Thời Khắc Phòng Sói

Chương 34


Bạch Nguyễn ngơ ngác: “….

Máy đánh chữ 3D sao?”
Tổ sư gia vì sao phải trấn áp một cái máy đánh chữ 3D chứ!
Vân Thanh: “Đây là một loại ví von, nó thuộc loại tâm ma, bản thân không có năng lực công kích, nhưng có thể khơi ra sự sợ hãi ở trong trái tim con người.

Ví dụ như con sợ sói nhất, con gặp phải nó, nó có thể biến ra một đám sói cho con, hơn nữa con càng sợ thì nó càng mạnh, nhưng nếu con không sợ gì cả, nó không có cách gì hại con, cho nên nói nó mạnh bao nhiêu hoàn toàn là do con sợ tới trình độ nào”.
Bạch Nguyễn tưởng tượng bản thân mình khổ sở ở trong đàn sói, cái đuôi lập tức hiện ra.
Cậu không sợ Lang Tĩnh Phong, đương nhiên cũng sẽ không sợ người thân của Lang Tĩnh Phong….

Nhưng nếu đổi thành một đoàn sói có địch ý với mình, Bạch Nguyễn thật sự không thể nào không sợ.
Bạch Nguyễn: “Nó biến ra chính là ảo giác sao?”
Vân Thanh: “Không phải là ảo giác, một khi lòng người sinh ra sợ hãi, trong cơ thể liền có khí bẩn.

Khí bẩn là năng lượng của ma vật, có thể cung cấp cho nó tạo ra vật sử dụng, những thứ đó nó tạo ra là thật, nếu không ta sao có thể gọi nó là máy đánh chữ 3D chứ, phải gọi nó là máy chiếu chứ?”
Bạch Nguyễn lo lắng: “Cũng chính là hiện thực hóa….”
Vân Thanh: “Đúng, những thứ nó tạo ra không những là thật, mà còn có ý thức, một khi tạo ra đến ngay cả bản thân nó cũng không thể khống chế được.

Nguyên nhân tổ sư gia chúng ta xây tháp trấn giữ nó là do năm đó dưới chân núi Bạch Vân có một thôn trấn, trong thôn có lời đồn rằng trên núi Bạch Vân có trại cướp, sau khi bị quan phủ tiêu diệt oan hồn của bọn cướp không tan, tụ lại ở trên núi tạo thành một trại quỷ, chuyên chọn những đêm không trăng xuống núi giết người hút tinh khí.

Kỳ thật chẳng qua là một câu chuyện xưa hù người nhưng kết quả lại lưu truyền rộng rãi, tâm ma kia phát hiện dân chúng ở đây đều sợ lời đồn này, liền thực sự tạo ra một trại quỷ ở trên núi, hại chết không ít người….


Nếu không phải vì như vậy, tổ sư gia cũng không ra tay đối phó với nó”.
Lúc này cách động đất xảy ra đã được một khoảng thời gian, bốn phía khu dân cư đều yên tĩnh, mặt đất im hơi lặng tiếng, có vẻ như là sẽ không có chấn động lần nữa, các hộ gia đình bắt đầu lục tục về nhà, có ít người đi cửa hàng tiện lợi mua bia chai, chắc là chuẩn bị lộn ngược bình rượu đề phòng ngừa dư chấn, thế nhưng Bạch Nguyễn khẳng định không có dư chấn.
Vân Thanh: “Con sợ như vậy, chống lại tâm ma khẳng định có hại, hai ngày này con nên ngoan ngoãn đợi, cũng đừng làm cho nó lộn xộn, hai sư thúc kia của con cũng nhát gan lắm, trong lòng có ma cũng không tốt”.
Bạch Nguyễn sợ hãi và khôn ngoan: “Con sẽ không gây thêm phiền phức, nhưng nó có thể chủ động tới tìm con hay không, lỡ như nửa đêm đột nhiên xuất hiện, rồi biến một phòng sói cho con thì làm sao?”
Vân Thanh thành thật nói: “Cái này thì hơi khó nói, con vẫn nên vẽ thêm mấy tấm bùa hộ thân để đề phòng, tới ngày mốt sư phụ trở về thì sẽ không có chuyện gì, bình thường vi sư sợ nhất chính là sư bá con, chuyện khác thì không có gì, nó có thể nặn ra đến mấy Vân Chân làm ta sợ hãi.

