Thời Không Lụi Tàn

Chương 20

Lúc Thuốc Nổ tới nơi thì hai tên lính canh gác bên ngoài đang ngủ gà ngủ gật. Cậu cũng chẳng chào hỏi gì mà bước thẳng vào trong.

Gọi là khu giam giữ tù binh cho oai, thực tế nó chỉ là một khu vực nhỏ được quây lại, đóng vài cái cọc gỗ, giăng chút dây thừng và có người trông coi ngày đêm. Ở phía trong, người Lão Qua đang bị đồn lại thành từng đống như người ta chăn nuôi gia súc, nhiều kẻ ngồi ôm gối mà gục đầu ngủ say sưa ngon lành.

Thuốc Nổ trông thấy có khoảng mười tên lính Đại Việt đang làm nhiệm vụ thì cất bước đi tới một tên lính gần đó nhất, nhẹ lên tiếng:

“Xin chào, không biết ta có thể xin một hai tên nô lệ về trong trướng không?”

Trong một quân doanh có đủ thứ loại người, vốn không hề thiếu những kẻ đầu đường xó chợ. Để có thể quản lý tốt được kỷ luật quân đội thì việc đáp ứng những nhu cầu này khác của binh lính là hoàn toàn không thể tránh khỏi. Ví như quân đội không được phát tiền lương thì buộc phải để họ đi cướp bóc đối phương, quân đội thiếu cách giải trí thì buộc phải cho họ nô lệ, tù binh để tiêu khiển.

Đây vốn là thực tế phũ phàng, chẳng có cái gì đúng hay sai, chính nghĩa hay không chính nghĩa. Thuốc Nổ càng không phải thành nhân mà đi đấu tranh vì quyền lợi của những tù binh này.

Tên lính này là một trong những người khi trước đã quan chiến trận đấu giữa cậu và Lê Đình Ngạn nên đối đáp với cậu hết sức khách khí, thậm chí có chút gì đó sợ hãi:

“Trần công tử, để tiểu nhân dẫn ngài đi chọn lựa nhé. Người bình thường chỉ được lấy tối đa hai người nhưng công tử là ngoại lệ đặc biệt, có thể lấy mười, mười lăm cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.”

Thuốc Nổ vẫn đưa tầm mắt quan sát bên trong đám tù binh, vừa nhìn vừa đáp:

“Cái đó thì ta xin đa tạ ngươi trước vậy, ta chỉ cần tám người là được. Có điều, yêu cầu ta có chút đặc biệt, trong đó cần một số người có võ công mới được.”

Tên lính trong bụng không khỏi cười thầm vị Trần công tử này có sở thích quái dị. Thường thì lúc chọn nô lệ người ta sẽ ưu tiên các cô gái có chút nhan sắc hoặc những tên thanh, thiếu niên gầy còm ốm yếu để mà dễ bề hành hạ, chẳng ai lại đi tuyển lựa người có võ công để rước thêm phiền phức vào người.

Có điều, hắn nhớ tới lúc Trần công tử đại triển thần oai trước tướng quân, chẳng khác gì người trời cử xuống, chỉ vài tên phàm phu tục tử e rằng không đụng nổi một cọng lông của công tử gia.

“Thực ra kẻ võ biền có cái thú riêng của nó, ít nhất là làm gì cũng không biết mệt mỏi” – Tên lính không khỏi nghĩ tới vài điều hèn mọn, bỉ ổi.

Nếu Thuốc Nổ biết được suy nghĩ của hắn thì e khuôn mặt lúc này đã đen thui rồi. Cậu lướt qua một vòng lớn, thấy trong này trai tráng, binh lính thì ít mà đàn bà, trẻ con, người già thì đông vô số kể, chắc toàn là nạn dân chạy không kịp mà bị bắt lại đây. Cậu thấy bên cạnh có một cái máng để thịt nướng trong đó, bốc ra mùi thơm phưng phức, nhưng không thấy có tù binh nào bén mảng tới ăn thì hỏi tên lính:

“Thứ này mà các ngươi cũng cho họ được sao, ai mà dám ăn?”

