Mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn ngắm nó nhưng Thuốc Nổ vẫn không khỏi sững sờ vì vẻ đẹp tinh tế của Học Viện. Nó là một kiến trúc lâu đài theo kiểu Âu Quận thời trung cổ mọc lên trên ngọn đồi cao nhất của tiểu hành tinh. Lớp màng nhân tạo, có tác dụng thay thế bầu khí quyển trên tiểu hành tinh này, chỉ có thể chạm được tới bờ thành đá dưới chân lâu đài, khiến cho toàn bộ phần còn lại từ đó trở lên trên nằm lọt thỏm ra bên ngoài vũ trụ.
Kết cấu lâu đài gồm có bốn lớp, bên ngoài cùng là một lớp băng đá vĩnh cửu tạo nên hình dáng lâu đài. Sự phản xạ ánh sáng Mặt Trời làm cho lớp vỏ bọc ngoài này vào buổi sáng cực kỳ lộng lẫy và huy hoàng. Lớp phía trong là một bờ tường định hình ban đầu được xây dựng để tạo dáng trước khi băng đá hình thành. Lớp này bây giờ cũng đã bị đông cứng lại hoàn toàn.
Lớp thứ ba là một lớp chân không để ngăn cản sự thất thoát nhiệt. Trong cùng mới là bờ tường mà học sinh, sinh viên của Học Viện quan sát được khi lên lớp. Bay lơ lửng xung quanh lâu đài thành một vành đai hình tròn là lớp bụi tinh vân mỏng nhưng cực kỳ sặc sỡ - điểm nhấn độc đáo cho nơi này.
Phòng bệnh của Liễu Nhu nằm khá gần khu ký túc xá, ở tầng trệt, hơi chếch về phía sau của Học Viện. Lúc ba người tới thì đã có một cô gái khác ở đây sẵn rồi. Cô gái có mái tóc dài ngang thắt lưng, để mái chéo phía trước, đang nở một nụ cười khúc khích khá dễ thương:
“Vậy tớ về trước đây, cậu cứ nghỉ ngơi đi nhé.”
Thuốc Nổ hơi có một ảo giác là cô gái kia cứ liếc mắt nhìn mình. Cậu cũng không để tâm lắm mà theo bọn Thạch Hào, Andrey tới ngồi bên cạnh giường Liễu Nhu. Cô nghiêng đầu nhìn Thạch Hào hỏi:
“Thạch công tử này, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau cùng làm chung một lần nhiệm vụ thôi. Tôi bị thương cũng không phải do lỗi của cậu em, cậu cũng không cần nhiệt tình như vậy lâu lâu lại ghé qua thăm tôi đâu. Thực sự tôi cũng cảm thấy hơi hơi ngại đấy. À tôi không có ý gì đâu, với Andrey và tên nào đó ở đằng kia thì tôi hoan nghênh tới đây nhé.”
Thạch Hào hơi gãi đầu, dáng vẻ tinh ranh trước mặt bọn Thuốc Nổ đã bay biến đâu mất:
“Liễu tiểu thư à, cái này thực ra là…”
“Liễu tỷ tỷ!”
Thạch Hào ngẩng đầu lên, bộ dạng ngạc nhiên. Liễu Nhu liền nói tiếp:
“Gọi Liễu tỷ tỷ một tiếng nghe chơi, nếu mà tôi có em trai thì tuổi của nó chắc cũng xấp xỉ cậu, gọi vậy không có vấn đề chứ hả?”
Thạch Hào chưng ra biểu tình phản đối:
“Xét về độ tuổi thật sự thì tôi cũng hơn Liễu… cô không biết bao nhiêu đấy, sao có thể so sánh bề ngoài như vậy được.”
Liễu Nhu đột nhiên hỏi một câu:
“Này không phải là cậu em thích tôi đấy chứ.”
Thạch Hào chợt cúi đầu không nói gì, khuôn mặt đỏ bừng, rõ là có bao nhiêu tâm tư đã viết ra hết. Liễu Nhu vỗ vỗ trán:
“Cậu em à, nãy cậu cũng đã nói cậu hơn tôi không biết bao nhiêu tuổi mà. Cái này nếu tôi đây không nhầm thì chính là trâu già gặm cỏ non trong truyền thuyết đấy. Tất nhiên tôi là cỏ non không sao rồi nhưng tôi cũng không muốn cậu em đây mang tiếng trâu già đâu nhé.”
