Thời Không Lụi Tàn

Chương 78

“Cảnh báo, phát hiện sự xuất hiện của kẻ thù với số lượng cực kỳ đông đảo, dự kiến tiếp cận trong vòng một phút. Yêu cầu rút lui chiến lược.”

Đừng nói tới bay lên, Tjn Zlm có vẻ như đang cố gắng trong vô vọng với nỗ lực khiến cho con Robot Latem có thể di chuyển được. Cậu ta liên tục dùng con Robot bước đi, ngã xuống, đứng lên, rồi lại bước đi, giống như một vòng lặp không có hồi kết vậy.

Cơn mưa lúc bây giờ đã trở nên nặng hạt tới mức, họ không thể thấy được bất cứ điều gì xuất hiện phía trước mặt quá năm mét được nữa. Con Robot quỳ gối trong cơn mưa, thân hình ở những chỗ lõm vào đã ứ đọng ướt sũng. Thoạt trông bóng dáng to lớn của nó nơi đây có một vẻ thảm thương tới nặng nề.

“Cố lên nào. Đứng lên đi. Tao cầu xin mày đấy.”

Một bàn tay đặt lên trên vai của Tjn Zlm:

“Được rồi, ngừng lại đi. Chúng ta rời khỏi đây thôi, trước khi quân Orcim hoàn toàn bao vây kín nơi này.”

“Đại ca!” – Tjn Zlm ngoảnh đầu.

“Cậu cũng học theo người Orcim nhỏ dầu máy vào người à? Làm sao trong đôi mắt cậu lại có dòng chất lỏng chảy ra như thế kia?”

“Đại ca. Có phải em là kẻ thất bại lắm không? Đã từng là một người lính Hoàng Gia kiêu hãnh, vậy mà trong cuộc đời của mình, em chưa từng có thể cứu sống được bất kỳ một ai cả, chỉ có thể chật vật tồn tại trong ranh giới của những kẻ phản bội.”

Thuốc Nổ thở dài:

“Ở trong con Robot này có hệ thống hướng dẫn tập lái khẩn cấp hay không?”

“Đại ca…anh?”

Thuốc Nổ đáp lại giọng điệu ngạc nhiên của Tjn Zlm:

“Có vẻ như nếu chưa thử hết mọi cách thì cậu không cam lòng đúng không?”

“Đúng là có hướng dẫn đấy. Nhưng chỉ còn chưa đầy bốn mươi giây nữa người Orcim sẽ bao vây nơi này…”

Thuốc Nổ mỉm cười:

“Cùng lắm thì dùng ma pháp chạy khỏi đây thôi, cậu sợ cái gì?”

“Đại ca, em sẽ cố gắng câu giờ cho anh.”

Nói đoạn, Tjn Zlm vội vàng rời khỏi buồng điều khiển trung tâm, di chuyển tới buồng điều khiển ở cánh tay phải của con Robot. Thuốc Nổ trở thành người thế chỗ cậu ta ở giữa những cỗ máy khuếch đại từ lúc này:

“Kích hoạt hệ thống hướng dẫn tập lái khẩn cấp dành cho chế độ điều khiển một phi công!”

“Đang khởi chạy chương trình…”

Trí óc của Thuốc Nổ lập tức chìm vào trong đáy của tiềm thức. Nơi này giống như một thế giới đại dương vô tận với hàng loạt những bong bóng nước khác nhau, mỗi cái trong số chúng đều có thể kể lại tường tận câu chuyện mà chúng đã phải trải qua. Thuốc Nổ chạm vào một trong số đó, cậu lập tức nghe thấy những tiếng la hét hoảng loạn của người Latem:

“Giữ vững phòng tuyến, chúng ta phải đem được xác của đồng đội về được với thành phố.”

Phòng tuyến mà họ đang nói tới ở đây, chính là một lực lượng đông khoảng một trăm người Latem đang cố thủ một đường chiến lũy kéo dài khoảng một km, ngay trước cổng không gian tiến vào thành phố Nori nào đó. Chính giữa của phòng tuyến là con Robot mà “Thuốc Nổ”, hay nói đúng hơn là người Latem đã trải qua ký ức này, điều khiển.

