Thời Khắc Phòng Sói

Chương 40


“Trên bàn, ghế dựa, trên đệm tựa cũng có mùi của em, thầy Bạch.” Lang Tĩnh Phong vừa quan sát kỹ vẻ mặt của Bạch Nguyễn vừa từ từ nói ra những lời này.
Mỗi lần Bạch Nguyễn tức giận sẽ trừng mắt, môi vì tức giận mà hơi cong lên, Lang Tĩnh Phong không biết người khác sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy vẻ mặt này, nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy tim đều ngứa ngáy, nhịn không được muốn đùa giỡn với Bạch Nguyễn nhiều hơn.
Bạch Nguyễn duỗi cánh tay ấn mở cái quạt nhỏ ở trên bàn, cậu hình như nhìn thấu ý đồ của Lang Tĩnh Phong nên vẻ mặt không thay đổi gì, lạnh nhạt nói: “Thổi một cái là tan.”
Lang Tĩnh Phong im lặng một lát, nhỏ giọng bí mật nói: “Trong nhà của thầy cũng như….

Trên giường, trong thư phòng, trên sô pha, tất cả đều có mùi sói, ngay cả trên người thầy cũng là….

Nếu yêu khác có mũi nhạy bén, khẳng định có thể đoán ra được em và thầy lén ở cùng nhau”.
Đuôi lông mày của Bạch Nguyễn nảy lên, nghĩ rằng không nên quan tâm tới Lang Tĩnh Phong, mình càng xấu hổ càng cáu kỉnh sẽ khiến hắn đạt được mục đích, nên đành nhẫn nhịn không bộc phát, còn trầm giọng sửa đúng lại cách dùng từ của đối phương: “Không phải là lén ở cùng nhau, là em giúp thầy đối phó sói, thầy phụ đạo em học tập, cực kỳ trong sáng.”
“Cực kỳ trong sáng sao?” Lang Tĩnh Phong nở nụ cười, hắn đá vào bắp chân của Bạch Nguyễn ở dưới gầm bàn, giọng điệu hơi khàn đầy ẩn ý: “Thầy Bạch, sáng sớm hôm nay khi em rửa mặt, em ngay cả bàn chải đánh răng của thầy, khăn mặt, và móc để trong nhà vệ sinh em cũng không buông tha….”
Bạch Nguyễn thường sử dụng móc bên cửa sổ để treo quần áo, móc ở trong nhà vệ sinh chỉ có….

Một ít vật nhỏ bên người.
“Em….” Bạch Nguyễn cuống quít lùi cẳng chân bị Lang Tĩnh Phong đá nhẹ về, xấu hổ tới mức mông sắp cháy, núi băng nhanh chóng bị phá vỡ, giận dữ trừng mắt nhìn Lang Tĩnh Phong: “Em làm gì?”
“Chỉ là sờ soạng vài cái, dính một ít mùi của em vào”.

Mấy ngày gần đây Lang Tĩnh Phong mang mặt nạ chó con phục tùng cũng vì chuyện “ở cùng với thầy Bạch” dường như bị hòa tan, trên khuôn mặt đẹp trai lộ ra vẻ kiêu ngạo của dã thú rồi nói: “Loài chó chúng em thích dùng mùi để đánh dấu địa bàn.”
Nói tới dùng mùi vị để đánh dấu địa bàn, trong đầu Bạch Nguyễn lập tức hiện ra cảnh tượng con sói con đi vào trong hang của thỏ rồi bắt đầu lăn lộn rồi đi tiểu khắp nơi.
“Làm bài tập của em đi, ít nghĩ những thứ lung tung này đi.” Bạch Nguyễn cúi đầu trách mắng, trái tim đang ngứa ngáy của Lang Tĩnh Phong được hóa giải một chút, liền nghe lời cúi đầu làm bài tập.
Thời gian im lặng trôi qua tới 10h30, chuông tan học của cao tam vang lên, trên lầu truyền tới thanh âm bàn di chuyển và tiếng bước chân, Bạch Nguyễn nâng cằm lên, ý bảo Lang Tĩnh Phong lên lầu ba.
Hôm nay ngày 2/6, trước ngày 7 thi đại học, nhà trường sẽ cho nghỉ hai ngày, tức là ngày mai học sinh cao tam vẫn tự học buổi tối, tại thời điểm quan trọng này, cho dù không biết những học sinh này, Bạch Nguyễn cũng không cho phép bởi vì loại chuyện này mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chuyện quỷ thần, nếu không gặp phải thì nói gì cũng được, nhưng nếu con người thật sự gặp phải thì cũng chỉ bó tay, cho nên hôm nay dù chỉ còn hai ngày cũng không thể ôm may mắn được.
Học sinh trên lầu ba còn chưa đi hết, một vài học sinh thưa thớt lướt qua khi họ đi lên cầu thang.