Thạch Hào lúng túng như gà mắc tóc, một câu chẳng nói ra lời, chỉ ấp a ấp úng. Thuốc Nổ đành đá câu chuyện sang hướng khác để mọi người khỏi phải khó xử:
“Tôi là Trần Ngọc, hân hạnh được làm quen.”
Liễu Nhu nhìn bàn tay cậu chìa ra, khẽ đánh giá một chút, đột nhiên ôm mặt lại, giọng tủi thân:
“Cậu xem, cậu làm người ta ra như vậy rồi, còn giả vờ làm quen cái gì nữa. Mau chịu trách nhiệm đi!”
Đoạn cô lật cái mền đang đắp trên người ra. Cả hai chân đều băng bó kín hết, vừa nhìn cũng biết tình trạng vết thương hết sức nghiêm trọng. Thuốc Nổ cũng bó tay hết cách trước cách nói năng hết sức mập mờ của cô. Có điều cậu cũng biết đây là do bản thân làm sai trước nên đành hạ mình vậy. Đó cũng là cái khó khi kẻ thù tự nhiên thành đồng minh.
Tuy cô trúng phải chiêu thức thần giao cách cảm của Quỷ Nhỏ mà ngã xuống vực, song nếu nói cậu vô can hoàn toàn thì chắc chắn là không thể. Giờ Thuốc Nổ hơi ngẫm lại, không biết năng lực kia của Quỷ Nhỏ có phải là do di truyền từ mẹ hay không. Tưởng Giới còn quá bí ẩn đối với cậu.
Thấy Thuốc Nổ tự nhiên có vẻ lơ đãng, Liễu Nhu phồng má giận dỗi, hoàn toàn mất đi dáng vẻ của cô nàng xinh đẹp lạnh lùng và bạo lực, Thuốc Nổ chứng kiến được ở Luang Prabang năm nào. Cậu đành đứng lên, làm động tác gập người 90 độ, miệng dõng dạc:
“Về chấn thương của Liễu tiểu thư, tôi xin hoàn toàn nhận trách nhiệm. Tôi sẽ cố gắng tìm biện pháp tốt nhất để chữa lành được chân cho cô.”
Chợt cậu nghe vang lên một bên tai tiếng cười khúc khích của Liễu Nhu. Lúc đầu vẫn còn nhỏ như muỗi vo ve, sau dần thì lớn tới mức cô phá ra cười, hai kẻ còn lại cũng không ngần ngại bán đứng cậu mà cười theo. Thuốc Nổ thấy Liễu Nhu ngay cả nước mắt cũng chảy cả ra thì chẳng hiểu chuyện này có gì buồn cười tới nỗi như vậy. Andrey lắc lắc đầu lên tiếng:
“Cậu bị Liễu tiểu thư lừa rồi. Chấn thương của cô ấy chẳng liên quan gì tới cậu cả. Chỉ có người bị chết ở trong Tưởng Giới thì não bộ bên ngoài của họ mới ngừng hoạt động mà chết theo thôi. Còn những chấn thương ở trong Tưởng Giới thì không ảnh hưởng tới cơ thể bên ngoài.”
Thuốc Nổ đưa ánh mắt dò hỏi qua Liễu Nhu. Cô thấy ánh mắt nghiêm túc kia thì hơi có vẻ chột dạ, không biết có phải mình đã đùa quá đáng, dù sao thì hai người chỉ mới chính thức quen biết ngày hôm nay, đâu rõ tính cách đối phương như thế nào. Cô ngồi nhổm dậy lên thành giường, với tay lấy một cái cột trụ tròn lớn được gác bên hông. Thạch Hào nhanh tay với lấy thay cho cô rồi mở nó ra.
Thuốc Nổ giờ mới nhận biết đó là một cái xe lăn được thiết kế cực kỳ khéo léo có thể gấp lại tới mức nhỏ gọn như vậy. Thạch Hào đỡ Liễu Nhu ngồi lên xe. Cô cũng không từ chối mà nói với cả ba người:
“Tôi muốn đi dạo một lúc.”
