Thời Không Loạn Đấu

Chương 2

Anh cả Nhạc Vấn Khanh nhanh trí gọi cấp cứu, thế nhưng đã không kịp rồi, Viện trưởng đã ra đi mãi mãi.

Viện trưởng tên thật là Mộ Dung Ân, bà là một người tốt bụng, hiền lành, biết hết mọi thứ trên đời. Đối với Tần Vũ, bà chính là người đã cứu sống hắn. Nếu như bà không kịp thời đưa hắn đi bệnh viện, có lẽ hắn đã chết trong đêm mưa đấy rồi.

Tần Vũ đương nhiên biết hắn có mẹ, viện trưởng đã kể về nguồn gốc của sợi xích sắt, mong muốn hắn tìm lại được mẹ ruột của mình. Thế nhưng người đã bỏ lại hắn đêm mưa sao có thể là người tốt được. Hắn không căm hận người đó bởi vì căn bản đến mặt của bà ta hắn cũng không nhớ nữa là. Hắn luôn coi viện trưởng là mẹ của mình, là người nuôi nấng, dạy dỗ mình.

Tần Vũ ngồi bên cạnh cáng của bà, hai mắt đỏ bừng. Hắn nhớ nụ cười hiền từ của bà, nhớ những lời trách móc của bà khi hắn làm sai, nhớ những khi bà xử lí tổ quạ của hắn. Hốc mắt Tần Vũ đỏ bừng, anh cả Nhạc Vấn Khanh ở bên cạnh vỗ lưng hắn.

Tần Vũ nhìn lên, phát hiện thấy Nhạc Vấn Khanh cũng đang nín khóc, nước mắt dừng lại ở hốc mắt, miệng mím chặt, không phát ra âm thanh nào. Tần Vũ đưa đôi mắt hơi nhòe vì nước mắt nhìn xung quanh, mấy đứa trẻ trong cô nhi viện cũng vậy, khuôn mặt buồn khổ.

Trên xe cứu thương chỉ có vài đứa trẻ tầm trung, còn mấy đứa nhỏ quá thì ở lại, chị cả ở lại trông chúng.

Đến bệnh viện, bệnh viện ở trái đất cũng tồi tàn, cũng chỉ có vài bác sĩ là ở lại, căn bản bệnh viện cũng không có trang thiết bị tối tân. Bởi tất cả đều là phát triển ở những hành tinh khác. Bác sĩ giỏi cũng bỏ đi hết đến những hành tinh khác rồi. Không những vậy thời gian viện trưởng tắt thở quá lâu, cho nên có dùng sốc tim đi nữa cũng không cứu được, bà đã mãi mãi ra đi.

Nghe bác sĩ nói "Chúng tôi đã cố gắng hết sức", vài đứa trẻ bắt đầu khóc òa lên, Nhạc Vấn Khanh cũng không nhịn được nước mắt. Tần Vũ nhận ra ít nhất cũng phải có một người ra nói chuyện với bác sĩ, cho nên hắn nén khóc, cất giọng mếu máo: "Vậy sau này phải làm sao ạ?"

Bác sĩ thấy người nói chuyện là một đứa bé nhỏ, cau mày: "Bệnh viện sẽ giúp bảo quản xác của bà, các cháu cần liên lạc với người thân của bà để làm mai táng."

Tần Vũ: "Nhưng chúng cháu không biết người thân của bà là ai, mấy năm nay chỉ có mình bà chăm sóc chúng cháu mà thôi, chúng cháu chính là người thân nhất của bà ấy!"

Bác sĩ nhíu mày chặt hơn: "Nếu vậy cháu thử xem danh bạ điện thoại của bà ấy, chắc chắn sẽ biết được người thân của bà là ai."  

Lần này Nhạc Vấn Khanh là người đáp lời, giọng nói trẻ con khàn khàn: "Chúng cháu hiểu rồi, bọn cháu sẽ về liên lạc với người thân của bà."

Nói rồi kéo mấy đứa trẻ ra khỏi bệnh viện.

Mộ Dung Họa Y hậm hực: "Mấy người này tại sao lại đối xử với chúng ta như vậy chứ!"

