Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 61

"Mộ trong mộ?"
Anh Quân âm thầm phỏng đoán ba chữ nghe không ra cảm xúc này, càng thêm cẩn thận mà đắn đo ngữ khí, "Vâng."
Trên mặt Bạch Dạ còn tàn lưu ý cười, nhưng đáy mắt đã lạnh băng một mảnh, không khí căng thẳng như mây đen ập tới, anh Quân thở mạnh cũng không dám.
Ở trong ấn tượng của hắn, cổ mộ Nhạn Bắc tháp là bút tích của Bạch Dạ, cũng là tác phẩm thu quan, bại lộ ra như vậy, không thể nghi ngờ là một cái lại một cái tát vang dội lên mặt.
Cho rằng để lại cái gọi là "Chủ mộ thất" trống không, còn lộ rõ dấu hiệu của tập đoàn "Ty", một đóa cúc trắng một đóa cúc vàng, kết quả hiện tại xem ra, lúc ấy lưu lại bất quá cũng chỉ là một vết nhơ mà thôi.
Cái nghẹn này hắn cũng không nuốt xuống nổi, huống chi là Bạch gia?
Anh Quân thật cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn.
Nỗi lòng Bạch Dạ cũng về tới Nhạn Bắc tháp.
Đêm đó ánh trăng không tồi, vận khí cũng khá tốt, không cần tốn nhiều sức đã tìm được sách cổ ghi lại cổ mộ bên dưới Nhạn Bắc tháp, hắn mang theo năm người bao gồm cả Tiểu Chu, thuận lợi tới mộ đế.
Trước lúc đó, hắn đã nắm giữ đầy đủ chứng cứ Tiểu Chu làm phản, từ tâm phúc đắc lực đến tâm phúc tai họa cũng bất quá chỉ là sự tình trong nháy mắt.
Cơ hồ không một tia do dự, hắn làm cho hồn Tiểu Chu vĩnh viễn sống ở Nhạn Bắc tháp.
Còn nhớ rõ khi họng súng để trước ngực Tiểu Chu, biểu tình kinh ngạc mà khiếp sợ trên mặt hắn chỉ vài giây sau đã nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
"Bạch gia, ngài đây là ..."
Bạch Dạ không cho Tiểu Chu cơ hội biện giải, bất luận người nào phản bội hắn chỉ biết có một cái kết cục, thời khắc viên đạn hoàn toàn đi vào ngực, máu tươi phun tung toé, ảnh ngược trong đáy mắt hắn là một mảnh màu máu, thế nhưng hắn lại sinh ra một trận vui sướng tràn trề thống khoái.
Tiểu Chu ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh cũng không nhắm mắt lại.
Bạch Dạ ngồi xổm trước người hắn, tươi cười thực đạm, nhưng cực kỳ tàn khốc, "Rồi sẽ có một ngày, hai mắt này của cậu sẽ nhìn đến người từ ngàn dặm xa xôi tới chôn cùng mình, Tiểu Chu à, cậu sẽ không tịch mịch."
Rõ ràng hết thảy đều ở trong kế hoạch, Nhạn Bắc Nam Quy, lựu đạn hẹn giờ, Hoắc Hàn cùng những người đó dưới sự dẫn đường của hắn, từng bước một đi về phía tử vong...
Kết quả người không chết, còn chẳng mất gì nổ ra một cái mộ trong mộ.
Đây là vận mệnh đã định sao?
Không.
Từ thời khắc Bạch Da bị bà lão Bạch gia lấy danh nghĩa con hoang đuổi ra khỏi Bạch gia, hắn đã không tin vào mệnh.
Trên đời này hắn chỉ tin tưởng chính mình.
Năm đó những kẻ nhà họ Bạch xem thường hắn, lạnh nhạt cười nhạo hắn, đều đã có kết cục.
Bà già mắt cao hơn đầu chết không nhắm mắt, được chôn trong mộ địa phong thuỷ tốt nhất, đáng tiếc chính là, người nhà họ Bạch cũng không biết, cái mộ cao quý kia sớm đã không còn gì, tro cốt bà ta đã bị chìm vào biển sâu ...
Bốn đứa con trai của bà ta đều đã chết chỉ còn lại có một, cháu chắt cũng chỉ để lại một là Bạch Tuyết Ca.
Ánh nến trong đèn hoa sen bị gió thổi lung lay, bốn con mắt của Song Đầu Xà trong tầm tay đồng thời hiện lên một đạo ánh sáng.
