Thời Khắc Tỉnh Mộng - Du Tam

Chương 1

Ta c.h.ế.t rất thảm.

Máu trào ra từ mắt, tai, mũi và miệng, khiến ta đau đớn đến c.h.ế.t.

Trước lúc lâm chung, ta cố gắng nắm lấy vạt áo của Tạ Dữ Từ, hỏi: "Tại sao... lại đối xử với ta như vậy?"

Tại sao lại mưu phản?

Tại sao lại g.i.ế.t cả gia tộc của ta?

Tại sao lại hành hạ ta đến mức c.h.ế.t đau đớn như vậy?

Rõ ràng, người luôn ở bên cạnh hắn không phải là Phù Dung, mà là ta!

Có lẽ, tình yêu là thứ không thể diễn giải rõ ràng.

Những gì ta làm cho Tạ Dữ Từ đều không thể sánh được với nụ cười của Phù Dung.

Ngày hắn cưới Phù Dung.

Tạ Dữ Từ hỏi nàng: "Làm thế nào để nàng vui? Giống như khi còn bé, nàng cười với ta."

Phù Dung tùy ý chỉ về phía ta: "Nàng ta."

"Ta muốn mạng của nàng ta."

Không chút do dự, Tạ Dữ Từ giao ta cho Phù Dung.

Ta bị nàng hành hạ quá lâu, lâu đến mức ta cảm thấy cái c.h.ế.t cũng là sự ban ơn dành cho ta.

Tạ Dữ Từ lùi lại một bước, dường như rất không muốn để máu bẩn trên người ta làm dơ chiếc áo trắng như tuyết của hắn.

Hắn thậm chí không dành cho ta một ánh nhìn, chỉ giơ tay lên, che mắt Phù Dung lại.

Giọng nói nhẹ nhàng: "Đừng nhìn, bẩn."

Trong ký ức, hắn chưa bao giờ dịu dàng với ta như vậy.

Ta nghe thấy tiếng cười khúc khích của Phù Dung: "Nàng ta đã làm nhiều điều vì chàng như vậy, chàng thực sự chưa từng động lòng với nàng ta sao? Dù chỉ một khoảnh khắc?"

Tạ Dữ Từ lắc đầu, đáp: "Chưa từng."

"Nếu nàng không tin, ta có thể móc tim tự chứng minh, từ ngày nàng đến nhà ta cầu thân, trong lòng ta chỉ có mỗi nàng, không thể chứa chấp thêm người khác."

Một câu "chưa từng" thật tuyệt.

Ta nhìn bóng lưng họ ôm nhau rời đi.

Vừa khóc vừa cười.

Nhớ lại cuộc đời hoang đường của mình.

Thật là đến c.h.ế.t cũng không thể nhắm mắt xuôi tay.

"Phu tử đã nói, chỉ cần số người ủng hộ hơn một nửa, sẽ không cho hắn đến nữa."

"Các ngươi còn do dự gì nữa? Chẳng lẽ thật sự muốn học chung phòng với kẻ xấu xí như hắn sao?"

Ta mở mắt, nhìn thấy Phù Dung thời thiếu nữ, mặc bộ y phục màu hồng nhạt, đứng giữa đám đông.

Ở góc phòng, Tạ Dữ Từ ướt sũng, tóc che nửa mặt, trông như một kẻ đ.i.ê.n.

Ta...ta đã trọng sinh sao?

Ta còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Phù Dung bước tới, hỏi: "Ý kiến của Công chúa thế nào?"

"Công chúa cũng không muốn học cùng kẻ xấu xí như hắn, đúng không?"

Kiếp trước, nàng cũng hỏi ta như vậy.

Khi ấy, ta thương xót Tạ Dữ Từ, liền đáp trả nàng: "Phù muội cần gì phải ép người quá đáng như thế, chẳng lẽ trước đây muội luôn bám lấy Tạ ca nhi nhưng không thành, giờ lại thẹn quá hóa giận?"

Trước khi Tạ Dữ Từ bị hủy dung, hắn là thiên chi kiêu tử trên mây, là người mà mọi thiếu nữ trong kinh thành đều muốn gả cho, kể cả Phù Dung.

Nàng ngày ngày bám lấy Tạ Dữ Từ, nhiều lần đến Tạ gia cầu hôn, Tạ Dữ Từ khép cửa không gặp, nàng cũng không từ bỏ.

Tình yêu của thiếu nữ là nồng nhiệt và rực rỡ, nhưng hận thù cũng cháy bỏng không kém.

Sau khi Tạ Dữ Từ bị hủy dung, nàng trở thành người đầu tiên dẫn đầu việc khinh miệt hắn.

Còn ta, là người duy nhất bảo vệ hắn.

Trở lại một lần nữa, ta không muốn lặp lại câu chuyện "nông phu và rắn" nữa.

Ta cố ý phớt lờ ánh mắt nóng rực sau lưng, lạnh lùng đáp: "Tùy ngươi."

Nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta đứng dậy rời đi.

Phù Dung gọi giật lại: "Công chúa thật sự không quan tâm?"

Nàng có suy nghĩ đó cũng là bình thường.

Bởi vì ta là người thẳng thắn, ghét nhất những kẻ mưu mô sau lưng.

Nhưng, bấy lâu nay, ta đã sai, nhầm tưởng kẻ tiểu nhân là quân tử.

Nghĩ đến những gì đã xảy ra ở kiếp trước, hận ý cuồn cuộn trong lòng ta.

Ta cười lạnh: "Không quan tâm."

"Chuyện thiên hạ, liên quan gì đến ta?"

Tạ Dữ Từ kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ta, rồi lại cúi xuống thật thấp.

Phù Dung nói không sai.

Nếu không có ta giúp chữa trị khuôn mặt cho hắn...

Hắn thật sự là, vô cùng xấu xí.

Hoàng huynh nghe nói về chuyện xảy ra ở học đường, đặc biệt đến tìm ta.

Huynh ấy biết ta đã ngưỡng mộ Tạ Dữ Từ từ lâu, không hiểu vì sao ta lại từ bỏ hắn vào lúc này.

"Liên nhi, Tạ khanh là người lương thiện, chính trực vô tư, muội tuyệt đối không được học theo những kẻ tiểu nhân, bài xích người khác, nghe rõ chưa?"

Hoàng huynh ngốc nghếch của ta...

Lương thiện và chính trực là huynh.

Còn Tạ Dữ Từ, hắn chỉ là kẻ tiểu nhân sống trong bóng tối.

Kiếp trước, chính vì hắn dựa vào lòng tin của hoàng huynh, mà không kiêng nể gì kết giao với nghịch đảng.

Cuối cùng, hoàng huynh thậm chí không giữ được cả một thi thể toàn vẹn. 
Bình Luận (0)
Comment