Cả bốn rời khỏi bệnh thất mà đi dọc xuống một dãy hành lang. Từ đây có thể thấy được ánh sáng leo lắt của Mặt Trời đang sắp khuất ra sau lưng hành tinh nhỏ. Cảnh tượng hoàng hôn này có gì đó cực kỳ đặc biệt so với hoàng hôn mà Thuốc Nổ quen thuộc của Liên Bang. Có lẽ là do ở đây không có bầu khí quyển nên hiệu ứng tán xạ ánh sáng không thể bằng, nhưng độ chân thực thì vượt trội hẳn.
Chợt một tiếng bùm lớn vang lên, cả đám quay đầu nhìn lại phía sau. Thạch Hào cất giọng:
“A, pháo hoa! Đẹp quá.”
Liễu Nhu bĩu môi một tiếng:
“Lần nào Quân Đoàn tổng động viên đi đánh Quái Vật Vũ Trụ trở về mà chẳng bắn pháo hoa. Cũng không biết thắng thua tổn thất thế nào mà ăn mừng như vậy. Tóm lại, có gì kỳ lạ đâu chớ, đúng là tên mới thức tỉnh. Khi nào cậu tiến vào Tưởng Giới gặp được mưa sao băng thì mới đúng thật là đẹp.”
Andrey tặc lưỡi một cái:
“Năng lượng để tổng hợp cho mọi người của Hiến Quốc ăn uống còn không có đủ, lãng phí vào mấy trò chơi giải trí này để làm cái gì cơ chứ?”
Thạch Hào cười xòa:
“Thôi mà ông chú, vui ngày hôm nay được thì cứ vui, cứ nghĩ tới ngày mai làm gì cho nó mệt.”
“Chính vì những người như cậu nên Peaky mới đồng ý cho mấy trò vô bổ này diễn ra đấy. Hiến Quốc ngày nay kẻ đầu óc mơ màng trên mây càng ngày càng nhiều mà kẻ thực sự quan tâm tới vận mệnh quốc gia thì chẳng có được bao nhiêu.”
Thuốc Nổ quay sang nhìn Liễu Nhu, người đang chăm chú xem pháo hoa trên trời. Cũng không biết là ai vừa mới nói pháo hoa này không có gì đẹp nữa. Thuốc Nổ chợt ngẩn người ba giây. Nhìn từ góc nghiêng này Liễu Nhu có một nét gì đó cực kỳ giống với Pearl Min Lee trong ký ức của cậu. Chỉ nghe cô thở dài ra một hơi lẩm bẩm:
“Xin lỗi cậu, Trần Ngọc. Lúc nãy tôi không cố ý đùa cợt cậu như vậy.”
“Vậy chân của cô?” – Thuốc Nổ nhíu mày.
“Từ nhỏ tôi đã bị liệt chân như thế này rồi. Cậu cũng thấy đó, Namuh là một thế giới cạnh tranh cực kỳ tàn khốc, không có chỗ cho những người tàn phế như tôi. May mắn là ba mẹ đều rất thương yêu tôi, khác hẳn với những gia đình bình thường ở nơi này. Họ đã cho tôi vào Học Viện và tôi luôn rất biến ơn họ vì điều đó. Thế giới thực không có chỗ cho tôi nhưng tôi có thể tìm kiếm được giá trị của mình ở trong Tưởng Giới. Tại đó, tôi vẫn là một người mạnh mẽ lành lặn, vẫn có thể có ước mơ, vẫn có thể cống hiến.”
Thuốc Nổ nhìn thẳng vào mắt cô, đáp lại:
“Cô đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ không sao mà. Tôi hứa đấy. Trong biết bao nhiêu năm cuộc đời của mình, tôi đã thấy kẻ xấu, người tốt, kẻ thắng lợi, người thua cuộc, kẻ mạnh mẽ người yếu đuối. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một ai cố gắng hết mình mà lại vô dụng cả đâu.”
Liễu Nhu phá cười gạt đi:
“Cậu thì sống được bao nhiêu năm cuộc đời chứ.”
Đoạn cô ngừng lại, khuôn mặt lại trở nên nghiêm túc:
“Có điều, tôi tin vào cậu đấy. Cảm ơn cậu.”
Cô hơi hơi nghĩ ngợi một chút rồi móc từ trong túi áo ra một cái gói nhỏ đưa Thuốc Nổ lên tiếng:
“Đây là kẹo may mắn của tôi, ăn vào rất ngon. Bình thường tôi không cho ai đâu nhưng hôm nay đặc biệt tặng cho cậu một phần đấy.”