Bạch Dạ hoàn hồn, cừu hận trong mắt còn chưa rút hết, "Đợt hàng này, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải lấy về."
Anh Quân: "Rõ!"
Hắn đi tới cửa, Bạch Dạ lại nói, "Bảo Milan cùng lão Phàn tới một chuyến."
Anh Quân lại đáp "Vâng".
***
"Bên trên suốt đêm mở họp để thảo luận, quyết định đối với văn vật ở dưới Nhạn Bắc tháp tiến hành bảo vệ di dời, hơn nữa cần phải nhanh chóng, vì lần hành động này không xảy ra bất kỳ sơ suất nào, chúng ta cần thương lượng đối sách một chút."
Đường Hải cùng người của mình bị khẩn cấp điều từ núi Nam Quy về thành phố Sơn.
Trong phòng bệnh Hoắc Hàn, đèn đuốc sáng trưng.
Thịnh Thiên Chúc bị gãy xương cổ tay trái đi vào, bỗng nhiên dừng bước lại, Dương Tiểu Dương theo ở phía sau đẩy đẩy cậu, "Anh Chúc, sao lại không đi nữa."
Thịnh Thiên Chúc hình như có chút là lạ, hung hăng cắn răng một cái, đi vào, chào hỏi cũng không có, trực tiếp tìm vị trí cách cửa xa nhất ngồi xuống.
Trong lòng Dương Tiểu Dương nghi hoặc cậu lạ thường, nhưng vẫn kéo ghế dựa ngồi ở bên cạnh cậu.
Hoắc Hàn đang nói chuyện cùng Đường Hải, ngẩng đầu nhìn qua, "Lại bên này ngồi."
Đầu Thịnh Thiên Chúc rũ xuống thật thấp, nhìn chằm chằm sàn nhà, Dương Tiểu Dương thấp giọng khuyên cậu, "Anh Chúc, chúng ta vẫn nên đi qua đi, như vậy thuận tiện hơn."
Tất cả mọi người nhìn qua, Thịnh Thiên Chúc lúc này mới nói, "Kia, vậy ngồi đi."
Ôn Thiên Thụ rót nước đặt trong tầm tay mỗi người.
Đường Hải tiếp tục nói: "Bạch Dạ có lẽ cũng như hổ rình mồi, cho nên ngàn vạn không thể thiếu cảnh giác. Mọi người có đối sách gì không?"
Thịnh Thiên Chúc trước kia luôn hăng hái lên tiếng trước lúc này lại héo như cà tím ngâm sương, Dương Tiểu Dương nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Nếu không tăng số người bảo vệ?"
"Điểm này tôi cũng đã suy xét, nhưng vẫn không có biện pháp căn bản để bảo đảm văn vật an toàn."
Rốt cuộc người của tập đoàn "Ty" một khi cướp đoạt văn vật không có kết quả, dưới tình huống chó cùng rứt giậu, rất có thể làm ra những việc điên rồ. Một bộ phận bích hoạ ở cổ mộ Tương Tư Lĩnh, gốm sứ, bình hoa bị hủy đi chính là ví dụ sống sờ sờ.
Hoắc Hàn nói: "Chúng ta ở chỗ sáng, bọn họ ở trong tối, hơn nữa rời khỏi thành phố Sơn cũng là một cái quốc lộ có núi vây quanh như vậy, vực sâu vách đá, núi rừng vờn quanh, thuận tiện lại cung cấp chỗ ẩn nấp cho chúng, người của bọn họ rất có thể sẽ lựa chọn phục kích ở nơi đó, đến lúc đó chúng ta sẽ rất bị động."
Hơn nữa trừ bỏ những người Cục phái xuống, người của thành phố Sơn đều không có kinh nghiệm thực chiến ...
Đây xác thật là vấn đề lớn trước mắt không thể không suy xét.
Lúc này, Thịnh Thiên Chúc vẫn luôn không lên tiếng lại nói chuyện, "Lúc trước tôi đã hỏi qua một người lớn tuổi ở thành phố Sơn, kỳ thật đi ra ngoài không chỉ có một đường kia, trước kia còn có một con đường cũ, ở góc hướng Đông Nam, chẳng qua về sau xây đường mới, mọi người mới không đi đường cũ nữa, hiện tại cỏ hoang mọc thành cụm, nhưng xe loại nhỏ vẫn có thể qua ..."
Ánh mắt Đường Hải sáng ngời, nhìn về phía Hoắc Hàn, "Có lẽ chúng ta có thể tận dụng thật tốt đường cũ này."
