhìn thật kỹ cho tôi, năm đó nếu không phải nhờ dượng của cô, hiện tại người nằm trong mộ chính là cô! Nhà bọn họ là chín đời đơn truyền ..."
"Nếu biết rõ là không được, lại vì sao phải cầu?"
Mẹ không cần cô, ba ba cũng bỏ rơi cô, đến người cô duy nhất cũng ... đối với trái tim cô như hổ rình mồi, mà em họ vì bệnh tim vẫn sống giữa cơn ác mộng không thể sống quá mười tám tuổi.
Ôn Thiên Thụ nhắm mắt lại, tâm tình chậm rãi bình tĩnh.
Nếu lúc này bích họa hoàn thành rồi, thật là tốt biết bao?
Ý niệm cùng nhau, vạn kiếp bất phục.
Cô lấy ra một con dao khắc, mở ra, ánh đao bóng lưỡng, ở trên cổ tay nhẹ cắt xuống, rất nhanh liền có màu máu đỏ nhạt chảy ra.
Không biết đợi lát nữa ai sẽ tới đón cô?
Là dượng, hay là ba ba?
Lần thứ hai hạ dao.
Dao còn chưa kịp rơi xuống, mặt trên liền truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc vội vàng, "Ôn Thiên Thụ!"
Tiếp theo là liên tiếp tiếng bước chân nặng nề, phảng phất từng cái đạp đều là trong lòng, cô cuống quít ném dao khắc đi, bừng tỉnh lại.
"Ở dưới sao?"
" ... Phải."
"Tránh ra một chút."
Hoắc Hàn đợi vài phút mới nhảy xuống, trên mặt đất quay cuồng hai vòng, chống lại xung động, sau đó trong bóng đêm tìm cô.
Ôn Thiên Thụ lẳng lặng nhìn anh.
Anh lấy ra di động, trong chớp mắt màn hình sáng lên kia, thanh âm của cô cũng xuất hiện, "Em ở chỗ này."
Hoắc Hàn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Sao anh lại tới đây?"
Hoắc Hàn đêm nay theo lệ tiến hành tuần tra, khi đi qua phòng cô, thấy bên trong một mảng đen nhánh, lúc này đèn ngủ đều đã tắt, anh lo lắng cô xảy ra chuyện gì, tìm một vòng trong thiện phòng cô thường đi tĩnh tọa nhưng không gặp một bóng người, vì thế liền tìm tới nơi này.
Anh đi đến ngồi xổm xuống cạnh cô, ánh sáng di động chếu tới mặt cô đồng dạng tái nhợt, "Không có việc gì chứ?"
"Chân đau."
"Tôi nhìn xem," Hoắc Hàn cuốn ống quần cô lên, "Trật khớp."
"Anh muốn làm gì?" Anh bỗng nhiên tới gần.
Mắt cá chân cô như tuyết trắng, giống một khối ngọc oánh nhuận, lộ ra nhàn nhạt ấm áp, Hoắc Hàn nhẹ nắm lấy, "Kiên nhẫn một chút."
Lòng bàn tay anh thô ráp, như giấy ráp xẹt qua da thịt, cả người cô đều nổi lên rùng mình.
"Tôi không......"
"Cùm cụp" một tiếng, Ôn Thiên Thụ lập tức quên chính mình muốn nói cái gì, đau đến một ngụm cắn bả vai anh, đáy mắt có nước không khống chế được liền trào ra.
"Được rồi." Thanh âm người đàn ông cùng hô hấp phất qua má cô.
Cô ghé vào ngực anh vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng, sau một lúc lâu mới có động tĩnh, đem nước mắt cọ sạch sẽ trên áo sơmi anh rồi mới ngẩng đầu lên nhìn.
Vì cái gì anh đã đến rồi?
"Anh là tới đón em sao?"
Một câu không đầu không đuôi khiến Hoắc Hàn sửng sốt, trong đôi mắt đen nhánh chợt lóe qua tia kinh ngạc.
"Ngại quá," Ôn Thiên Thụ nhẹ nhàng vuốt phẳng áo sơmi bị chính mình cắn đến nhăn nhó, nghĩ đến trên vai anh hẳn là để lại dấu răng, tâm tình không hiểu sao mà tốt hơn hẳn, "Không khống chế tốt lực độ, làm đau anh rồi?"
Hoắc Hàn thật sâu mà nhìn hốc mắt cô đỏ lên do khóc.
Còn có tâm tư nói giỡn, phỏng chừng đã không có việc gì rồi.
"Anh muốn tới không?" Không biết là cố ý hay vô tình, ngực kia phình lên cứ như vậy cọ qua cánh tay anh.
Hoắc Hàn cắn chặt hàm răng, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng.
Người phụ nữ này đem lời anh đã từng nói qua trả về nguyên vẹn.
Hai người đối với nhau đều là nhất kiến chung tình, không đến nửa tháng liền đâm thủng tầng giấy kia, trong thành thị cát vàng đầy trời lâm vào tình yêu cuồng nhiệt.
Đương nhiên khi đó còn phi thường thuần khiết, chỉ là nắm tay hôn môi, tương đối quá giới hạn chính là có một lần hôn hôn, anh cầm lòng không đặng mà đưa tay vói vào trong áo cô ...
Hơi thở cô gấp gáp trừng anh, "Lưu manh!"
Bên tai lại hồng như mã não.
Một lần đó làm anh mất ba giờ đồng hồ mới dỗ được cô.
Sau đó, ở bên suối Nguyệt Nha, cô tâm huyết dâng trào muốn vẽ tranh, kéo anh làm người mẫu, ngày đó gió thổi khiến người thực thoải mái, ban ngày anh cùng cô rong chơi khắp nơi, buổi tối thức đêm làm đầu đề, nằm xuống liền ngủ.
Không nghĩ tới đang ngủ, cô bỗng nhiên đè lên, trong mơ hồ anh cảm giác được chiếc lưỡi mềm mại chui vào miệng mình ...
Hoàng hôn sa mạc chỉ có hai người bọn họ.
Dục vọng vừa tới, liền không thể vãn hồi.
Cát vàng nóng bỏng, trên người hai người đều là mồ hôi, ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt.
Hai người lẫn nhau đều không có kinh nghiệm, chỉ là dựa vào bản năng hoan hảo, anh nhớ rõ chính vì cô mình ý loạn tình mê như thế nào, cũng nhớ rõ khi đó, cô ở dưới thân anh, đóa hoa tâm kiều mềm kia lần đầu bị người hái phun trào từng đợt nước ấm nóng.
Có thể nói là... kỳ quan sa mạc.

Bình Luận (0)
Comment