“Trần công tử có điều không biết, lương thực trong quân còn không đủ, lấy đâu ra lương thực mà nuôi tù nhân. Mỗi ngày bọn tù nhân lại không thiếu người chết. Đành dùng cách này mà thôi, kẻ nào có gan thì kẻ đó sẽ tồn tại.” – Tên lính cười nhe ra cả hàm răng đen thui.

Thuốc Nổ cũng không tiếp lời hắn, tiếp tục quan sát. Chợt cậu cảm thấy một ánh mắt đang nhìn chòng chọc vào mình. Ánh mắt còn non nớt ngây thơ nhưng ẩn tang trong đó là một cái nhìn sắc lẹm, hung ác. Thuốc Nổ cảm thấy trong đại não hơi đau nhức một cái nhưng rất nhanh đã phục hồi được.

Ở trong tầm nhìn cậu quét tới đang có một cặp lớn nhỏ nửa ngồi nửa quỳ. Lớn là một người đàn ông trung niên, thân hình cân đối, huyệt thái dương nhô cao, một tay đang ấn đầu đứa nhỏ xuống. Nhỏ là một tiểu cô nương, không trông rõ mặt mũi, cả người lấm lem bẩn thỉu.

Thuốc Nổ vốn lần này chỉ định tìm người thí nghiệm, ai nhè lại bắt gặp được điều thú vị như vậy. Cậu liền bảo tên lính:

“Hai người đằng kia, ta muốn.”

Tên lính nhìn thấy, trong lòng không khỏi nhổ nước bọt một cái, không phải cuối cùng ngươi vẫn là chọn một vị tiểu cô nương đó sao. Hành hạ tiểu cô nương trước mặt gia đình người ta đúng thật là có chút khoái cảm nha. Có điều đã vậy thì khi trước cũng đừng có mà tỏ vẻ đạo mạo như thế.

Rất nhanh, hai người kia đã đưa khuôn mặt không cam lòng tột độ mà bị dẫn ra trước mặt Thuốc Nổ. Thuốc Nổ cũng đi vòng quanh trại, phải tới nửa canh giờ thì mới chọn được đúng hết số người yêu cầu. Bọn lính chỉ cho rằng cậu khó tính mà thôi trong khi kẻ tinh ý sẽ phát hiện ra cậu lựa chọn rất có mục đích. Cậu lấy ba tiêu chí là giới tính, tuổi tác và có biết võ công hay không để lựa chọn. Mỗi loại tiêu chí chọn ra một người đặc trưng, tổng cộng hai mũ ba là tám người tất thảy.

Tên lính kia vội chỉ thêm hai người khác giúp cậu đưa những kẻ đó về lại lều của mình.

Chân cậu vừa ra khỏi đằng trước thì đằng sau bọn binh lính đã nhốn nháo hết cả lên:

“Trưởng quan, vị công tử kia là thiếu gia của gia tộc nào? Chẳng lẽ là hoàng thân quốc thích? Chứ không sao lại được trưởng quan đối đãi đặc biệt như vậy, thậm chí còn cho đặc cách đem một lúc tám người ra khỏi đây.” – Một kẻ trong số đó hỏi.

Tên lính lúc nãy tiếp đón Thuốc Nổ nhìn chằm chằm cửa ra vào một lúc. Khi đã chắc chắn Thuốc Nổ rời khỏi đây rồi thì hắn mới đằng hắng giọng lên tiếng:

“Vị đại nhân kia cũng chẳng biết là thế gia nhà nào. Cơ mà, ta chắc các người cũng nghe nói tới tin đồn Lê tướng quân đã bị đánh bại mấy hôm trước bởi một tên mặt trắng thư sinh.”