“Đừng bỏ cuộc, hãy nhớ tới những người chiến sĩ trong quá khứ đã hi sinh tính mạng để đem tiền thế của các ngươi toàn thây trở lại với vòng tuần hoàn.”

Người điều khiển con Robot nói xong câu này thì ngay lập tức tắt loa đi, ho khan một tiếng. Trên mặt đất xuất hiện một chất dịch lỏng đặc sánh, lẫn vào trong đó là vô số mảnh vụn kim loại. Thuốc Nổ cố gắng nháy con mắt trái nhưng từ nơi đó không có bất kỳ hình ảnh thị lực nào truyền về cả.

Trước khi cậu kịp nhận ra đống bầy nhầy trên mặt đất chính là nội tạng của người đàn ông kia, ông ta đã di chuyển góc nhìn, tiếp tục điều khiển con Robot. Qua hình ảnh phản chiếu ở trên vách kim loại, cậu mới nhận ra được một nửa đầu bên trái của ông ta đã bị thứ gì đó bắn bay, lòi hết các bộ phận ở bên trong ra.

Ít ra, số phận của ông ta vẫn còn tốt hơn bốn người phi công đồng hành ở trên con Robot này. Toàn bộ bốn khoang điều khiển ở hai tay và hai chân Robot đã biến mất, chỉ còn để lại bốn cái lỗ trống hoác. Thuốc Nổ liếc sơ qua, hệ thống vũ khí cũng đã bị bắn cạn, ông ta đang sử dụng chính thân mình của con Robot để đỡ hàng loạt đạn pháo của người Orcim oanh kích từ phía bên kia của chiến trường.

“Chỉ huy!...”

Tiếng gào thét lập tức hướng tầm nhìn của người đàn ông lên phía trên cao. Ở đó, một pháo đài bay di động của người Orcim đã lừng lững xuất hiện trên tầng trời, nhắm thẳng những họng pháo của nó về phía chiến lũy.

“…Chúng tôi xin đi trước một bước.”

Ầm!Ầm!Ầm!

Nửa cánh trái của đội hình lập tức vang lên những tiếng pháo nổ gào thét. Khi lớp khói bụi tan đi, nơi đó chỉ còn lại vài xác chết méo mó biến dạng của người Latem, có những cái cả đầu và tứ chi đều đã đứt lìa. Những người ở trung tâm vụ nổ thì đã không còn có thể phân biệt được thân xác bọn họ và kim loại trên mặt đất được nữa.

Những nòng pháo tiếp tục chĩa về phía cánh phải đội hình.

“Mày không được phép!”

Con Robot làm một động tác nhảy ngang trên không trung, chắn trước mặt những người lính Latem khác. Đồng thời với lúc đó, người đàn ông dùng từ trường dựng đứng cả mặt đất lên, tạo ra một tấm khiên chắn to lớn cho toàn bộ binh sĩ cấp dưới.

Rầmmmmmmmmmmmm!

Kế đó là một chuỗi hàng loạt những tiếng động ầm ĩ. Tầm nhìn bên trong khoang lái liên tục xoay vòng 360 độ tới nỗi Thuốc Nổ là người ngoài quan sát cũng chẳng còn nhận biết được đâu là hướng của đồng minh, đâu là hướng của quân thù.

“Chỉ huy!”

“Chỉ huy!”

“Không được lại đây!” – Người đàn ông dứt khoát.

“Rgy Xsc, tôi bổ nhiệm cậu làm người chỉ huy mới của trung đoàn XVII. Mệnh lệnh cuối cùng của tôi chỉ có một. Các cậu chỉ được chết khi xác đồng đội các cậu đã an toàn trở về phía bên kia.”

“Chỉ huy, ngài!”

Người đàn ông khởi động tên lửa đẩy ở chân con Robot. Nó lập tức phóng bay ra khỏi mặt đất, xuyên qua làn mưa đạn và pháo kích dày đặc mà hai phe đang trút lên đầu nhau, lao thẳng về phía pháo đài bay của người Orcim trên không trung.