Một tay Bạch Nguyễn đút vào túi quần, vuốt ve hai cục phấn bên trong, một chân mới vừa bước lên bậc cầu thang cuối cùng, liền nghe thấy cuối hành lang lầu ba vang lên một âm thanh nặng nề.
“Có nghe thấy không?” Bạch Nguyễn hỏi.
“…..

Không có nghe thấy”.

Lỗ tai Lang Tĩnh Phong giật giật.
“Nó đã xuất hiện, thật sự là chọn lúc học sinh tan học, chắc là muốn tóm mấy đứa còn sót lại”.

Vẻ mặt Bạch Nguyễn nghiêm túc, nhanh chóng bước tới trước cầu thang và đứng ở cuối hành lang.
Tại nơi đầu hành lang dài u ám, có một người lộn ngược.
Cách đứng chổng ngược của nó rất khác biệt, toàn thân thẳng tắp như đứng quân đội, hai tay cứng ngắc đặt song song với ly quần, chỉ có dựa vào cái đầu máu chảy đầm đìa chạm đất để duy trì thăng bằng.
Mấy căn phòng học trên hành lang này đã tắt đèn hơn phân nữa, một học sinh đeo túi sách đi ra từ một căn phòng còn sáng, hồn nhiên không biết nguy hiểm mà đi về phía chỗ quỷ chổng ngược.

Bạch Nguyễn nhanh chóng đuổi kịp, duy trì khoảng cách hai mét với học sinh nữ kia, Lang Tĩnh Phong theo sát Bạch Nguyễn, học sinh nữ kia nghe thấy phía sau có tiếng bước chân liền quay đầu nhìn lại.
Học sinh cao tam theo lý thuyết sẽ không quen biết giáo viên lớp 11, nhưng khuôn mặt này của Bạch Nguyễn rất gây chú ý, học sinh nữ kia lập tức nhận ra đây là thầy giáo ngữ văn nổi tiếng có khuôn mặt đẹp, vì thế ngại ngùng lên tiếng chào hỏi: “Chào thầy ạ.”
“Chào em”.

Bạch Nguyễn mỉm cười với cô bé, thuận miệng quan tâm hỏi một câu: “Trên đường trở về nhớ chú ý an toàn, có người đón em hay không?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của học sinh nữ hiện lên sự hưng phấn nho nhỏ khi lần đầu tiên được tiếp xúc với nam thần, liền liên tục gật đầu lễ phép nói: “Ba em tới đón em, cảm ơn thầy”.
Đuôi lông mày của Lang Tĩnh Phong hơi giật giật, nhanh chóng đuổi kịp Bạch Nguyễn, cằm còn đặt lên vai Bạch Nguyễn cọ cọ, giống như con chó con muốn gây sự chú ý mà làm nũng nói: “Ưm”.
Khóe miệng Bạch Nguyễn run rẩy: “….”
Học sinh nữ: “….