Có tiếng ồ lên từ xung quanh. Hắn đợi mọi người giữ trật tự lại thì mới tiếp tục:

“Ta nói cho các ngươi biết. Mặt trắng thư sinh cái gì, ta kháo. Ta trực tiếp quan chiến trận đấu đó. Vị đại nhân kia chính là thần tiên trên trời giáng trần tới giúp đỡ quân ta. Chân ngài nhảy một cái có thể vượt qua mười vạn tám ngàn dặm. Tay ngài vung ra tới đâu là lửa cháy bừng bừng tới đấy. Ánh mắt ngài chỉ cần quét tới một cái là thiên địa toàn chuyển, đất nứt, trời sập. Phong tư ngài chính là cái gì tuyệt thế anh hùng trong truyền thuyết. Hôm nay ngài chỉ cần nhìn các ngươi một cái, chính là các ngươi có thể nở mày nở mặt mà kể chuyện cho con cháu hàng chục đời sau.”

Bọn quân lính phấn khởi nhiệt liệt mà bình luận say sưa, có kẻ không khỏi nuối tiếc vì lúc nãy mình không được chỉ định đi dắt tù binh cho Thuốc Nổ. Lúc này, vị “thần tiên” của chúng ta đã về tới lều của mình. Cái lều của cậu lúc trước còn hết sức đơn sơ thì nay đã thay đổi không ít. Mấy ngày qua, Lê Đình Ngạn đã đuổi tất cả kẻ ở trong cùng lều với cậu ra, trang hoàng thêm hai cái ghế, một cái bàn và một cái sập. Thuốc Nổ ngồi xuống ghế chủ vị, khoát tay ra hiệu cho hai tên lính kia trở về vị trí.

Cậu thong thả lấy từ trong vạt áo ra một ít lỉnh kỉnh toàn là các linh kiện vụn vặt bằng kim loại và thủy tinh bắt đầu ghép nối chúng lại với nhau, động tác hết sức thong thả. Dưới đôi tay của cậu, những linh kiện này dần dần được kết hợp lại thành hình dáng của một thiết bị quang học có cấu trúc tương đối phức tạp so với trình độ khoa học của con người đương thời.

Tên trung niên đi với tiểu cô nương ban nãy đang nín nhịp thở chậm lại, chờ đợi một điều gì đó. Chỉ thấy khi Thuốc Nổ vừa quay đầu lại nhìn về phía đằng sau lều thì hắn như một con sóc bật thẳng người dậy, giằng lấy hết dây trói ra, xông thẳng về phía cậu. Hắn dự định lấy tốc độ sấm sét chớp giật mà nhanh chóng khống chế cậu rồi tìm cách thoát ra khỏi đây. Chẳng dè, khi hắn một lần nữa thấy khuôn mặt Thuốc Nổ thì trên đó hoàn toàn không có vẻ hoảng loạn, sợ hãi như hắn tưởng tượng.

Cậu móc từ trong túi ra một cây súng, nở nụ cười tự giễu, nhằm bắn vào thẳng khớp chân người trung niên. Người trung niên chỉ thấy có ánh lửa chớp ra trong đêm tối, chưa kịp phản ứng gì thì trên đầu gối đã xuất hiện một cơn đau đớn kịch liệt như có ai đó đang cầm dao mà cắt từng mảng thịt ra.

Hắn ngã nằm xuống đất, lăn qua lăn lại quằn quại. Thuốc Nổ đứng lên bước tới, đạp thẳng vào chân bị trúng đạn của hắn, rồi lắp thêm đạn vào, nhắm vào chân kia mà bồi thêm phát nữa. Lần này tên trung niên nhân bị kích thích tới đau đớn kịch liệt mà ngất đi.

Binh lính ở các lều xung quanh lúc này chỉ nghe giọng một tên nam tử nào đó không chịu nổi hành hạ của Thuốc Nổ quá phần tư nén nhang đã im bặt thì cả đám đều lạnh cả sống lưng. Tiểu cô nương lúc này mới mở miệng ra, giọng cầu xin khẩn thiết:

“Xin ông lớn tha cho thúc thúc ấy.”