“Vì Latem, vì vòng tuần hoàn bất diệt” – Ông ta gào lên với những chiếc hộp chân máy đang nhìn ông ta qua những khung cửa kính của tàu.

“Cầu cho chúng ta sau khi chết sẽ được trở lại…”

Ông ta còn chưa hoàn thành hết câu thì một vụ nổ chói lòa đã vang lên. Thuốc Nổ ngay lập tức bị hất văng ra khỏi ký ức này, trở lại với đại dương tiềm thức. Trước khi lấy lại thăng bằng, cậu đã lập tức chạm tay vào một quả bong bóng ký ức khác.

“Đánh mạnh mẽ lên, cô không được ăn đầy đủ hả?”

Thuốc Nổ nghe được âm thanh tương đối quen thuộc. Phải một lúc, cậu mới nhận ra, đây chính là âm thanh của tay cựu tướng quân cà tàng bị giáng chức xuống làm lái xe vận tải mà cậu đã gặp ngày trước. Con Robot mà “Thuốc Nổ” điều khiển đang bay trên trời với tốc độ cực cao, lách qua không ít hàng mưa bay đạn lạc từ quân đội hai phe ác chiến bên dưới.

Vậy mà có một người điên đang đứng ở trên đỉnh đầu của nó, làm tư thế chân trước chân sau, cuồng nộ từ trên cao nã súng phóng lựu về phía trận doanh quân Orcim. Thuốc Nổ nghe được từ trong cổ họng mình phát ra âm thanh trong trẻo và hơi ngân, trả lời lại người đó:

“Không, tôi được ăn những kim loại rất bổ dưỡng thưa tướng quân.”

Lời nói vừa dứt, con Robot đã trúng ngay một phát đạn đất đối không ngay chính giữa ngực, khiến cho khoang điều khiển rung lên bần bật. Người kia vừa cười khả ố vừa mắng nhiếc không thương tiếc:

“Chết mày này! Cho mày thấy sức mạnh của Latem. Pew Pew! Tuyệt cú mèo! Này, cô lái kiểu gì thế hả? Nếu không thể vừa một mình lái con robot này, vừa nói chuyện thì cũng đừng có gọi mình là phi công Latem. Buồn cười lắm.”

“Rõ, thưa tướng quân!”

“Ngữ pháp, câu cú đàng hoàng đâu?”

“Tôi đã rõ, thưa tướng quân.”

Con Robot lại trúng đạn rung lên ầm ĩ. Có vẻ như lần này ông cựu tướng quân thích dở chứng này đã chịu tha cho cô sĩ quan, không hạch sách nữa mà tập trung vào việc bắn người Orcim phía dưới. Chuyển động của con Robot đã trở nên mượt mà hơn rất nhiều. Nó liên tục lướt qua lại giữa chiến trường cứ như một điệp khúc khiêu vũ say đắm lòng người giữa một nơi đầy chết chóc.

“Nhanh lên nào! Chúng ta phải đưa được thông tin này tới kịp bộ chỉ huy trung tâm.”

“Tôi rõ, thưa tướng quân!”

Người phụ nữ lái Robot lẩm bẩm:

“Đẩy tốc độ tối đa lên mức Mach 9.”

“Cảnh báo, Mach 9 đã nằm ngoài phạm vi hỗ trợ điều khiển của trí tuệ nhân tạo. Phi công sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm phản xạ Robot ở tốc độ tối đa này.”

“Cứ làm đi!”

Tên lửa đẩy ở bên dưới hai chân con Robot chói lòa tới mức, chúng bây giờ không khác gì hai bóng sao chổi ở cự ly cực gần bay ngang qua chiến trường.

“Tướng quân! Chúng ta sắp tiếp cận được trạm chỉ huy trung tâm rồi.”

“Tốt lắm…”

Răng rắc!