Tạm biệt thầy”.
Khi ba người sắp đi tới chỗ cầu thang phía sau quỷ chổng ngược, quỷ chống ngược không an phận mà đập đất, khuôn mặt trắng bệch từ từ di chuyển về phía giày da nhỏ của học sinh nữ kia.
Ngay khi quỷ chổng ngược chuẩn bị tấn công học sinh nữ xinh đẹp dễ bắt nạt kia, Bạch Nguyễn đi theo phía sau học sinh nữ kia bất ngờ chụp bùa thanh tịnh về phía nó.
Bùa thanh tịnh dán vào trên người quỷ giống như là a xít sun phu rít dính vào trên người, quỷ chổng ngược điên cuồng nhảy lên vì đau đớn, lớn tiếng rít gào: “A a a a a—-“
Cái đầu giống như bầu máu đập mạnh trên đất, thậm chí còn tệ hơn là máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất và bức tường gần đó, nhìn rất ghê người, Lang Tĩnh Phong và học sinh nữ kia đều không nhìn thấy.

Mặc dù Bạch Nguyễn không sợ quỷ, nhưng động vật ăn cỏ trời sinh đã không chống chọi được với những cảnh máu me, đành phải nhanh chóng dời tầm mắt đi, trong lòng liên tục niệm “quỷ không ăn thịt thỏ” để an ủi bản thân, vẻ mặt không hề thay đổi tiến học sinh nữ kia đến đầu cầu thang.
Lúc này, hai lớp học sáng đèn phía trước cũng không còn học sinh nào, xem ra đều đi xuống cầu thang bên kia rồi, trong lúc này trên lầu ba chỉ còn lại Lang Tĩnh Phong và Bạch Nguyễn là hai người sống.

Bùa thanh tịnh trên người quỷ chổng ngực đã hút đủ âm khí, liền cháy đen rồi bóc ra, cơn đau đớn của quỷ chổng ngược đã giảm xuống, mặt dữ tợn nhảy về phía Bạch Nguyễn, hai mắt ứ màu nhìn chằm chằm đôi chân thẳng của Bạch Nguyễn.
Lang Tĩnh Phong không nhìn thấy quỷ, chỉ có thể nhìn thấy lá bùa bay giữa không trung biến đen rồi rơi xuống đất, Bạch Nguyễn nhìn thấy Lang Tĩnh Phong không nhìn rõ tình huống, liền giữ chặt tay Lang Tĩnh Phong chạy xuống lầu.
“Em xuống lầu thì quay về phòng học”, Bạch Nguyễn nhét chìa khóa lớp vào tay Lang Tĩnh Phong: “Mang giúp thầy một cái bàn và một cái ghế đến đây.”
“Một mình thầy ở đây không có việc gì chứ?” Lang Tĩnh Phong lo lắng.
“Không có việc gì”.

Bạch Nguyễn nghĩ nếu vừa rồi học sinh nữ kia không đụng phải mình, tám phần là đã biến thành một khối thi thể nằm ở dưới lầu, Bạch Nguyễn lại rút ra một lá bùa thanh tịnh nữa, trên mặt lộ ra sự ác động bình thường khó gặp, âm thanh lạnh lùng nói: “Thầy dán chết nó”.
Vì muốn bảo vệ học sinh mà bộc phát sự tàn nhẫn này đã tăng thêm chút sự đẹp trai cho Bạch Nguyễn vân luôn dịu dàng và dễ gần, Lang Tĩnh Phong rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Nguyễn, trái tim đập mạnh vài cái, trong đầu sinh ra suy nghĩ không hợp tình hình.
“Nhanh lên”.

Bạch Nguyễn không rõ cho nên vội vàng đẩy Lang Tĩnh Phong một cái.
Ánh mắt Lang Tĩnh Phong nóng rực liếc nhìn cậu, rồi xoay người chạy như bay xuống lầu.
Quỷ chổng ngược theo con đường mà nhảy xuống dưới, Bạch Nguyễn bình tĩnh dán vài lá bùa lên người nó, dùng đầu làm chân đương nhiên là có hạn chế, đương nhiên động tác của quỷ chổng ngược không thể nào nhanh nhẹn được, không kịp trốn tránh bị dán tới mức kêu to gọi bậy.