Con bé nói bằng Hán ngữ chứ không phải là tiếng Lão Qua khiến cho Thuốc Nổ ngạc nhiên. Cậu đá người trung niên lăn long lóc qua một bên. Đám tù nhân còn lại lúc này đã sợ tái xanh cả mặt mũi, đang túm tụm lại ở trong một góc của căn lều. Chỉ còn lại mỗi tiểu cô nương là đang đưa mắt ra trừng trừng nhìn cậu. Thuốc Nổ tới gần, khẽ làm một cái động tác liếm môi cắt cổ. Tiểu cô nương lúc này đã sợ tới chảy nước mắt nhưng vẫn cầu xin:

“Xin ông lớn.”

Thuốc Nổ lúc này mới thôi dọa con bé. Cậu nói với cả đám người:

“Ta không có sở thích biến thái hành hạ các ngươi nhưng cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì. Nếu các người ngoan ngoãn phối hợp thì sẽ không phải chịu đau khổ. Còn nếu các ngươi vẫn cứ mang lòng chống đối mà khiến ta không hài lòng thì định mệnh chính là sống không bằng chết. Đơn giản vậy thôi.”

Con bé vội gật đầu lia lịa. Thuốc Nổ lại tiếp tục:

“Tối nay các ngươi cứ ngủ lại ở đây, sáng mai ta sẽ bắt đầu tiến hành. Tốt nhất lúc này là đừng có đi lung tung trong doanh trại, đám binh lính bên ngoài sẽ rất vui vẻ mà xiên cho các ngươi vài nhát đấy. Ở trong lều có một ít thức ăn và đồ sơ cứu, tùy các ngươi muốn làm gì thì làm, ta sẽ không quản.”

Đoạn, cậu vào lều trong mà ngủ ngon lành. Con bé vội vàng tìm cách cầm máu cho gã trung niên nhân. Đám người còn lại thì đang túm tụm mà bàn nên làm cái gì trong lúc này bằng tiếng Lão Qua. Chẳng ai đưa ra biện pháp nào hay cả. Mọi người đều biết tốt nhất là trong lúc gã mặt trắng thư sinh kia ngủ thì tìm cách mà giết chết gã đi. Có điều, nhớ tới thần oai của gã khi nãy, ai cũng run như cầy sấy mà không dám nói ra tới ngoài miệng.

Cái câu con người luôn sợ những điều mình không hiểu thì trong thời đại nào vẫn luôn luôn là đúng. Gã kia đứng từ xa cả bảy tám mét mà chỉ gẩy đầu ngón tay một phát đã khiến một kẻ có võ công nằm bẹp thì ai mà dám dây vào gã.

Sáng hôm sau, Thuốc Nổ dậy sớm, hài lòng phát hiện tất cả mọi người ở trong lều đều thành thành thật thật mà chia nhau ra nằm ngủ. Cậu cũng không đánh thức họ mà vén lều đi ra ngoài. Mặt trời đã vươn lên từ phía đường chân trời.

Không khí buổi sáng trong lành và thanh mát, mặc dù không khiến cho cái mùi máu tanh nồng nặc của chiến trường biến mất hoàn toàn, song vẫn giúp cho tinh thần Thuốc Nổ khoan khoái hơn. Cậu tính toán thời gian, thấy độ sáng đã hoàn toàn phù hợp, vội đem cái thiết bị cậu chế tạo hôm qua đem ra.

Đó là một hệ thống gồm hai cái ống kim loại dài, được dựng thẳng đứng, hai đầu đều có lắp những miếng thủy tinh, không biết bên trong kết cấu như thế nào. Hai cái ống được cố định lơ lửng cách mặt đất khoảng nửa mét bằng một cái trục làm bằng đồng.

Ngay bên dưới là một miếng thủy tinh trong suốt được cố định nằm ngang, rọi sáng bằng ánh sáng định hướng. Nguồn sáng vốn cũng là ánh sáng mặt trời nhưng được hội tụ lại bằng mặt gương cầu lồi, sau đó phản xạ về phía cái miếng thủy tinh trong suốt kia.