Một phần lớp vỏ ngoài của con Robot kêu như sắp vỡ ra thành từng mảnh vụn. Nữ sĩ quan ngẩng đầu, nhìn lên phía trên không gian. Trong mắt của cô, nơi đó hoàn toàn chỉ là một màu xám xịt của bầu trời, không có bất kỳ thứ gì. Vậy nhưng trong mắt của Thuốc Nổ lớp màng không thời gian ở nơi đó bị túm lại, như có ai đó đang dùng tay nùi nó lại thành một nùi ở vị trí chính giữa vậy.

Suy nghĩ duy nhất chảy qua trong đầu cậu ở khoảnh khắc này chính là, đây hẳn là tiền thân của những khẩu pháo trọng lực mà người Orcim sẽ sử dụng sau này. Màn không thời gian bật ra trả trở lại hình dáng ban đầu. Ngay kế đó, một luồng sóng hấp dẫn khủng bố lập tức chảy ngang qua con Robot Latem.

Luồng sóng này không hề có bất cứ một tác động vật lý trực tiếp nào lên con Robot nhưng hậu quả của nó gây ra còn tệ hơn. Chỉ trong một khoảnh khắc, hai người ở trên Robot cùng với Thuốc Nổ cảm giác như thời gian của chính bản thân họ bị kéo dài ra tới vô tận. Những quả tên lửa mà đáng lý ra người nữ sĩ quan có thể né tránh được một cách dễ dàng đều giống như cùng một lúc bỏ qua toàn bộ thời gian bay của chúng mà găm thẳng vào người con Robot.

“Va chạm!” – Người nữ phi công hét lên.

Tiếng nổ và nứt vỡ của kim loại vang lên đặc biệt chói tai. Cả con Robot lẫn tay tướng quân đang đứng ở trên nó đồng thời rơi khỏi bầu trời và văng xuống dưới mặt đất.

Tưởng tượng một thứ đang đi với tốc độ Mach 9 tức là hơn 3km/s mà bị bắn rơi thì sẽ khủng khiếp như thế nào. Con Robot liên tục lăn lộn tới hàng trăm vòng trên mặt đất, không ngừng phát nổ ở những điểm nó tiếp xúc cho tới khi dừng lại. Trên đường nó lăn, một khoảnh đất trống nằm la liệt mảnh vụn của người Latem lẫn những chiếc hộp chân máy bị nó đồng thời cày xới ra.

Phải nhờ có kỳ tích thì nữ phi công mới có thể sống sót qua được va chạm vừa rồi. Cô ta đang mở đôi mắt lờ mờ của mình nhìn ra bên ngoài. Xung quanh, những dây điện, máy móc, hệ thống điều khiển bị cháy, vỡ nằm la liệt. Ngay rất gần bên tai đang văng vẳng tiếng súng nổ do ai đó đang chiến đấu gây ra.

“Tướng quân!” – Nữ phi công lẩm bẩm.

Trí tuệ nhân tạo chớp chớp vài cái, chỉ còn phát ra được một chuỗi âm thanh rè rè. Trên màn hình hiện lên hình ảnh ở phía bên ngoài.

Tay tướng quân cả thân hình bầm dập nhưng ít ra vẫn còn khá hơn bản thân của con Robot rất nhiều. Ông ta đang cùng một lúc điều khiển tám khẩu súng ổ xoay Gatling nã vào trận địa những chiếc hộp chân máy đang tìm cách lao lên tiếp cận bọn họ. Người nữ phi công mỉm cười, cố gắng khởi động lại hệ thống điều khiển của Robot.

Tiếng ầm ầm của động cơ và tiếng xoay rin rít của các ổ trục ở khớp cẳng tay đã khiến cho tay tướng quân nhận ra người nữ phi công vẫn còn chưa chết. Ông ta nở ra một nụ cười hiếm hoi suốt từ nãy tới giờ. Tuy vậy, cơ mặt xơ cứng khiến cho nó trông khó coi không khác gì đang mếu máo:

“Cô không sao à?”

“Tướng quân, coi chừng!”