Hoắc Hàn gật gật đầu, cười khen ngợi Thịnh Thiên Chúc hai câu.
Thịnh Thiên Chúc căn bản không dám nhìn vào mắt anh, chỉ cười cười rồi lại trầm mặc.
Hoắc Hàn nhìn Ôn Thiên Thụ liếc mắt một cái, ánh mắt đang hỏi: Thằng nhóc này làm sao vậy?
Cô nhún nhún vai.
Phỏng chừng là đang giận dỗi đi, cảm xúc của cậu từ lúc ở mộ đế ra ngoài vẫn luôn có chút không thích hợp.
"Cho dù có hai con đường, cũng khó bảo đảm người của tập đoàn "Ty" không chuẩn bị hai tay." Đường Hải nói.
"Cái này không khó," Hoắc Hàn nói: "Chỉ cần làm cho bọn họ cho rằng chúng ta chỉ có thể đi một con đường là được."
"Có ý gì?" Mọi người trăm miệng một lời hỏi, đến Thịnh Thiên Chúc cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Ôn Thiên Thụ ngay từ đầu cũng chưa cân nhắc xong, nhưng cô cùng anh tâm linh tương thông, rất nhanh liền phản ứng lại, "Đúng vậy."
Cô hỏi Thịnh Thiên Chúc, "Cậu còn nhớ trên đường từ chùa Thanh Minh đi trấn Lan Khê tôi đã dùng đồng một trăm tệ làm ma thuật cho cậu không?"
Thịnh Thiên Chúc kích động gật đầu, lúc ấy chính là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một chuyện mơ hồ như vậy, tiền biến thành lá cây, lá cây lại thành không có gì, sau đó như chưa từng biến mất, còn có hoa hồng giấy khiến người kinh diễm kia.
"Chị Thiên Thụ, em hiểu ý chị, chị là nói ... dùng thủ thuật che mắt?!"
Cậu vừa nói như vậy, Đường Hải cũng hiểu được, chỉ có Dương Tiểu Dương còn đang gãi đầu, nghe mà như lọt vào trong sương mù.
Ôn Thiên Thụ gật đầu: "Đúng vậy."
Hoắc Hàn nói: "Việc này không nên chậm trễ, đêm nay chúng ta sẽ bắt đầu hành động. Đầu tiên, chia làm hai đội, một đội đi đường quốc lộ có núi vây quanh, một đội khác đi đường cũ. Quốc lộ sẽ do tôi và Đường Hải phụ trách, đường cũ là Tiểu Dương và các đồng sự khác cùng nhau..."
Dương Tiểu Dương bị điểm đến danh, lập tức ngồi thẳng thân mình, nín thở nghe.
Hoắc Hàn đem kế hoạch giải thích xong, Thịnh Thiên Chúc chen vào nói, "Anh Hàn, em cũng muốn tham gia hành động."
Hoắc Hàn nhìn tay trái cậu, "Cậu bị thương, nghỉ ngơi cho tốt đã."
"Nhưng là ..." Thịnh Thiên Chúc còn muốn nói cái gì, khẩu khí dần dần yếu đi, bỏ đi, mình đang thế này, tham gia cũng chỉ thành liên lụy.
Đường Hải nói: "Hoắc Hàn, cậu cũng bị thương không nhẹ, nếu không để tôi và cấp dưới hộ tống đi."
Hoắc Hàn: "Tôi không có việc gì. Chỉ có hai người chúng ta cùng nhau xuất hiện, mới có thể tăng cường tính chân thật của 'biểu hiện giả dối'."
Lời anh nói không phải không có đạo lý.
Ôn Thiên Thụ nhẹ nhíu mi tâm, ấn hai cái trên vai anh, anh nghiêng đầu tới, khuôn mặt tuấn tú như vẽ ra đường cong, rõ ràng đĩnh bạt, "Anh sẽ không có việc gì."
Miệng vết thương trên lưng nhìn thì nhiều, nhưng phần lớn đều không sâu, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, ảnh hưởng không lớn.
Anh lại nhìn thời gian, "Không còn sớm, mọi người đi nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi dưỡng sức, sáng mai còn có một trận đánh ác liệt."
Đường Hải nói: "Tôi đi thương lượng công việc cụ thể cùng Hoàng trấn trưởng." Trọng điểm đặc biệt là muốn thăm dò địa hình phụ cận đường quốc lộ núi vây quanh, còn có hướng gió.