Thuốc Nổ nhìn cái kinh hiển vi tự chế này, không khỏi có chút cảm giác thành tựu. Cậu dù sao cũng là quân nhân, nguyên lý kết cấu của súng đạn đều hiểu rất rõ ràng nên tạo ra vũ khí không phải là điều quá khó.

Còn những công việc liên quan tới vật lý, đặc biệt là trình độ vi mô thời Liên Bang, phần lớn cậu đều xử lý bằng Alterealm ở kết cấu hạ phân tử. Những thứ như kinh hiển vi, vốn đã bị đào thải từ lâu, cậu thậm chí còn chưa được chạm vào một cái bao giờ. Tuy nguyên lý trong đó không phức tạp lắm nhưng để xử lý các mặt kính cho phù hợp cũng chẳng phải điều dễ dàng.

Thuốc Nổ bắt đầu thí nghiệm bằng cách gọi tất cả mọi tù nhân trong lều cậu dậy, lần lượt cắt một lớp mỏng ở lòng bàn tay của từng người bằng dao sắc mà soi bên dưới kinh hiển vi. Cậu nhanh chóng phát hiện ra rằng cấu tạo mặt bàn tay của con người ở đây rất đặc biệt, lớp biểu bì không phải kín hoàn toàn chỉ mở ra ở các lỗ chân lông, mà còn có những phần tế bào khác lạ, nở ra từng khe hở phập phồng. Kết cấu của nó hơi giống với khí khổng của lá cây, có lẽ là nơi nội lực thoát ra ngoài.

Để kiểm chứng, cậu tiếp tục cắt sâu vào các phần khác nhau trên cơ thể tù nhân mà nghiên cứu. Cậu phát hiện cơ thể người ở đây đều có một hệ thống mạch khí rất mỏng, chạy song song với các mạch máu chính ở một số nơi. Vì áp lực của các cơ quan, mạch máu, thịt mỡ xung quanh nên các mạch khí này thường bị chèn ép mà bế tắc lại chứ không được thông suốt linh hoạt.

Cậu thử đối chiếu với những quyển tu luyện nội công cơ sở của Lê Đình Ngạn thì phát hiện vị trí của các đường mạch khí này hoàn toàn trùng khớp với các cách vận hành nội công của phái Thần Sơn. Hèn gì cậu cố gắng bao nhiêu cũng không thể luyện ra bất kỳ tiểu chu thiên vận hành nào. Vốn trong cơ thể của cậu chẳng hề có những đường mạch khí này thì tu luyện kiểu gì đây.

Cậu phát hiện đối với những người tù binh có võ công thì những đường mạch khí đã mở ra tới một mức độ nào đó chứ không phải hoàn toàn bế tắc như những người không có võ công nữa. Tuy nhiên, chỉ có tiểu cô nương kia là hết sức đặc biệt vì trong cả đám người này chỉ có mỗi tiểu cô nương là mạch khí hoàn toàn không đầy đủ, chỗ có chỗ không, hết sức kỳ quái.

Thuốc Nổ không giải thích được, đành cho là do cơ thể con người ở đây không thiếu một số trường hợp biến dị nên mới tạo ra kết quả như trên. Hứng thú của cậu với tiểu cô nương không vì thế mà bớt đi, ngược lại càng lúc càng tăng lên nữa.

Thuốc Nổ thí nghiệm xong xuôi thì đã tốn hết hơn nửa buổi sáng. Lúc này ánh sáng mặt trời đã quá mạnh, không còn thích hợp để làm nguồn sáng cho thí nghiệm được nữa. Có điều, Thuốc Nổ cũng đã đạt được mục đích. Cậu đi tới khu giam giữ, trả lại sáu người trong đám tù binh ngoại trừ tiểu cô nương và người trung niên, đổi thêm vài người mới, định bụng sáng mai lại làm tiếp.