Thuốc Nổ ngó lên cái bao bì bên ngoài thấy chẳng có nhãn dán nào cả, cũng không biết là kẹo gì. Cậu lấy một viên lên nhai thử thì thấy ngọt kinh khủng, không khỏi cười trừ với Liễu Nhu một tiếng rồi ném cả phần còn lại vào túi áo. Lòng cậu tự nhủ cô nàng này không phải là bị thiếu hụt nội tiết tố nên thèm ngọt đấy chứ. Cô thấy vậy thì le lưỡi ra với cậu, sau đó chẳng biết là đang lẩm bẩm cái gì.
Lúc Thuốc Nổ đi bộ một mình về ký túc xá thì trong đầu cậu vẫn còn âm vang những lời của giáo sư Mari đã nói. Thuốc Nổ chỉ mới vừa đăng ký xếp lớp, chưa có tiết học ngay nên cậu trở về trước là vậy. Cả hai người Thạch Hào và Andrey hôm nay có tiết học “Thức tỉnh Sơ Cấp Ma Pháp” nên đều không thể về cùng cậu. Thuốc Nổ chỉ biết những người chưa tới được cấp 10 thì đều phải học môn bắt buộc này.
Còn phân chia cấp này dựa vào cái gì thì cậu cũng không rõ ràng. Cậu chỉ biết là ở Học Viện có bốn cấp lớp. Từ cấp 1 tới 9 là học viên tập sự, 10 tới 19 là học viên chính thức, 20 tới 29 là người nhái và 30 tới 39 là người nhái chuyên nghiệp. Cậu không rõ có học viên nào ở trình độ cao hơn không nhưng phần lớn người ở cấp bốn đều sẽ đánh đổi tuổi thọ lấy sức mạnh sau đó gia nhập Quân Đoàn, đối đầu với Quái Thú Vũ Trụ hết cả.
Cậu cũng được thông báo khi nào thức tỉnh sức mạnh ở trong Tưởng Giới thì cậu sẽ chính thức nhận đánh giá cấp độ. Cấp độ của cậu sẽ được hiển thị ở trên một cái miếng kim loại, đánh dấu bằng những ngôi sao. Thuốc Nổ nghe điều này không khỏi liên tưởng tới thứ cậu cướp đoạt từ tên Tưởng Phí ở trong Thủy Giới. Nói vậy thì tên đó hẳn là cấp độ mười đi.
Cõ lẽ là bị cưỡng ép dùng trang bị nâng lên, bởi đối phó với hắn còn không khó bằng đối phó với bọn Thạch Hào lúc trước. Thuốc Nổ nhờ vào lời nói của Tưởng Viễn Hà cũng suy ra được, Vương Mẫn mà cậu gặp ở doanh trại Đại Việt hẳn cũng nằm trong dạng có máu mặt ở Học Viện chứ không phải tầng lớp áp chót như bọn Thạch Hào.
Cái tiểu thiên thạch này không chỉ có mỗi Học Viện mà còn có cả sân bãi tập, trạm đáp tàu vũ trụ, các khu vực buôn bán và cung cấp thực phẩm, nhà ở cho gia đình học sinh nhỏ tuổi cùng hằng hà sa số cơ sở vật chất phụ trợ khác. Thuốc Nổ đi dạo quanh một vòng chợ thấy vô số các hàng hóa kỳ lạ mà cậu chưa được thấy ở Liên Bang bao giờ.
Cậu đặc biệt ấn tượng với một thứ ống hít được gọi là Bom Mùi Vị . Nó lợi dụng các phản ứng hóa học ở bên trong, chỉ cần đổ vào một ít nước thì sẽ có một mùi thơm rất dễ chịu phát ra. Mùi thơm này không cố định mà biến đổi liên tục cứ như là người hít đang được nghe một bản giao hưởng bằng hương vị vậy.
Cậu định bụng mua một ít hợp chất hữu cơ linh tinh về, xem có thể tự tổng hợp ra Caffeine hay Trigonelline để làm cà phê nhân tạo được hay không. Còn về cây cà phê thì không có hi vọng nào, ngay cả một cọng cỏ cũng không thể sống được ở Namuh này.