Thịnh Thiên Chúc cùng Dương Tiểu Dương cũng đi theo tới cửa.
Hoắc Hàn kêu cậu lại: "Thiên Vạn, ở lại một chút."
Thân thể Thịnh Thiên Chúc nhẹ run một cái, "Muộn quá rồi, ngày mai rồi nói sau."
Ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng cả người tựa như bị đóng đinh, căn bản không dời được bước chân.
Dương Tiểu Dương thấy thế, chính mình đi trước.
Ôn Thiên Thụ cũng đi ra ngoài, còn săn sóc mà đóng cửa lại.
Phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Hoắc Hàn cầm ly uống hai hớp nước, "Có phải không hài lòng tôi vừa an bài hay không?"
Da đầu Thịnh Thiên Chúc tê dại, ngập ngừng, hơn nửa ngày mới nghẹn ra hai chữ: "Không phải."
"Thế sao không dám nhìn vào mắt tôi?"
Cảm xúc Thịnh Thiên Chúc rốt cuộc không khống chế được, trực tiếp "Bùm" một tiếng quỳ xuống, "Anh Hàn, em thật xin lỗi anh! Em là người nhu nhược! Em không xứng làm anh em của anh ..."
Một màn trước mắt này cũng làm Hoắc Hàn cực kỳ kinh ngạc, anh vội vàng đi qua nâng Thịnh Thiên Chúc dậy, "Đây là làm sao vậy?"
"Em không nên bỏ lại anh chạy trốn, em quá ích kỷ, em không có mặt mũi trở về nhìn cha em ..." Thịnh Thiên Chúc tự lên án hành vi phạm tội của chính mình, còn muốn tát một cái lên mặt, Hoắc Hàn cầm tay cậu.
Vừa tức giận vừa buồn cười, "Đầu óc này ngày thường rất linh hoạt, sao đột nhiên thành ngớ ngẩn?"
Thịnh Thiên Chúc khụt khịt đến nói không ra lời.
Cậu còn nhỏ tuổi, cái gì cũng viết ở trên mặt, trong lòng không qua được chính là không qua được.
"Chúng ta tới giả thiết tình huống một chút, nếu lúc ấy cậu không đi, sẽ như thế nào?"
Thịnh Thiên Chúc hồi tưởng hình ảnh mạo hiểm kia, hàm răng đều run rẩy lên, "Khẳng định trốn không thoát." Nói không chừng đã bị nổ thành một đống thịt nát.
"Vậy cậu biết vì cái gì tôi muốn mang theo lựu đạn chạy vào trong không?"
"Biết." Vì cho cậu tranh thủ càng nhiều cơ hội chạy trốn, cho nên cậu mới đối với hành vi chạy trốn của chính mình khinh thường như thế.
Hoắc Hàn nói, "Dù cho lại tới một lần nữa tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định khi đó, cậu mang theo Chu đại ca ra ngoài, nghĩa là ta thắng, tôi cũng bình an không có việc gì, đây chính là song thắng, trời cao vẫn đối với chúng ta không tệ."
"Tôi lại dạy cậu cái gì là tình nghĩa anh em chân chính."
Thịnh Thiên Chúc sửng sốt.
Hoắc Hàn tiếp tục nói: "Cái gọi là tình nghĩa anh em chính là, anh em nếu muốn cậu chắn súng, cậu sẽ không chút do dự giúp hắn chắn súng, anh em muốn cậu chạy, cậu cũng không cần suy nghĩ chỉ cần nhanh chân chạy."
"Nghe hiểu không?"
"... Hiểu."
Vài phút sau, Thịnh Thiên Chúc lệ rơi đầy mặt từ phòng bệnh đi ra.
Ôn Thiên Thụ ở cuối hành lang nói chuyện điện thoại với Hoắc Tư Hành xong, khi trở về Hoắc Hàn đã ghé vào trên giường, trên lưng anh có thương tích, mỗi đêm chỉ có thể lấy tư thế này đi vào giấc ngủ.
Cô nhẹ tay nhẹ chân đi qua, bỏ đi áo khoác, treo ở trên ghế, xốc lên chăn nằm xuống cạnh anh.
Mới vừa đặt mình xuống gối đầu, hô hấp ấm áp của người đàn ông đã dán sát vào, lỗ tai bị anh nhẹ ngậm lấy, cả người nổi lên rùng mình, "Hàn ..."
Hai người dưới ánh đèn nhu hòa an tĩnh hôn môi.