Chẳng ngờ tới giữa trưa thì Lê Đình Ngạn cho người báo, Hoàng Thượng đã phê chuẩn việc cậu sửa súng thần cơ. Thuốc Nổ cũng không ngờ Lê Đình Ngạn nóng lòng đến vậy, không chờ được nổi Lê Thánh Tông tới mà đã phi kỵ binh liên lạc tới xin thánh chỉ trước, dù cho chỉ tiết kiệm được hơn tầm hai ngày. Cậu đang bực mình vì mấy quyển sách võ công bị lãng phí nhưng đành tuân thủ ước hẹn hôm trước mà sang lò rèn của Trịnh Toàn Lễ làm công.

Tới nơi thì lão thợ rèn già bỉ ổi đang đứng trước một khẩu súng thần cơ to lớn, không ngừng lẩm bẩm gì đó trong miệng. Thấy Thuốc Nổ, lão nói:

“Mẹ kiếp, cuối cùng cậu cũng tới đây. Mấy ý tưởng trang bị quân dụng kia của cậu quả thật là thú vị. Hôm đó về ta cực kỳ có cảm hứng, cũng định áp dụng thử vào súng thần cơ xem sao. Chỉ là mãi mà cũng cứ gặp bế tắc, những thứ sử dụng cho vũ khí cá nhân lại chẳng áp lên súng thần cơ được, xem ra chỉ đành chờ cậu ra tay.”

Thuốc Nổ cũng không muốn lãng phí thời gian quá nhiều vào việc này. Cậu nhanh chóng luận bàn với Trịnh Toàn Lễ để chỉnh sửa hỗn hợp thuốc nổ mồi của súng để súng hoạt động ổn định hơn. Tiếp theo đó cậu bắt đầu xắn tay vào việc đúc vỏ đạn. Đạn trong thời kỳ này chủ yếu là đá, đầu móc, vật nặng, nguyên lý là sử dụng động năng để phá hủy kết cấu công trình và hạ lính đối phương.

Sức công phá của nó khá kém, không thể đánh vỡ tường thành, khi bắn vào lính thì độ chính xác rất tệ. Đạn nổ hoàn toàn có thể thay thế được điều này, chủ yếu là cần một cái vỏ đạn chắc chắn và các hỗn hợp hóa học cụ thể ở phần đầu để khi va chạm vào mục tiêu thì nó sẽ phát nổ.

Đối với việc này, tiến độ của nó nói chậm thì không chậm nhưng chắc chắn là không thể nhanh được. Nếu không cẩn thận hoàn toàn có thể khiến cho toàn bộ cái xưởng rèn này phát nổ chứ chẳng chơi. Thuốc Nổ, Trịnh Toàn Lễ và đám thợ phụ cặm cụi hì hục suốt hai ngày trời mà cũng chỉ có thể làm ra chin viên đạn.

Đúng ngày thứ ba, khi Thuốc Nổ vừa bước ra khỏi lều trong thì nhận thấy có điều gì đó bất thường, bầu trời hoàn toàn tối sầm lại. Lúc này, trong lều chỉ còn mỗi cậu và hai chú cháu tiểu cô nương kia còn đám thí nghiệm còn lại đã bị cậu hoàn thành xong mà đuổi về chỗ cũ.

Tên trung niên đang nằm nhoài người ra trước, hai chân xem như phế hoàn toàn nhưng thân trên vẫn có thể di động tạm tạm được. Hắn đang nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương ở phía bên kia. Tiểu cô nương thì đang nửa quỳ nửa ngồi ở phía trước lều, hé một nửa đầu ra ngoài nhìn cái gì đó ở phía trên trời.

Thuốc Nổ không nói gì với họ mà đi thẳng ra phía ngoài. Ở đó, cậu thấy Phùng Lĩnh đang há hốc miệng mà ngẩng đầu lên nhìn trời. Những binh lính còn lại trong trại thì đều đang bàn tán xôn xao. Đằng xa vọng lại tiếng mấy võ quan la hét để ổn định trật tự. Thuốc Nổ hơi ngước lên thì thấy bầu trời không có mây nhưng tối hơn hẳn so với bình thường, giống như có một ai đó đem một cái màn đen lọc ánh sáng khổng lồ bao trùm lấy Trái Đất vậy.