Một luồng điện cao thế khủng khiếp bắn xuyên qua người của tay tướng quân. Ở đằng xa kia, một khối gồm chín cái hộp chân máy xếp chồng lên nhau theo hình vuông đang dần dần ngừng việc xoay tít ba mươi sáu cái cẳng chân của chúng lại. Rõ ràng, đây chính là thủ phạm đã gây ra tia sét oanh kích vừa rồi.

“Tướng quân!”

Không có sự chống trả kịch liệt của tay tướng quân nữa, thế xông lên ào ạt của những chiếc hộp chân máy đã hoàn toàn không thể cản lại. Người nữ phi công đập vào máy chủ điều khiển một cái ầm, toàn bộ hệ thống vận hành ngay lập tức được tăng tốc.

Cô ta làm một động tác vặn ngang người hết cỡ mà nếu là nhân loại thực hiện thì rõ ràng đã khiến cho họ bị gãy lưng. Con Robot trở nên linh hoạt tới phi thường, nhấc người lăn tròn trên mặt đất hai vòng mà, theo cái cách e rằng chính bản thân nhiều người Latem cũng không thể làm được, chắn ngang trước mặt của tay tướng quân.

Cùng lúc đó, hai quả tên lửa vốn nhắm vào tay tướng quân đã liền va chạm với lưng con Robot. Lớp giáp ngoài đã kiệt quệ sau cú rơi mãnh liệt xuống mặt đất ban nãy, hoàn toàn không thể chịu đựng thêm được, kể cả chỉ là hai quả tên lửa bình thường. Kim loại định hình của chúng nóng chảy ra, khiến cho nhiệt lượng tràn được vào trong khoang điều khiển.

Nó nhanh chóng liếm vào trên lưng nữ phi công một cái, tạo ra một đường lằn rực đỏ kéo dài từ cổ xuống tới quá thắt lưng. Từng mảng “da thịt” của người phi công chảy ra mặt đất. Cô hét lên một tiếng đau đớn tới thấu ruột thấu gan nhưng vẫn nghiến răng tiếp tục điều khiển con Robot.

Nó nắm người tay tướng quân lại, khởi động động cơ, tiếp tục nhắm hướng doanh trại Latem mà bỏ chạy. Người nữ phi công cũng dần dần mất nhận thức.

Khi Thuốc Nổ những tưởng phần ký ức này đã chấm dứt, một lúc sau, ánh mắt của cô ta lại một lần nữa mở ra. Lần này, vẫn ở trong khoang điều khiển, nhưng trước mặt đã có thêm ba người khác, gồm tay tướng quân và thêm hai người lính Latem nữa đang cầm súng canh gác.

“Cô đừng sợ! Ở đây an toàn rồi. Cô đã đưa được chúng ta tới trại chỉ huy trung tâm.”

“Tướng quân, về tin tình báo…”

“Cô an tâm, đừng nói bất cứ điều gì cả. Quân y chuẩn bị tới rồi. Họ sẽ dùng đèn xì để mổ cho cô. Cô sẽ ổn thôi.” – Giọng nói của tay tướng quân lúc này đã không còn bất cần nữa mà trở nên hơi hoảng loạn.

“Tướng quân! Tôi hiểu tôi mà! Ngài đừng…”

Thuốc Nổ cảm thấy có một thứ gì đó dâng lên trong cổ họng mà cô gái phi công đang cố gắng nuốt xuống ngược vào trong.

“Tôi xin lỗi!” – Tay tướng quân nói.

“Tôi xin lỗi vì đã cố gắng ép cô tới mức này. Quân đội Latem của chúng ta rất thiếu phi công tài giỏi. Chúng tôi vẫn phải luôn thử thách bọn họ, nếu không sẽ chẳng ai có thể đột phá được giới hạn của bản thân mình…”

“Tướng quân” – Nữ phi công ngắt lời.

“Tôi có thể xem cái túi mà ngài vẫn luôn đeo ở bên hông hay không?”

“Là cái này à?”