Đêm đen, ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, nhiệt độ cơ thể giữa hai người yêu nhau khiến trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Rạng sáng 3 giờ rưỡi, nhờ bóng đêm che lấp, mấy nhân viên công tác tổ chuyên án bảo vệ văn vật bắt đầu đem những rương gỗ đừng "Văn vật" giả dọn lên xe chống đạn đặc chế, trên núi cách đó không xa, anh Quân dùng ống nhòm ban đêm chặt chẽ lưu ý tình huống.
Sắc trời tờ mờ sáng.
Mã tử lại đây báo cáo tình huống, "Hóa (Hàng hóa) đã dọn xong, xe còn ngừng tại chỗ, không có dấu hiệu di động."
Anh Quân nói: "Chờ một chút."
Ánh mắt hắn tham lam nhìn hai chiếc xe màu đen kia, khóe miệng lộ ra một tia ý cười, "Cái này không phải gọi là làm áo cưới cho người khác?"
"Còn không phải sao!" Nhóm mã tử đều phụ họa.
Còn có khôn khéo chút nói: "Cái này gọi là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước chờ sẵn."
Anh Quân tâm tình không tồi, "Đến lúc đó đánh bọn họ thành tổ ong vò vẽ, khóc cũng không có chỗ ngồi khóc."
Tiếng cười tan trong gió.
Mặt trời lộ ra, dường như sợ lạnh mà chỉ lộ ra một nửa bộ mặt đỏ hồng ở chân trời.
Thân ảnh Hoắc Hàn cùng Đường Hải xuất hiện ở cổ mộ Nhạn Bắc tháp.
Hoắc Hàn đi xung quang xe một vòng, "Đã chuẩn bị tốt?"
"Chuẩn bị tốt."
"Văn vật" đã toàn bộ đưa lên xe, bánh xe cũng đã động tay chân.
Hoắc Hàn vung tay lên: "Xuất phát đi." Anh kéo ra cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái.
Xe một trước một sau đón ánh sáng mặt trời từ từ leo lên đường quốc lộ núi rừng vây quanh.
Anh Quân cũng hạ lệnh: "Cho người của chúng ta biết, chuẩn bị hành động!"
Bọn họ không biết chính là, sau khi đoàn người Hoắc Hàn rời đi, Dương Tiểu Dương dẫn theo vài người, lái hai chiếc xe vận tải, mặt trên chỉnh chỉnh tề tề đặt mấy cái rương gỗ, đuôi xe phun khói đen, uốn éo hướng đường cũ đi ...
Mới rẽ vào đường cong thứ nhất, xe chống đạn màu đen liền ngừng lại.
Mã tử buông ống nhòm: "Anh Quân, xem tình huống hẳn là lốp xe bị xịt."
Anh Quân xua xua tay: "Chờ."
Chỉ cần xe cùng hang còn ở dưới mí mắt, sẽ không ra được chuyện gì.
Chỉ là, người sửa xe kia tựa hồ là cái bao cỏ, đổi cái lốp xe mà thôi, cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ, mặt trời lộ ra toàn bộ, xe mới một lần nữa lên đường.
Gió núi du dương.

Đi được mười phút, đạn xé gió mà đến, nắp xe trước bị bắn đến rung động "Bang bang".
Hoắc Hàn lấy ra súng cầm tay, "Mọi người chú ý cảnh giới!"
Xe tiếp tục đi về phía trước.
"Anh Quân, xe bọn họ chống đạn..."
"Mẹ nó, mày nói cái quái gì? Chạy nhanh đánh cho ông! Bắn lốp xe cũng không quan trọng!"
Nhóm mã tử tập trung đối phó lốp xe: "Phanh phanh phanh ..."
Một chiếc xe bị bắn trúng, thân xe nghiêng lệch đâm về hướng núi, khẩn cấp phanh ngừng lại, cửa xe hai bên sườn mở ra, nhờ nó che chắn, Hoắc Hàn hướng trên núi bắn một súng, trúng tay một gã mã tử.
Kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt.
Anh Quân liều mạng bắn súng, tiếng súng quanh quẩn núi sâu.
Người Thành phố Sơn còn tưởng rằng nhà ai có người chết đang nã pháo, sôi nổi cảm khái, người nhà này thật là có tiền, chỉ là pháo mừng cũng gần nửa giờ, này xài hết bao nhiêu tiền a.