“Đáng”.

Bạch Nguyễn căm giận nói.
Quỷ chổng ngược la hét và nhảy loạn xạ.
Bạch Nguyễn sụt sịt nói: “Cũng đều là nhảy đi, sao không thể học tôi, còn lúc nào cũng nhớ thương người.”
Thật sự là bôi nhọ cái chữ nhảy này mà!
Uy lực của bùa thanh tịnh giảm lại, chỉ có thể xua đuổi quỷ bằng cách làm cho quỷ đau đớn, cùng với sự hấp thu âm khí làm cho sức mạnh của quỷ bị yếu đi, nhưng nếu muốn siêu độ cho loại lệ quỷ ở mức độ này, thì cũng phải tốn 1,5 kg bùa thanh tịnh, cho nên Bạch Nguyễn phải dùng cách khác.
Lang Tĩnh Phong xuống lầu cũng không ngừng một phút đồng hồ, rồi khiêng một cái bàn và một cái ghế lên vai, chạy nhanh như bay về lầu ba, Bạch Nguyễn vừa bị quỷ đuổi theo vừa từ xa chỉ huy: “Đặt cái bàn ở bên kia, ghế dựa thì đặt trên bàn, sau đó tắt đèn ở hành lang đi.”
Lang Tĩnh Phong nghe theo răm rắp.
Bạch Nguyễn chạy tới cuối hành lang rồi vòng lại chỗ Lang Tĩnh Phong, tộc độ của cậu nhanh hơn của quỷ rất nhiều, so với nói bị quỷ đuổi chẳng thà nói là dắt quỷ đi dạo.

Chạy tới trước cái bàn, Bạch Nguyễn linh hoạt nhảy lên cái bàn, rồi bước lên ghế dựa, lập tức gọi Lang Tĩnh Phong: “Trên bàn, đi lên thì nó không nhìn thấy em”.
Lang Tĩnh Phong đứng ở trên bàn, quỷ chổng ngược đuổi theo không nhìn thấy đùi người, thoáng chốc đã mất mục tiêu, vừa mờ mịt vừa tức giận vòng quanh cài bàn vài vòng, rồi rít gào nhảy đi.
“Thầy vẽ một cái trận”.

Bạch Nguyễn nhỏ giọng nói, lấy một cái bút trắng từ trong túi quần ra, tay giơ lên trên cao, giống như đang viết ở trên bảng mà vẽ một trận pháp ở trên trần nhà.
“Sao lại không vẽ trên mặt đất?” Lang Tĩnh Phong hỏi.
“Pháp trận vẽ trên đất thì nó sẽ thấy được, khẳng định là sẽ không ngu ngốc mà nhảy vào….

Hơn nữa, bút trắng vẽ ở trên trần nhà thì cũng không nhìn ra cái gì, trận này có thể sử dụng lại nhiều lần, sau này nếu lại có quỷ thầy đỡ phải vẽ trận mới”.

Bạch Nguyễn giải thích, động tác trên tay không ngừng, phấn viết tiếp xúc với mặt phẳng phát ra tiếng vang nhỏ, bụi phấn bay lả tả xuống đất, dù cho Bạch Nguyễn đã có lông mi bảo vệ nhưng cũng bị rơi một ít vào.
“Ôi….” Bạch Nguyễn cúi đầu, dùng cổ tay áo lau khóe mắt, lại chớp chớp vài cái.
Hành động này không hiểu sao lại toát lên sự dễ thương ngây thơ, ánh mắt của Lang Tĩnh Phong lóe lên một câu, bỗng nhiên ném ra một câu: “Vì sao phải tắt đèn hành lang?”
“Trường học buổi tối có bảo an tuần tra, thấy hành lang lầu ba sáng đèn khẳng định sẽ tới tắt đèn….” Ánh mắt Bạch Nguyễn thoải mái, tiếp tục ngửa đầu vẽ trận.
Lang Tĩnh Phong im lặng một lát, bỗng nhiên có một giọng nói vô lại mập mờ vang lên: “Tối như vậy, xung quanh lại có quỷ, em thấy sợ.”
Bạch Nguyễn lúng túng: “….