Bây giờ cậu mới sực nhớ ra là không có tiền, chẳng biết hệ thống tiền tệ ở Namuh hoạt động như thế nào. Lúc ở trong khu tạm giam của Chấp Chính Giả hay trong ký túc xá Học Viện, thức ăn chỗ ở đều là miễn phí nên cậu quên khuấy mất vấn đề quan trọng này.
Thuốc Nổ nhịn cơn thèm cà phê xuống, đành đi xung quanh hỏi han xem thư viện của Học Viện nằm ở đâu. Tính ra người có thể lên được Học Viện đều có vai vế nhất định, chứ còn người nghèo khổ cùng cực thì đều bị kẹt dưới thành phố Namuh trung tâm, sống dựa vào nguồn năng lượng địa nhiệt miễn phí rồi. Vậy mà không ai biết được thư viện tọa lạc chỗ nào. Cậu tặc lưỡi, đành thơ thẩn đi về ký túc xá.
Vừa đi qua một chỗ ngoặt nhỏ thì tiến vào khu tường rào vây quanh lấy bãi giả lập Tưởng Giới của Học Viện. Thuốc Nổ vốn đã đi lệch khỏi lộ trình ban đầu, con đường này nằm ở rìa ngoài cùng khu trung tâm, cực kỳ vắng lặng. Cậu khẽ lên giọng một chút:
“Xin hỏi hai người đi theo tôi nãy giờ là có ý đồ gì?”
Hai tên này mặc trang phục hết sức thông thường, ném vào trong đám người cũng chẳng nhận ra chúng có gì đặc biệt. Chỉ là trên mặt đeo một cái mặt nạ trong suốt kỳ lạ. Ánh sáng khi đi qua bị bẻ cong theo nhiều phương hướng lộn xộn khác nhau. Bởi vậy người ngoài nhìn vào mặt chúng thì chỉ thấy một mớ da thịt cơ quan hỗn độn, lộn xộn, chẳng thể nhận ra là người nào. Tên bên trái gằn giọng:
“Mày không cần biết điều đó. Tụi tao chỉ là những người chướng mắt với kẻ tới từ bên ngoài như mày thôi. Mày có thể dựa vào luật pháp Hiến Quốc và sự bảo hộ của mụ Tereshkova kia mà nhởn nhơ. Nhưng chúng tao thì lại không quan tâm tới luật pháp. Chúng tao có cách hành xử của riêng mình.”
“Anh không sợ Peaky ghi lại hành vi của mình à?”
“Tao đã làm tất nhiên không sợ. Đừng nói nhảm nữa, nạp mạng đi!”
Hắn rút một khẩu súng ngắn từ trong túi áo ra, giương lên ngắm thẳng vào vị trí đầu của Thuốc Nổ mà tấn công. Chỉ là ngay giây cuối cùng trước khi hắn nổ súng, một vật hình tròn đã bay xoáy về phía trước mặt hắn. Kế đó là ánh sáng lóe lên tạm thời, tuy chưa đầy nửa giây nhưng khiến mắt hắn mù hoàn toàn trong khoảng thời gian đó. Hắn cũng không cảm giác đau nhức gì, song phát bắn vào Thuốc Nổ đã trật mất một đoạn xa.
Tới tận lúc này hắn mới nghe ra tiếng kính vỡ vang lên. Nhìn vào những gì còn sót lại thì hẳn là một cái thấu kính hội tụ chuyên dùng làm thí nghiệm ở Học Viện. Hắn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Thuốc Nổ áp sát. Đòn của cậu chẳng hề màu mè hoa mỹ mà cực kỳ nhanh và chuẩn xác, một đòn bẻ khớp cổ tay, một gập cùi chỏ, sau đó là khóa chân rồi vật người, tên này đã nằm sấp xuống mặt đất.
Thuốc Nổ vung nắm đấm lên, định bụng nhanh chóng kết liễu một tên thì tên còn lại đã phản ứng. Hắn không sử dụng súng ống mà dùng cách vỗ hai bàn tay vào nhau để tấn công. Thuốc Nổ cảm thấy hai tai đau nhức, trái tim nảy lên theo từng nhịp vỗ tay của hắn, hẳn là hiện tượng bị tấn công bởi sóng hạ âm ở cường độ rất lớn. Cậu nhảy lùi lại, dùng tay bảo vệ hai tai theo bản năng, miệng hỏi như lạc cả giọng:
“Ngươi là người của Quân Đoàn?