Nếu không phải an ninh không cho mang kiếm, hôm nay vi sư sẽ ngự kiếm trở về.
Yêu lực của thỏ yêu thuộc loại mềm mại nhẹ nhàng, sử dụng phép thuật phòng ngự, thanh tẩy và phục hồi đỡ tốn sức hơn, phép thuật công kích lại yếu giống như đang chơi đồ hàng, bởi vậy đối với Bạch Nguyễn chuyện công kích là không hề có khả năng, nếu thật sự muốn tấn công thì không bằng cầm một con dao chém lung tung khắp nơi, làm như thế còn có hiệu quả hơn thi pháp, Vân Thanh cũng có ý tưởng không muốn cho đồ đệ đối địch chính diện.
Bạch Nguyễn dặn dò kỹ càng: “Cho dù trong tay có kiếm người cũng không thể bay loạn, còn là bay qua biên giới một nước, nếu làm không cẩn thận có thể bị tên lửa bắn trúng, bên chỗ con người không cần lo lắng”.
Vân Thanh vui mừng như cha già: “Khiêu Khiêu đã trưởng thành, đã là thỏ lớn”.
Ánh mắt Bạch Nguyễn dứt khoát: “Dù sao nếu không làm được thì báo động cho con”.
Vân Thanh im lặng một lát, thấy như vậy đã đủ rồi liền nói: “Khiêu Khiêu con thật sự đã có bước tiến mới”.
Bạch Nguyễn vò đầu cười: “Con lợi hại không?”
Vân Thanh: “….”
Đúng là không xấu hổ, ngược lại cảm thấy tự hào.
Vân Thanh nghiêm túc nói: “Con có pháp thuật nhưng cũng không được cẩu thả, cảnh sát cũng chưa chắc giúp được con, hơn nữa khi đối phó với tâm ma cũng nên coi trọng đồng đội, người càng nhiều thì sợ hãi càng nhiều, sợ hãi càng nhiều thì nguyên liệu để tâm ma kia sản xuất ra những hình ảnh 3D càng nhiều.

Con gọi 100 người thường tới giúp, còn không bằng tìm một người có lá gan lớn tới giúp đỡ…..

Đúng rồi, tiểu thân mật kia của con nhìn sơ qua là biết có thể đánh, vậy sao con không kêu nó ở với con hai ngày nay?”
Trái tim của Bạch Nguyễn đập nhanh hơn, đang muốn trả lời, chợt thấy bên tai có hơi thở ấm áp lướt qua, quay đầu lại, liền phát hiện Lang Tĩnh Phong đang ngồi xổm trên bồn hoa cạnh mình, còn nhìn cậu cười, hắn cười cực kỳ xấu xa, mặt mày còn lộ ra sự hoang dã, thấy Bạch Nguyễn quay đầu lại hắn liền nhỏ giọng hỏi: “Em là tiểu thân mật của thầy sao?”
“Không phải!” Bạch Nguyễn vội vội vàng vàng dấu di động đi, rồi lắp bắp nói: “Thầy, sư phụ thầy nói lung tung thôi!” Bạch Nguyên hơi dừng lại, cậu vội vàng nắm lấy nền tảng đạo đức, khuôn mặt âm u nói sang chuyện khác: “Sao em lại nhìn lén thấy nói chuyện?”

“Em không cố ý”.

Lang Tĩnh Phong vô tội xòe tay, lại chỉ chỉ vào mắt mình: “Thị lực em rất tốt….

Hai ngày này thầy có nguy hiểm sao?”
“Không có, đi lên lầu làm bài đi”.