Em nói thật sao?”
“Thật mà, thầy Bạch, cho em ôm một cái được không”.

Lang Tĩnh Phong nói xong liền ôm cổ Bạch Nguyễn, Bạch Nguyễn đạp lên ghế dựa mà hắn thì đạp lên bàn, mà độ cao này vừa lúc tới thắt lưng Bạch Nguyễn, còn có thể vùi mặt vào ngực Bạch Nguyễn.
Bạch Nguyễn buồn bã nói: “….Là do em muốn trêu thầy đúng không?”
Lang Tĩnh Phong giễu cợt: “Không, là sợ thật.” Nói xong còn kéo cánh tay trái của Bạch Nguyễn sờ lên cơ ngực cứng rắn của mình, rồi nhẹ giọng nói: “Thầy Bạch, thầy sợ thử trái tim đang đập của em, đập nhanh như vậy, là thật sự bị dọa”.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Bạch Nguyễn vừa không để ý, trong tay liền có một vật vừa nóng vừa cứng rắn, từng tiếng đập mạnh mẽ có quy luật giống như có ngọn lửa liếm vào lòng bàn tay cậu.
Tiếng tim đập quả thật rất nhanh rất nhanh.
“Đừng, đừng quậy!” Bạch Nguyễn vội vàng rút tay về, trận pháp cũng sắp vẽ xong rồi, cậu đứng cao nên cũng không dám dùng sức giãy, chỉ có thể mặc kệ hai cánh tay cứng như thép của Lang Tĩnh Phong ôm lấy cậu.
Một lát sau, Lang Tĩnh Phong vùi mặt trong ngực Bạch Nguyễn bỗng nhiên nở nụ cười nhẹ rồi hỏi: “Thầy Bạch, thầy cũng sợ sao? Tim cũng đập nhanh như vậy”.
Bạch Nguyễn tức giận nói: “Là bị em lây bệnh.”
“Cái này cũng có thể lây sao?” Lang Tĩnh Phong dùng mặt cọ cọ áo sơ mi trắng của Bạch Nguyễn, nhỏ giọng hỏi: “Em thích thầy có bị lây không?”
“…..

Nói cái gì vậy, bài tập của em làm tới đâu rồi?” tim của Bạch Nguyễn lại đập nhanh lần nữa, rồi lại không dám nghĩ sâu, đành nhanh chóng đề nghị: “Nếu không….

Em đi xuống văn phòng làm bài tập đi?”
Lang Tĩnh Phong lại nuông chiều trả lời: “Làm cũng gần xong rồi, hai tiết tự học em cũng không phải ngồi không”.
Đề tài thành công được thay đổi, Bạch Nguyễn không hé răng.
Ngoại trừ âm thanh thùng thùng ở bên ngoài của quỷ chổng ngược, trong hành lang im ắng cũng chỉ có tiếng tim của hai người, bình bịch, bình bịch, lực đập rung màng tai….

Thính giác của sói và thỏ đều rất nhạy bén, hai người có thể nghe rõ được tiếng tim đập tăng tốc của đối phương, cũng biết đối phương có thể nghe được tiếng tim đập tăng tộc của mình, mà điều này giống như là một loại tra tấn mờ ám.
Trận chuyển sinh đã được vẽ xong, gò má của hai người cũng đều có dấu hiệu đỏ lên, cũng may xung quanh rất tối, không hề nhìn thấy gì.
Bạch Nguyễn vỗ tay phủi bụi phấn trên tay, dán tám lá bùa thanh tịnh vào tám hướng của trận pháp làm chất dẫn, rồi đẩy móng vuốt sói của Lang Tĩnh Phong ra, từ trên ghế nhảy xuống nói: “Thầy dẫn nó vào trong trận, em kéo cái bàn ra sau.”.

Bình Luận (0)
Comment