Chỉ thấy ở bên trái của mặt trời đang có một cái bóng khổng lồ in hằn lên nền trời. Nó có hình thon dài, giống như một cái trụ cực kỳ lớn, ở xung quanh nhô ra lít nhít những hình khối chữ nhật, hình thoi, hình bình hành lung tung lộn xộn.

Thành thật mà nói trong quan niệm của Thuốc Nổ thì khi nhìn thấy cái bóng đó lần đầu tiên, cậu nghĩ ngay tới một cái trạm vũ trụ. Những binh lính xung quanh cậu thì đang rôm rả bàn luận:

“Thiên cung”

“Là thiên cung kìa mọi người, thật không thể tin nổi.”

“Chư thần giáng lâm, Đại Việt tất thắng.”

Không khí trong doanh trại cực kỳ náo động. Thuốc Nổ kinh ngạc hỏi Phùng Lĩnh đang đứng ngay trước mặt cậu:

“Thiên cung là cái gì?”

Thuốc Nổ chỉ biết có một thiên cung duy nhất, đó là một cái tàu du lịch liên hành tinh mà thôi, chẳng phải thứ đang treo trên bầu trời kia. Phùng Lĩnh đang hơi mất tập trung, nghe cậu hỏi vậy thì không khỏi đưa một khuôn mặt khó hiểu ra nhìn Thuốc Nổ. Cậu phải lặp lại một lần nữa thì Phùng Lĩnh mới nhìn cậu như một thằng dở hơi mà đáp:

“Thiên cung chính là thiên cung chứ còn gì nữa. Là nơi ở của thần tiên trên trời.”

“Sao cậu biết?” – Thuốc Nổ thắc mắc.

“Cậu nói đùa cái gì thế. Thiên Cung cứ cách khoảng mười năm tới hai mươi năm lại xuất hiện trên bầu trời, ai mà chẳng biết. Mỗi lần nó hiện ra tức là trời ban điềm lành, quốc gia sắp có thiên đại hỉ sự.”

Thuốc Nổ phi thường ngạc nhiên trước lý giải này. Cậu chỉ thấy lạ là tại sao trong lúc bàn luận tới những sự kiện kỳ lạ xuất hiện thì Ngô Sĩ Liên nhắc tới nội công, nhắc tới Ngoại Lai Giả, lại hoàn toàn không nói với cậu đến thứ gọi là Thiên Cung.

Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi chợt nhận ra, nếu ai cũng biết Thiên Cung cứ mười tới hai mươi năm xuất hiện một lần thì người ở đây chắc chắn chỉ xem nó như một hiện tượng tự nhiên, giống kiểu mặt trời phải mọc ở đằng đông vậy thôi, làm gì có cái gọi là bí ẩn.

Thuốc Nổ nhìn lên bầu trời, càng nhìn càng thấy Thiên Cung giống như một con tàu vũ trụ, cảm giác bất an trong lòng dâng lên rõ rệt. Chuyện gì đang xảy ra với cái thời đại lịch sử này vậy? Lẽ nào cậu không du hành về quá khứ của Mẫu Tinh mà đang ở một cái thế giới song song nào đó? Rút cuộc có phải là do tên thần mắt trắng kia làm ra hay không? Những câu hỏi thì nhiều mà câu trả lời thì không có.

Bỗng đằng trước trại có tiếng hoan hô như sấm dậy, ba quân reo mừng. Phùng Lĩnh còn đang ngạc nhiên nói chuyện với một tên lính kế bên thì đã nghe một võ quan chạy tới nói:

“Hoàng Thượng ngự giá thân chinh. Truyền tất cả binh lính ra tiếp kiến.”

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc
Bình Luận (0)
Comment