Tay tướng quân đổ cái túi ra, ở trong đó rơi xuống một khẩu súng sáu nòng hết sức lập dị. Nữ phi công mỉm cười nhẹ, hơi lắc đầu. Tay tướng quân tiếp tục dốc ngược cái túi xuống. Ở trong đó tràn ra vô số những mảnh vỡ là phần chính giữa vai trái của vô số người Latem, rất giống Thuốc Nổ trông thấy được trong nghi lễ trước trận Konponketa, nhìn loáng thoáng thôi cũng có tới vài trăm cái. Nữ phi công thì thào:

“Vậy đó là tất cả những người đã… không thể vượt qua được thử thách của ngài?”

Tay tướng quân im lặng, nhẹ gật đầu. Người nữ phi công cuối cùng đã không còn hơi sức mà nói tiếp nữa:

“Tôi…xin lỗi tướng quân!”

“Xin cô đừng nói vậy.”

“Tôi…đã…làm ngài…thất vọng.”

Ký ức tới đây hoàn toàn chìm vào bóng tối. Thuốc Nổ đang định chạm vào quả bong bóng tiếp theo thì bên ngoài đã vang lên những tiếng gọi khiến cho cậu buộc phải cắt ngang quá trình.

“Đại ca!”

Khi cậu mở mắt ra, khu vực này đã phủ đầy những cái hộp chân máy. Nhìn vào thời gian và vị trí đội hình thì hẳn cậu đã ở trong buổi tập huấn khoảng trên dưới một phút đồng hồ. Từ bên phía cánh tay phải, Tjn Zlm đang không ngừng điều khiển vũ khí nóng lắp đặt bên trên nã đạn vào trong những người Orcim này.

Phía đối diện, tuy Liễu Nhu không có cách nào để điều khiển con Robot, nhưng hỏa lực bắn quét ra từ súng laser cường độ cao của cô nàng là hoàn toàn không thể xem thường được.

“Chế độ điều khiển một phi công đã được kích hoạt!”

“Lũ nhện máy khốn kiếp!” – Thuốc Nổ hét to lên một tiếng.

Chân phải của con Robot dưới hiệu lệnh của cậu, nhấc lên cao rồi dẫm xuống. Năm sáu cái hộp chân máy liền bẹp dí trước chuyển động bất ngờ này.

“Đại ca!”

Cậu tiếp tục hất tay lên, hai chiếc hộp chân máy khác đang sắp đâm thủng khoang điều khiển của cánh tay phải Robot lập tức bị đẩy bay ra khỏi vách đá, rơi xuống bờ vực phía dưới. Đồng thời với đó, cánh tay phải con Robot tiếp tục làm động tác quét sang ngang.

Những luồng đạn được bắn ra từ vũ khí do Tjn Zlm điều khiển xẻ một đường lớn ở trên đầu con dốc đi lên đỉnh đồi này. Bờ Taluy dương của con dốc kế đó đổ sụp, không chỉ chôn sống vô số chiếc hộp chân máy ở trên đó mà còn chặn luôn đường lên của bọn đi sau.

“Bay lên nào!”

Thuốc Nổ căn cứ theo trí nhớ của cậu về cách vận hành của Robot chỉ bằng một người ở trong hướng dẫn tiềm thức, khởi động tên lửa đẩy ở dưới hai chân của con Robot lên. Giọng hú hét của Tjn Zlm vang vọng lên từ buồng điều khiển ở cánh tay phải:

“Đỉnh cao hết xẩy!”

Con Robot từ từ bay lên khỏi mặt đất, kéo theo không ít những chiếc hộp chân máy ở trên thân mình nó đi lên theo. Thuốc Nổ dùng ma pháp từ trường đồng thời gạt hai cần ở hai bên đầu khoang điều khiển trung tâm. Một lực đẩy cực lớn liền xuất hiện trên vỏ Robot, đẩy văng tất cả những cái hộp chân máy ra ngoài.

Hai chân và hai tay con Robot cử động loạng choạng, nhưng về cơ bản nó vẫn có thể giữ ổn định độ cao ở trên không. Thuốc Nổ bắt đầu cố gắng điều khiển nghiêng con Robot lại, định hướng để tên lửa đẩy phóng ngược lại vị trí Nori-V.

Nào ngờ, con Robot liền xoay một vòng 270 độ ngay chính giữa không trung, sau đó phóng thẳng về phía mặt đất.