Mộ Dung Họa Y là một bé gái 5 tuổi, cô bé được nhận vào sau hắn, cha mẹ không để lại tên họ nên viện trưởng đặt tên cô theo họ của bà. Cô bé có đôi mắt nhỏ, lông mày thưa thớt, hai má phúng phính. Trên người mặc một cái váy hoa liền người. Hiển nhiên cô bé cũng rất thích viện trưởng.

Một bé gái khác đáp: "Còn có thể đối xử với chúng ta như thế nào? Chúng ta chỉ là trẻ mồ côi không tiền không thế, cha không yêu mẹ không thương. Bác sĩ như vậy còn là khá lịch sự với chúng ta đấy, nếu là người khác có khi đuổi thẳng chúng ta ra khỏi bệnh viện luôn rồi."

Bé gái này là Lưu Hi Văn, năm nay mười tuổi, người ta thường nói bé gái ở tuổi này thường phát triển hơn bé trai, cho nên Lưu Hi Văn đã cao bằng với Nhạc Vấn Khanh rồi. Cô bé buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt hình vuông, mắt to, mũi nhỏ, môi dày.

Nhạc Vấn Khanh cười hòa giải, sau đó đưa ra một vấn đề khác: "Quan trọng là chúng ta phải về nhà bằng cách nào đây."

Khương Dận, một anh trai bằng tuổi với Nhạc Vấn Khanh lên tiếng, trên tay cầm một cái ví đen: "Lúc nãy tớ lấy của viện trưởng đấy."

Tần Vũ tức giận: "Tại sao anh lại lấy đồ của bà chứ?"

Khương Dận nhún vai: "Em nghĩ vừa nãy ai trả tiền viện phí chứ? Chúng ta không trả, em nghĩ chúng ta ra được ngoài này chắc?"

Nhạc Vấn Khanh cười hòa giải: "Khương Dận nói cũng đúng, dù sao không có tiền chúng ta cũng không làm được gì, vả lại cũng phải dùng tiền này để lo tang lễ cho bà, chúng ta dùng tiền của bà cũng không còn cách nào. Dù sao chúng ta cũng là trẻ con, lấy tiền đâu ra chứ?"

Tần Vũ suy ngẫm một chút, sau đó gật đầu. Hóa ra, tiền quan trọng như vậy.

Sau này hắn còn nhận ra, sức mạnh của đồng tiền không chỉ có vậy mà thôi.

Mấy đứa trẻ bắt xe về nhà, chị cả, Trần Nhạc Linh trên tay ôm một đứa trẻ mới được vài tháng tuổi. Đôi mắt vẫn còn hơi đỏ. Trần Nhạc Linh vốn là con gái nhà giàu, tuy nhiên cha mẹ mất từ trong kỷ nguyên bóng tối, bị gia tộc ruồng bỏ, cho nên mới ở lại cô nhi viện. Cô bé có khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao thẳng, đôi mắt to tròn, là hoa khôi xinh đẹp nhất trong cô nhi viện. Người thứ nhì là Mộ Dung Tư Duệ, năm nay sáu tuổi, bằng tuổi hắn, đáng yêu số hai không ai đáng yêu số một.  

Mộ Dung Tư Duệ cũng bị người thân bỏ rơi mà không để lại tên tuổi cho nên cũng được viện trưởng đặt tên theo họ của bà.

Trần Nhạc Linh hỏi: "Viện trưởng sao rồi?"

Nhạc Vấn Khanh lắc lắc đầu coi như câu trả lời.

Trần Nhạc Linh nhịn không được lại khóc, mấy đứa trẻ ở nhà chờ cũng nức nở một phen.

Nhạc Vấn Khanh đi vào phòng viện trưởng, cùng Tần Vũ và Khương Dận tìm điện thoại của bà, sau khi tìm được, thấy có mục đặt là em gái. Mấy đứa trẻ tròn mắt nhìn nhau, sau đó quyết định gọi cho số điện thoại này.

Bên trong truyền ra giọng nói của một bà lão: "Bà gọi có việc gì? Lại kêu gọi tôi quyên góp cho cái cô nhi viện rách nát của bà hả?"

Nhạc Vấn Khanh có hơi run rẩy, sau đó hít sâu một hơi, nói: "Chào bà ạ, xin hỏi bà có phải là em gái của viện trưởng không ạ?"

Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó nói: "Mày là ai? Sao lại có điện thoại của Mộ Dung Ân?"

Nhạc Vấn Khanh đáp: "Cháu ở cô nhi viện, viện trưởng mới mất sáng nay, không có ai lo tang lễ cho bà ấy cả, bệnh viện thì bảo liên hệ với người thân của bà để lo tang lễ ạ."

"Tao hiểu rồi, bệnh viện nào?"

"Bệnh viện XYZ ạ."

Sau đó đầu dây bên kia liền cúp máy.

Nhạc Vấn Khanh nhìn điện thoại, hơi sửng sốt, người này phép lịch sự để đi đâu vậy, không biết trước khi cúp máy phải nói trước một tiếng hả?

Tần Vũ hỏi: "Sao rồi ạ?"

Khuôn mặt tròn của Nhạc Vấn Khanh nhăn nhó: " Bà ấy biết tên của viện trưởng, chắc thật sự là em gái của viện trưởng đấy."

Tần Vũ nghiêng đầu: "Bà ấy không nói thời gian sao ạ?"

Nhạc Vấn Khanh lắc đầu: "Không nói."

Khương Dận vẫn như cũ là bộ dáng cà lơ phất phơ, nhưng đôi mắt vẫn còn sưng khiến bộ dạng của cậu ta trông có chút buồn cười, không ai biết cậu ta đang nghĩ gì cả. Cậu ta trầm tư một chút sau đó đi ra ngoài.

Nhạc Vấn Khanh cũng theo Khương Dận ra ngoài luôn.

Tần Vũ ngồi ngẩn người trong phòng của viện trưởng, vết tích vừa bị lục lọi vẫn còn, Tần Vũ ngơ ngác bắt đầu dọn dẹp.

Dọn xong, hắn lại ngồi trên giường của bà ngẩn người.

Lúc này, có một đứa trẻ gọi hắn: "Tần Vũ, cậu đang làm gì đấy?"

Hiển nhiên rồi, đứa trẻ nào cũng có một người bạn thân thiết, Tần Vũ cũng vậy. Bạn thân của hắn cũng ở đây, cậu ta tên là Doanh Tự, một cậu bé bằng tuổi với hắn. Ngày thường cũng là hai đứa trẻ cùng tuổi chơi với nhau.

Hắn rốt cuộc cũng mỉm cười: "Không làm gì cả."

"Chị cả bảo mình ra gọi cậu ăn trưa, đi thôi."

Tần Vũ ngẩn người, hiện tại sao mà hắn có tâm trạng ăn uống được cơ chứ?

Doanh Tự cười cười: "Mình biết hiện tại cậu không muốn ăn bởi vì mình cũng vậy, nhưng chúng ta còn có thể làm gì được nữa chứ, chúng ta vẫn phải sống mà? Nếu như nhịn ăn thì sẽ bị ốm đấy, đi nào." Nói rồi liền kéo tay Tần Vũ đi.

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Ở một ngôi nhà trên trái đất, một bà lão cho gọi con trai của mình đến, người này bộ dáng nghiện ngập, hai mắt như gấu trúc, râu ria xồm xoàm, ăn mặc nhếch nhác.

"Con trai, chị gái của mẹ vừa mất, dù sao bà ta cũng có đăng ký của người Liên Bang, cũng có mua bảo hiểm. Chúng ta là người thân duy nhất của bà ta, chắc chắn sẽ hưởng dụng được số tiền ấy." Bà ta ngừng một chút rồi nói tiếp.

"Mẹ vừa mới liên hệ với liên bang hỏi thủ tục, liên bang bảo là phải tiếp nhận cô nhi viện thì mới có thể tiếp nhận số tiền ấy, con suy nghĩ làm thế nào để chúng ta vừa nhận được tiền vừa có được căn nhà đó. Căn nhà đó lớn lắm đấy, nếu như bán được đi thì chúng ta hời rồi, có thể rời khỏi trái đất chết tiệt này rồi."

Người đàn ông suy nghĩ một chút, sau đó cười nham hiểm: "Mẹ yên tâm, con đã có cách rồi, con có quen một người...
Bình Luận (0)
Comment