Bạch Nguyễn nói qua loa xong thì đứng lên, im lặng ưỡn ngực, có ý đồ xây dựng hình ảnh uy vũ để người khác đừng lo lắng.
Lang Tĩnh Phong cũng nhảy xuống từ bồn hoa, đứng ở bên cạnh Bạch Nguyễn, liếc mắt nhìn Bạch Nguyễn, đột nhiên lên tiếng: “Thầy Bạch”.
Bạch Nguyễn hóp bụng ưỡn ngực, trầm giọng nói: “Sao?”
Lang Tĩnh Phong: “Cảm thấy hôm nay thầy lùn rồi”.
Bạch Nguyễn mang dép lê nên không lót đồ tăng chiều cao: “….”
Lang Tĩnh Phong nâng tay ước lượng trên đầu Bạch Nguyễn, lúc này đã hiểu rõ: “Bình thường thầy lót đệm tăng chiều cao sao?”
Vẻ mặt Bạch Nguyễn chột dạ, dang tay đón lấy nhóm thỏ con theo kịp: “Đệm tăng chiều cao gì chứ, không biết”.
Tay Lang Tĩnh Phong đặt trên đầu Bạch Nguyễn trợt xuống thắt lưng cậu, kéo người vào trong lòng ngực mình, rồi cười nói: “Thấp một chút rất dễ bế”.
Bạch Nguyễn bày ra dáng vẻ uy phong của thỏ đực thất bại, cậu vội vàng tránh khỏi ngực Lang Tĩnh Phong.
“Thầy Bạch, thầy đừng gạt em”.

Lang Tĩnh Phong nói: “Cái thứ trốn ra khỏi tháp muốn tới tìm thầy sao?”
Bạch Nguyễn ra vẻ thoải mái: “Chỉ là có khả năng mà thôi, cũng có thể không tìm thầy, hơn nữa nếu tới đây thầy cũng có thể thu phục”.
Lang Tĩnh Phong buồn bã nói: “Báo cảnh sát thu phục được không? Nếu tới nửa đêm mà biến ra một phòng sói, thầy có thể nhớ 110 ấn như thế nào sao?”

Bạch Nguyễn đau khổ mím môi lại: “….

Em không phải là không cẩn thận thấy mà là em đã nhìn thấy toàn bộ rồi phải không?”
Lang Tĩnh Phong không thừa nhận cũng không phủ nhận, còn nhu hòa nói: “Thầy Bạch, hai ngày này em ở lại đây với thầy”.
“Không cần em”.

Bạch Nguyễn nhắc tới việc này tim còn đập nhanh: “Răng và móng vuốt của em cũng đã mài, nếu thực sự có chuyện gì thì em mới là người có hại”.
Lang Tĩnh Phong cười nhạt: “Đời này em đánh nhau cũng không có mấy lần dùng tới răng, nhưng từ nhỏ tới lớn cũng chưa hề thua, sói bình thường em có thể đấm một cái….

Nếu thầy không đồng ý thì em sẽ ngủ ở cửa nhà thầy, nghe thấy có tiếng gì thì em sẽ lao vào, cửa phòng trộm kia không chịu được mấy cú đá của em”.
Bởi vì thiên phú chủng tộc, sức chiến đấu của sói yêu mạnh hơn sói bình thường gấp mấy lần, lời nói này của Lang Tĩnh Phong quả thật không phải là nói khoác.
Đáy mắt Bạch Nguyễn không nhịn được mà hiện lên hâm mộ.
Hai người dẫn đầu một đám thỏ con đi vào nhà trọ, động đất này không có lực phá hoại gì, sau khi rung động thì tất cả vận chuyển như bình thường.

Cửa thang máy mở ra, nhóm thỏ con nối đuôi đi vào, phủ kín hết mặt đất trong thang máy.