Tên này không trả lời cậu mà nói trực tiếp với tên kia, giọng cực kỳ già nua:
“Ta đã bảo rồi, luyện tập năng lực của ngươi cho tốt, chơi trò súng ống làm gì.”
Tên bị cậu đánh hạ trên mặt đất bỗng dưng vung hai tay loạn xạ, chẳng hiểu định làm cái gì. Thuốc Nổ lùi về tư thế phòng vệ thì chỉ thấy trên đầu cậu xuất hiện một cái mái vòm kim loại rất lớn có hình elip. Thuốc Nổ nhìn vị trí của mái vòm, lại quan sát vị trí cậu và tên phát ra sóng âm kia đứng, biết ngay là có điều không ổn, vội lăn ra phía sau.
Tên kia cũng chẳng nhắm vào cậu mà hướng thẳng lên mái vòm hét ra một chuỗi âm thanh, tần số nằm ở ngoài thính trường của con người. Thuốc Nổ tuy đã thoát ra khỏi cái tiêu điểm của elip nhưng vẫn cảm thấy các cơ quan nội tạng trong cơ thể trở nên nhộn nhạo, hai tai đã chảy ra hai dòng máu tươi. Tên sóng âm bực tức lên tiếng:
“Không có kỹ năng của ta, một mình kỹ năng của ngươi đúng là vô dụng.”
Thuốc Nổ lúc này nhanh chóng quay lưng chạy trốn. Kẻ thù đều chẳng phải con người bình thường, anh hùng chiến tranh mà không có vũ khí đứng trước mặt bọn chúng thì chỉ còn lại cái danh hão, e là được nhìn bằng nửa con mắt đã đáng quý. Cậu thầm chửi rủa quy định không được mang trang bị gây sát thương cao vào trong Học Viện, vừa tính toán lộ trình xem chạy ra nơi đông người bằng đường nào là ngắn nhất.
Cậu nhảy vượt qua hai cái tường rào không ngờ lại tới được khu vực giới hạn của bên Quân Đoàn, vốn là chỗ họ tập hợp để bắn pháo hoa lúc nãy. Toàn bộ cái trại vắng lặng như tờ, chẳng biết là người đi ăn uống ở đâu hết hay bị những kẻ sai phái hai tên sát thủ điều đi mất. Thuốc Nổ cũng chẳng có bằng chứng gì cho thấy sự việc này là do phía Quân Đoàn làm cả nhưng xem cảnh tượng này cậu không khỏi tăng thêm mấy phần nghi ngờ.
Khi chạy ngang qua chỗ pháo đã phóng ra hết, cậu chợt nhận thấy một đống chất kết tinh màu trắng được bày trong một cái bao lớn đã mở sẵn ở phía bên cạnh. Ánh mắt Thuốc Nổ sáng lên, không ngờ bọn họ lại mang cả thứ này tới đây. Cậu xé vội một mảnh bao, gói một phần chất kết tinh kia lại, tiếp tục vừa chạy vừa quan sát địa hình. Đằng sau lưng cậu, những tiếng vỗ tay nhỏ nhưng cực kỳ khó chịu lại vang lên.
Hai kẻ đuổi theo cậu có thể lực rất tốt, cậu vừa chậm trễ một chút thời gian, chúng đã đuổi theo sát gót tới nơi. Cuối cùng thì Thuốc Nổ cũng nhận ra được một vị trí tốt để đặt mai phục. Trước mặt cậu là một dãy nhà kho chứa dụng cụ có ba tầng nằm vắt ngang đường đi, tuyệt không thể đi vòng qua ngay lập tức.
Thuốc Nổ nhón chân đạp vào trụ tường, thêm hai bước nhảy nữa đã vọt thẳng lên tầng hai rồi theo đà bật theo lan can mà đu thẳng lên tầng ba. Động tác của cậu có độ khó tương đối cao, không chỉ đòi hỏi sức lực lớn mà còn phải có kỹ thuật tương ứng, hai tên kia hoàn toàn không làm được.
Tên rút súng ban đầu vội tạo ra một dàn trụ cầu thang bằng sắt tạm thời kéo từ dưới đất lên. Cả hai bọn họ theo đó mà chạy vụt theo Thuốc Nổ lên tầng ba. Họ thấy trước đó Thuốc Nổ đã tiến vào một cái phòng nằm ngay chính giữa thì không ngần ngại gì mà lao theo. Cửa phòng khép hờ, chỉ được chặn lại bằng một cái chân ghế nhỏ đang nhô cả ra ngoài.