Tập đoàn "Ty" mang theo nhiều người, bị thương một đám lại có một đợt sóng mới nảy lên, Đường Hải bắn ra một viên đạn, hướng Hoắc Hàn dùng tay ra hiệu, "Có thể lui lại."
Văn vật đã chuyển dời đến địa phương an toàn.
Hoắc Hàn: "Rút lui!"
Tiếng súng ngừng, chỉ còn sót lại âm thanh vang vọng.
Anh Quân cười ha ha: "Còn tưởng rằng có năng lực gì, thế nhưng bỏ xe chạy trốn."
"Chúng mày tới a, dọn hết đồ đi cho ông!"
"Quân, anh Quân ..." Mã tử đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, "Trên rương gỗ có lựu đạn hẹn giờ."
Anh Quân sắc mặt thay đổi, cất bước liền chạy. Nhóm mã tử cũng liều mạng chạy theo.
Sau khi ghé vào một tảng đá lớn, đợi mười phút, lựu đạn kia thế nhưng còn không nổ.
Anh Quân nghiến răng nghiến lợi, đạp một chân trên người mã tử: "Bà mày, không phải nói đếm ngược hai phút? Mắt mù!?"
Mã tử ăn đau, "Thật là hai phút, nếu em nói dối, thiên lôi đánh xuống không chết tử tế được."
"Mày mẹ nó nhìn lại cho tao."
Mã tử nào dám, xoay người liền hướng trên núi chạy, đùi bị anh Quân bắn một súng, che lại miệng vết thương lăn lộn trên mặt đất thống khổ mà rên lên.
Thời gian từng chút qua đi.
Anh Quân lại xách lên một gã mã tử như xách gà con, "Mày đi xem cho tao."
Có giáo huấn bằng máu ở phía trước, người nọ run như cái sàng đi về hướng xe, mới vừa thăm dò vào nhìn một cái, má ơi, đếm ngược còn dư lại ba giây, sợ tới mức hai chân đều mềm, trực tiếp té ngã trên mặt đất.
Anh Quân chính mình trốn đến mặt sau tảng đá, phun một ngụm, "Lũ ngu!"
Người nọ tuyệt vọng nhắm mắt lại chờ chết, đau đớn có thể tưởng tượng cũng không xuất hiện, hắn lại mở mắt ra, đánh bạo bò dậy lại nhìn một cái lựu đạn kia, sao lại thế này? Đếm ngược lại nhảy về ba phút?
Đây là đùa người ta đi?
"Mẹ nó!" Anh Quân đem lựu đạn hẹn giờ giả mạo kia ném trên mặt đất, "Ông đây bị chúng mày chơi như khỉ!"
Mã tử mồm to nuốt nuốt nước miếng, "Anh Quân, trong rương ... đều là cục đá."
Anh Quân tập trung nhìn vào, quả thực không giả, hai mắt đều trừng đến xuất huyết! Hoá ra đây là chơi liên hoàn? Này thể diện đều ném cho lão Diêm Vương rồi.
"Được lắm Hoắc Hàn, ông thề với mày một mất một còn!"
Một tiếng súng, khiến chim rừng bay tán loạn một mảnh.
Dần dần, bốn phía lại khôi phục yên tĩnh.
Thành phố Sơn được ánh dương quang ấm áp bao phủ.
Ôn Thiên Thụ đứng ở phía trước cửa sổ, nôn nóng chờ đợi.
Hoắc Hàn đã thay đổi một bộ quần áo,anh đi vào, từ phía sau ôm lấy cô, một lòng cô lúc này mới rơi xuống, "Thuận lợi sao?"
Anh nhẹ nhàng mà "Ừ" một hôn, ngửi mùi hương thanh đạm trên người cô.
"Phồn Phồn, kế tiếp có Đường Hải, anh có thời gian nghỉ mấy ngày, em muốn cùng anh về nhà không."
Nháy mắt tim Ôn Thiên Thụ đập gia tốc, "Về nhà?"
"Chúng ta đưa Chu đại ca trở về trước." Hoắc Hàn nói: "Lại thuận tiện về nhà anh một chuyến."
Anh đã nhờ đồng sự mua đồ cần thiết, về nhà trước rồi đi gặp mẹ cô, đem những việc nên làm sự đều làm.
Ôn Thiên Thụ quay đầu lại, hôn môi anh, "Được."
———
Tác giả có lời muốn nói: Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.
Hai người đều là vợ chồng già, cầu hôn có nên đề quá trình không?
———
Edit: Sau chương này chính là chuỗi bể ngọt :))

Bình Luận (0)
Comment