“Coi chừng phía trước.” – Liễu Nhu hét lên.

Chắn ngay trước mũi con Robot là một khẩu pháo trọng lực của người Orcim đã lên đạn sẵn. Thuốc Nổ nhìn thấy lằn sáng của đèn hiệu đã chạy gần tới đỉnh của nòng, biết là không còn bất kỳ thời gian nào để né tránh được nữa.

Cậu vội vàng điều khiển con Robot chốc thẳng đầu xuống phía dưới. Luồng chuyển động của những hạt Higgs xẹt qua ngay bên cạnh khoang điều khiển ở cánh tay phải của Tjn Zlm. Cậu ta quay đầu về sau, quan sát nơi đích đến của đường pháo. Toàn bộ những chiếc hộp chân máy trong phạm vi hơn 200m liền bị gom lại một chỗ, sau đó co lại rúm ró méo xệch. Trong miệng cậu ta không ngừng nuốt dòng nước bọt không tồn tại.

Thuốc Nổ nhớ tới người nữ sĩ quan Latem trong tiềm thức, thân người làm động tác vặn lưng. Khớp hông của cậu phát ra một tiếng kêu nho nhỏ trong lúc Thuốc Nổ cố nghiến răng chịu đựng.

Con Robot liền tiếp đất, lăn người hai vòng, va chạm một cú trời giáng, đẩy bay khẩu pháo trọng lực về phía sau. Thuốc Nổ canh chuẩn thời điểm, khởi động lại tên lửa đẩy của con Robot Latem. Nó liền theo phương ngang sát với mặt đất mà phóng đi, sau đó nâng dần dần độ cao, cuối cùng biến mất đằng sau cơn mưa nặng hạt, trong sự ngỡ ngàng của toàn bộ những chiếc hộp chân máy ở nơi đây.

Lúc Tjn Zlm và Liễu Nhu trở lại phòng máy, Thuốc Nổ đang không ngừng thở dốc, mồ hôi vã ra như tắm.

“Làm tốt lắm! Được đấy chàng trai” – Liễu Nhu vốn hoàn toàn không phải là người kiệm lời khen.

Tjn Zlm thì đã hoàn toàn chết lặng trước khả năng thích ứng nhanh khủng khiếp của Thuốc Nổ trong việc điều khiển Robot của người Latem. Thực ra bản thân cậu ta không biết, Tổ Nhãn Lausiv của Thuốc Nổ chính là món quà trời ban trong việc tiếp nhận tri thức mới. Nó có thể nhìn thấu bản chất của sự vật, hiểu rõ cách máy móc vận hành, tìm ra phương án hiệu quả trong những tình huống phức tạp nhất.

Những gì Thuốc Nổ thiếu chỉ là một ít thực hành điều khiển thực tiễn mà thôi.

Tjn Zlm hỏi:

“Còn bao lâu nữa thì chúng ta tới nơi?”

“Chúng ta đang đi ngang chiến trường với vận tốc ổn định Mach 7. Có vẻ như người Orcim đang quá sức bận bịu với các chiến dịch tấn công mặt đất của họ nên hoàn toàn mặc kệ chúng ta. Nếu cứ như thế này, khoảng chưa đầy một tiếng nữa chúng ta sẽ tới được cổng không gian của Nori-V.”

Từ trên cao nhìn xuống, họ thấy được mặt đất lúc này đã trở thành một đống hỗn loạn. Người Namuh, Latem và Orcim đánh lẫn nhau lộn xộn hết cả lên. Tjn Zlm ngẩn ngơ nhìn những chiến hào của lính Latem tan rã ở bên dưới, người chết thì chết, người chạy thì cũng đã bỏ chạy hết cả, trong lòng không biết nghĩ điều gì. Cậu ta đột nhiên nói với Thuốc Nổ:

“Cảm ơn anh, đại ca.”

“Cậu nên dành những lời đó cho tới khi chúng ta tìm thấy bạn bè của cậu ấy.”

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc
Bình Luận (0)
Comment