Lúc này dọc theo đường đi Lang Tĩnh Phong không ngừng thuyết phục, để hắn đến ở nhà Bạch Nguyễn, ngoài việc hắn có thể bảo vệ Bạch Nguyễn, Bạch Nguyễn còn có thể giám sát việc học tập của hắn, một công đôi việc, Bạch Nguyễn bị nói tới mức đầu váng mắt hoa, bất đắc dĩ giơ cờ đầu hàng, nhường bước nói: “Nhưng bố mẹ em có đồng ý cho em tới ở nhà thầy không?”
Lang Tĩnh Phong nói chắc chắn: “Biết, em đã nói tới ở nhà bạn hai ngày, lúc này ba mẹ em mặc kệ”.
—– Nhưng thực tế hắn đã chuẩn bị tinh thần chịu sự bạo nộ của Lang Thiến và phải ngủ một tuần ở ngoài chuồng chó!
Vả lại chuyện của hắn và Bạch Nguyễn tuyệt đối không thể để cho Lang Thiến điều tra ra được, nếu để Lang Thiến biết được hắn để ý chủ nhiệm lớp, vậy thì không thể chỉ ngủ một tuần ở ngoài chuồng chó là có thể giải quyết được.
“Vậy bài tập sách giáo khoa và đồng phục của em vẫn còn ở nhà”, Bạch Nguyễn rất chuyên nghiệp nhắc nhở: “Ngày mai tới trường đều phải dùng”.
“Em lập tức quay về lấy”.

Bạch Nguyễn đẩy cửa ra, Lang Tĩnh Phong thả rương gỗ lim xuống, nhìn thấy trong phòng lộn xộn liền nói: “Em giúp thầy dọn dẹp trước”.
Trong nhà Bạch Nguyễn không có đồ vật lớn gì bị đổ, chỉ có mấy cái hòm không may mắn thoát khỏi, vật nhỏ trong hòm rơi ra đầy đất, cho nên nhìn rất bừa bộn.


Bạch Nguyễn huýt sáo một tiếng, nhóm thỏ con tự động đi vào chuồng thỏ của mình.
Lang Tĩnh Phong cúi người giúp Bạch Nguyễn nhặt những vật nhỏ rơi đầy nhà, đếm đếm, mấy vật nhỏ trên mặt đất dần dần hấp dẫn sự chú ý của Lang Tĩnh Phong—- Đó là bốn chiếc giầy nhỏ màu trắng bằng ngón tay cái.
“Thầy Bạch….

Đây là giày của thầy sao?” Lang Tĩnh Phong dùng ngón trỏ và ngón cái nhón một chiếc giày nhỏ, ánh mắt nóng rực giống như bi3n thái.
“Không phải”, Bạch Nguyễn ngẩn ra, ngại thừa nhận, từ từ nói: “Là làm cho thỏ con”.
Lang Tĩnh Phong dây dưa với Bạch Nguyễn, đưa giày trắng nhỏ lên chóp mũi ngửi.
Khuôn mặt Bạch Nguyễn nháy mắt đỏ bừng bừng: “Lang Tĩnh Phong! Em, em sao ngay cả cái này mà em cũng ngửi vậy? Em là….”
“Là chó”.

Lang Tĩnh Phong vứt luôn da mặt nói: “Giày này chính là của thầy”.
Bạch Nguyễn biết cho dù mình nói như thế nào cũng không lừa được mũi của Lang Tĩnh Phong, đành phải mặt đỏ tai hồng duy trì im lặng.
“Thầy biến về nguyên hình mà còn mang giày sao?” Lang Tĩnh Phong tưởng tượng hình ảnh khi Bạch Nguyễn biến về nguyên hình bốn cái chân thỏ còn mang một chiếc giày trắng, dễ thương tới mức khiến tinh thần bấn loạn: “Nói chuyện, bảo bối nhi”.
“Đừng nói bậy”.

Bạch Nguyễn cúi đầu nói dối: “Sư bá làm cho thầy, bình thường thầy không mang, sư bá làm chơi thôi”.
“Không mang….

Vậy tặng em một chiếc được không?” ánh mắt Lang Tĩnh Phong sáng rực hỏi.
Bạch Nguyễn cảnh giác: “Em lấy cái này làm gì?”
Lang Tĩnh Phong cười: “Em xỏ giây vào đeo lên cổ, phù hộ em học giỏi môn ngữ văn”.
“….

Không cho! Không tiễn!” Bạch Nguyễn cảm thấy thẹn hận không thể dùng búa đánh ngất Lang Tĩnh Phong..

Bình Luận (0)
Comment