Hai người nào có thời gian quan tâm tại sao Thuốc Nổ lại có thời gian kẹp cái ghế vào cửa làm gì, đạp cửa tiến lên. Ở trên đầu cửa liền ngã xuống hai cái bao, một bên là kẹo còn một bên là một chất kết tinh gì đấy màu trắng. Cả hai đều bị nghiền vụn ra.
Hai cái bao được đặt một cách cực kỳ khéo léo để khi rớt xuống thì hai thứ này trộn lẫn vào nhau. Tên dùng âm thanh tiến vào sau, thấy cảnh này thì khuôn mặt vốn đã biến dạng lại càng méo mó hơn, vội vàng bất chấp mà nhảy trực tiếp về phía sau rơi vào cái dàn sắt. Tên điều khiển sắt kia thì theo thói quen mà vung tay lên gạt ngang những thứ chắn tầm nhìn, định bụng chửi thề một câu rồi mới tiến vào.
Chẳng ngờ trên đầu ngón tay hắn hơi có cảm giác nong nóng, trước mắt chói lên ánh sáng, một tiếng nổ điếc tai vang lên. Hắn nằm ngay ở trung tâm vụ nổ, cả người liền bị văng ngược ra khỏi lan can, rơi thẳng xuống sân thành một khối cháy đen bất động.
Từ đằng xa phía sau tòa nhà chợt vang lên một giọng nam trầm và mạnh mẽ:
“Là kẻ nào ở đây chơi thuốc nổ đấy?”
Tên điều khiển âm thanh thấy sự tình có biến, không thể hoàn thành nhiệm vụ được nữa vội đào tẩu. Từ trên nóc của khu nhà kho xuất hiện một thanh niên tóc vàng cực kỳ điển trai, mặc đồng phục áo trùm đen của Học Viện. Hắn nhìn về phía bóng kẻ đang chạy kia miệng hô:
“Đứng lại đấy, gây họa rồi bỏ đi à?”
Hắn chưa kịp nhảy từ trên đó xuống thì trong một gian phòng ở tầng ba đã có một cái bóng còn nhanh hơn hắn nhiều nhảy ra đuổi theo kẻ bỏ chạy. Chỉ một giây phút mất tập trung của hắn vì chú ý cái xác cháy đen nằm dưới sân, hai kẻ kia đã chạy xa gần hết tầm mắt. Thanh niên vội vàng truy kích.
Lại nói về Thuốc Nổ, khi cậu đuổi theo chưa được hai phút thì đã cảm giác như sắp gặp được tên điều khiển âm thanh kia. Chỉ cần quấy rối trì hoãn thời gian, đợi tiếp viện tới thì thể nào hắn cũng sa lưới.
Ai ngờ khi cậu chạy qua một cái khúc quanh thì có một người mặc áo trùm màu đen khác va trực diện vào người cậu. Thuốc Nổ nhìn thấy người đó, đột nhiên ngẩn ra, chuyện truy bắt tên điều khiển âm thanh cũng tự nhiên tạm thời quên mất. Người kia đưa một khuôn mặt đầy nước mắt ra ôm chầm lấy Thuốc Nổ:
“Cuối cùng cũng gặp lại mày rồi. Nghe miêu tả tao chỉ nghĩ là người giống với người, không ngờ đúng là mày thật. Nghe nói gã họ Tưởng kia định bụng tối nay ám sát mày làm tao lo chết đi được. May mà mày không sao.”
Lời tác giả: Thí nghiệm hóa học này rất nguy hiểm nên mình sẽ không viết cụ thể ra ở đây là phản ứng xảy ra giữa các chất nào. Các bạn nếu có vô tình tìm hiểu được thì cũng đừng nghịch dại mà thử nhé. Hành động chế tạo thuốc nổ bất hợp pháp có thể bị phạt tù cao nhất tới mức chung thân. Nếu các bạn muốn thực hiện với mục đích nghiên cứu khoa học thì tốt nhất là nên xin phép các cơ quan chức năng có thẩm quyền trước. Hãy sống thượng tôn pháp luật. Thân ái.
Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc