Những lời này đúng là Izumi đã từng nói ra ở trên Tưởng Giới trạm. Có điều, nó cũng chỉ là một chút lời vu vơ, không ngờ Thuốc Nổ bằng cách nào đó đã ghi âm lại. Liễu Nhu đã chính thức cảm thấy điều bất thường khi Thuốc Nổ dẫn cô tới nơi này. Rõ ràng, họ không chỉ đơn giản là hẹn đi ăn tối.
Hai người áo đen đã nghe cô chủ xác nhận, lại tìm kiếm thông tin công dân Namuh, đúng là cô gái trước mặt đích thị tên Liễu Nhu thì không còn nghi ngờ gì nữa. Dù sao họ cũng chỉ mở cửa làm ăn chứ không phải là buôn lậu hàng cấm mà ai cũng không cho vào.
Thuốc Nổ chắp tay, ra vẻ vô cùng trịch thượng trong lúc một trong hai tên áo đen đang loay hoay ở men sát ven bờ sông. Liễu Nhu không rõ Thuốc Nổ có ý định gì, chỉ đành hỏi vu vơ:
“Này, anh định…”
“Tiểu thư có gì sai bảo ạ?” – Thuốc Nổ khẽ che khuất tầm nhìn hai người kia, nháy mắt với cô một cái.
Tâm trạng của Liễu Nhu dở khóc dở cười, muốn tức cũng không được mà muốn vỗ khuôn mặt đáng đánh đòn kia cũng chẳng xong, chỉ đành chơi đòn trung dung, giao hết mọi chuyện cho cậu:
“Việc lần này cậu cứ tự mình chủ trương đi, tôi sẽ chỉ quan sát xem cậu làm việc như thế nào.”
Lời này nói ra vừa không mất phong độ của cô chủ, lại vừa tránh được cho hai tên áo đen nghi ngờ. Thuốc Nổ mỉm cười, lại nháy mắt với cô một lần nữa khiến cho hai má Liễu Nhu đã hơi hơi phiếm hồng phây phây.
Đúng lúc này, từ phía sát bờ sông truyền tới tiếng động. Ở nơi đó bật lên một dãy hành lang kính hết sức độc đáo, được thiết kế vô cùng tinh tế để chỉ những người đứng ở đủ gần mới nhận ra sự tồn tại của nó.
“Mời!” – Hai người áo đen ra hiệu.
Thuốc Nổ đẩy xe đưa Liễu Nhu tiến lên trên bậc thang đầu tiên. Cả cầu thang bắt đầu chuyển động đi xuống dưới. Nơi này hoàn toàn không hề có bất cứ một biển báo hiệu hay chỉ dẫn nào cả nên Liễu Nhu cũng không rõ nó là nơi thế nào. Thậm chí cô sống ở thành phố Namuh trung tâm trong toàn bộ những năm tháng của tuổi thơ, nhưng chưa hề được nghe thấy một nơi như vậy.
Cầu thang cuốn chạy ngay bên trong lòng sông Xyts. Nó được trải thảm ấm áp và có màu đỏ xen kẽ ánh vàng, tạo ra khí chất quý tộc đặc trưng. Đoạn sông này vô cùng đẹp mắt, nước cực kỳ trong xanh và thậm chí có thể loáng thoáng thấy được một số loài động thực vật thủy sinh sống ở trong nước – điều gần như không tưởng tượng nổi ở thế giới Namuh này.
“Trời ơi, đó là cá à? Ở Namuh cũng có cá!”
Giọng Liễu Nhu vừa háo hức, vừa phải cố phát ra nhỏ nhất có thể nghe hết sức buồn cười. Tầm quan sát của Thuốc Nổ thì tốt hơn rất nhiều, cậu có thể thấy được một số đoạn vách đá bên dưới vẫn còn những dấu vết bầm và sạm lại hết sức kỳ quặc. Hẳn nhiên nơi này cũng chịu hậu quả ác liệt của cuộc đại chiến giữa con người và Hỏa Thú trên cầu đá của sông Xyts trước kia.
Chủ nhân chắc đã phải tốn vô cùng nhiều công sức mới có thể dọn dẹp được hết đống hỗn độn đó. Bản thân Thuốc Nổ cũng có thể mường tượng được cảm giác kinh khủng của các vị khách nơi này khi thấy xác người trôi bồng bềnh xung quanh lúc Hỏa Giới xâm lăng.
Hai người mất tới gần năm phút để đi tới một nơi nằm ở đáy của lòng sông. Nước ở đây được chiếu sáng vô cùng tinh tế, tầm nhìn trong vắt. Bãi cát cực kỳ mềm mại và láng mịn, tới nỗi tưởng như chỉ cần được nằm lên trên chiếc giường tự nhiên đó, con người sẽ chẳng còn thiết tha gì trở về cuộc sống thực tại nữa.
Trước mặt hai người Thuốc Nổ hiện ra một đại sảnh kính rộng lớn, được lát hoàn toàn bằng vàng ròng, xa xỉ tới cùng cực. Xung quanh trang trí bằng những tác phẩm nghệ thuật, cả tranh vẽ lẫn tượng điêu khắc với đủ loại chủ đề và hình thức thể hiện khác nhau. Chính giữa là một bức tượng khổng lồ cao tới mười lăm mét, là điểm nhấn chính của toàn bộ đại sảnh này.
Người đàn ông đang quỳ trên một chân, hai tay nâng lấy một hình khối Elip, đôi mắt ngước nhìn lên trên cao. Thuốc Nổ dù chưa từng nhìn thấy bức tượng tương tự, nhưng cũng có thể dễ dàng đoán ra được người đàn ông là ai.
“Mada!”
Kẻ sáng lập vĩ đại của Namuh. Người đã sử dụng ma pháp cấp bậc 11 để đem tới nơi chốn an toàn cuối cùng của người Namuh ở bên trong vũ trụ tận thế này. Nhờ kích thước khổng lồ nên bức tượng của Mada vô cùng tỉ mỉ. Ông ta có khuôn mặt tròn, phúc hậu, thậm chí có thể nói là hơi mập mạp so với người bình thường. Thân hình, ngược lại, cân đối và thẳng tắp, tạo ra cử chỉ đầy tự tin và kiên quyết.
Công bằng mà nói, khuôn mặt của người đàn ông này và Thuốc Nổ chính là trời nam, đất bắc, dù kéo quan hệ tới nửa vòng tinh cầu Namuh e là cũng chẳng thể dính líu tới nhau.
“Chuyện này là sao nhỉ?” – Thuốc Nổ lẩm bẩm.
Ở xung quanh phần chân đế của bức tượng đang có khoảng nửa tá đàn ông ngồi. Mỗi người trong số họ đều đang trái ôm, phải ấp, quấn lấy những cô gái trẻ có thân hình vô cùng nóng bỏng. Họ vừa uống rượu, vừa ngắm một số cô gái khác phía đối diện đang liên tục làm những động tác khiêu khích, miệng không ngừng nói ra những lời tục tĩu, khó nghe.
Ở những chỗ khác, rất nhiều người đang tổ chức đánh bạc, đồng thời sử dụng những món đồ nhắm xa hoa. Đủ loại thịt rượu ở nơi này đừng nói là thấy, kể cả nghe kể, dân bản địa như Liễu Nhu cũng chưa từng được nghe kể qua. Mùi thuốc lá bay nồng nặc trong không khí.
Từ trong một cánh cửa nhỏ nằm sát trong góc bước ra một người Namuh gầy gò và ốm o, khuôn mặt hốc hác tới nỗi chẳng thể nhận ra được đây là đàn ông hay phụ nữ. Dáng vẻ liêu xiêu vừa đi vừa thở dốc không ra hơi này chính là điển hình của một con nghiện. Y phải gắng sức lắm mới có thể đóng cánh cửa lại, tạo cảm giác thần bí về nơi y vừa rời ra.
Liễu Nhu nhăn mày:
“Anh dẫn tôi tới chỗ quỷ quái gì thế.”
Một người đàn ông có vẻ là phục vụ ở nơi này xuất hiện khiến cho câu nói tiếp theo của Liễu Nhu đành phải nuốt vào trong bụng. Ông ta khẽ đánh giá phục sức của Thuốc Nổ và Liễu Nhu một chút, cúi thấp người hỏi:
“Hai quý khách đã có hẹn trước chưa ạ?”
“Không lẽ đại tiểu thư nhà ta tới đây mà cũng cần phải có hẹn trước?” – Thuốc Nổ trả lời bằng giọng không kiên nhẫn.
“Điều này thì tuyệt đối không cần. Không biết quý khách đây muốn trải nghiệm điều gì trước? Chúng tôi có đủ mọi loại hình giải trí thích hợp cho các tiểu thư danh giá bao gồm…”
Thuốc Nổ vội khoát tay chặn lại:
“Được rồi! Được rồi! Chuyện đó để sau. Trước tiên chúng ta muốn thưởng thức ẩm thực của nơi này đã.”
Người đàn ông kia liền cúi đầu lần nữa, không nói thêm bất cứ lời dư thừa, dẫn hai người họ tới một dáy hành lang phía sau. Nơi này tỏa ra khá nhiều nhánh. Ông ta liền chọn một trong số đó mà dẫn đầu tiến bước.
Khi Liễu Nhu và Thuốc Nổ vào trong phòng, mở ra trước mắt họ là một thế giới trong lòng sông vô cùng hoàn mỹ. Quanh tầm mắt là hàng trăm cây tảo biển được trồng dựng đứng theo một trật tự ưa nhìn, thẳng tắp và được điểm xuyết bằng vô số vật trang trí đủ mọi loại màu sắc khác nhau, thể hiện sự kỳ công hiếm có khó tìm của chủ nhân nơi này.
Bàn ghế được thiết kế theo phong cách tĩnh lặng, trang nhã, tạo cảm giác bình yên và dung dị, tránh xa thế giới nhộn nhịp nhưng ảm đạm và u ám phía bên trên. Từ nơi này, Thuốc Nổ thậm chí có thể nhìn thấy được cả những bờ vách của dòng sông Xyts. Đúng như cậu nghĩ, đây là một con sông đào nhân tạo chứ không phải là sông tự nhiên.
Thuốc Nổ kéo ghế ra, đưa Liễu Nhu vào chỗ rồi cậu cũng hướng tới phía đối diện cô mà ngồi xuống. Liễu Nhu vẫn còn đang nhìn không chớp mắt vào khung cảnh phía ngoài, trong khi Thuốc Nổ đã cầm menu lên bắt đầu chọn vài món.
Cũng không phải là cậu không ấn tượng với thiết kế của nhà hàng này. Có điều, nơi này vô cùng xa hoa với thế giới hậu tận thế của Namuh, chứ đối với Liên Bang đang trên đường bành trướng ảnh hưởng ra vũ trụ xưa kia thì nó cũng khá bình thường.
Trong cuộc sống điệp viên mật phải di chuyển khắp nơi trước kia, Thuốc Nổ có thể kể tên ra tầm sáu, bảy nhà hàng chắc chắn ấn tượng hơn cả nơi này. Trong đó có một nơi cậu cực kỳ yêu thích là nhà hàng có cái tên kỳ quặc “Chảo Cháy” nằm sâu trong lòng núi lửa Elysium Mons, ngọn núi cao thứ ba trên bề mặt Hỏa Tinh.
Thuốc Nổ ra hiệu với Liễu Nhu một cái, song cô nàng chỉ tự nhiên bảo:
“Cậu cứ lựa chọn thay tôi cũng được.”
Thuốc Nổ chẳng biết Liễu Nhu thích gì mà bản thân cậu cũng chưa từng thử những món này bao giờ nên chỉ đành chọn đại một vài món dựa trên cảm tính và những gì miêu tả trong menu. So với thịt Feebmal vốn được chăn nuôi công nghiệp, những món ăn ở nơi này cầu kỳ và xa hoa hơn rất nhiều. Còn nếu để so với thức ăn tổng hợp của phần lớn những người Namuh thì thôi cũng khỏi cần làm thế làm gì cho mất công.
Thuốc Nổ gọi món khai vị là trứng cá Nezorf cuộn với lá cây Phiêu. Cậu chẳng biết cây Phiêu là cây gì nhưng cá Nezorf chính là một loại cá trước kia sống trên bề mặt của tinh cầu Namuh, bị đông cứng lại trong các lớp băng đá vĩnh cửu do sự biến mất của khí quyển. Chúng cực kỳ khó khai thác và hầu như bảo tồn được trọn vẹn hương vị từ thế giới cũ.
Món ăn chính là thịt Pyroriole nướng tẩm sốt làm từ đuôi của Herzee – một loài động vật bản địa hiếm hoi sống lẩn khuất bên ngoài Vách Tường của Namuh, uống kèm với rượu Tanig ủ hơn 60 năm. Khoan nói tới việc phải ra bên ngoài Vách Tường mới kiếm được loài vật Herzee kia, bản thân Pyroriole đã là một loài Hỏa Thú siêu hiếm trên Hỏa Giới rồi. Chẳng biết bọn họ bắt được khi nào chứ Thuốc Nổ cũng chưa từng gặp một con.
Đặt kèm với chúng, loại rượu độc đáo Tanig của gia tộc Taniguchi mà Thuốc Nổ đánh giá là có một hương vị cỏ tươi mát và hơi chua, rất giống loại rượu trắng Savignon Blanc của Liên Bang, bỗng trở nên khá bình thường.
Kết lại chính là món tráng miệng kem Tardi, được làm từ dịch của những con Quái Thú Vũ Trụ bị người Namuh triệt hạ được. Chúng vô cùng bổ dưỡng và có hương vị tuyệt vời. Đối với Thuốc Nổ mà nói, gọi chúng là kem cũng không chính xác lắm mà hẳn chúng gần giống với một loại Sorbet hơn, ngoại trừ việc chúng không được làm từ nước trái cây thông thường.
“Vậy là anh thực sự muốn mời tôi đi ăn.” – Liễu Nhu mỉm cười, nụ cười có tới ba phần giống với người con gái kia ở trong ký ức của Thuốc Nổ.
Cậu ngẩn người trả lời theo bản năng:
“Đúng, mà cũng sai. Thôi, chúng ta cứ thưởng thức bữa tiệc đã rồi hãy nói. Cạn ly nào. Vì đã sống sót thoát khỏi Kim Giới!”
Liễu Nhu lại càng rạng rỡ hơn:
“Vì đã sống sót thoát khỏi Kim Giới!”
Hai người rất nhẹ nhàng thưởng thức bữa ăn này, vừa ngắm cảnh vừa nói chuyện phiếm. Có điều, Thuốc Nổ vẫn cảm thấy giữa hai người bọn họ có một bức tường ngăn cách không hề nhỏ. Liễu Nhu rất ít chia sẻ cho cậu nghe những câu chuyện về quá khứ lúc nhỏ của cô ở thành phố Namuh trung tâm. Thậm chí, người bạn Alfred Merkel đối nghịch với Thuốc Nổ, hẳn là đã chết dưới khẩu pháo trọng lực của Orcim, cô cũng không buồn nhắc đến.
Cậu có thể hiểu được cô, vì chính bản thân cậu cũng chưa sẵn sàng để kể cho cô nghe những câu chuyện mà cậu đã trải qua ở Liên Bang, về 265 năm ác mộng cùng với chứng mất trí nhớ khủng khiếp do hệ quả của hợp chất M đã định hình nên nhân cách và con người đầy mâu thuẫn của cậu hiện tại.
Liễu Nhu khác với Pearl Min Lee. Đối với quá khứ của cậu, cô có một trí tò mò rất cao nhưng hẳn nhiên vì còn ngại mà không dám bước qua lằn ranh giới hạn để đào sâu thêm. Trong khi đó, với Pearl Min Lee, Thuốc Nổ chính là Thuốc Nổ mà thôi. Dù cho quá khứ, hiện tại, hay tương lai của cậu như thế nào, cô không hề quan tâm, thậm chí không có một chút xíu tò mò nào muốn biết. Cô chỉ yêu cậu vì chính bản thân con người cậu mà thôi.
Thuốc Nổ thở dài. Khi nghĩ tới Pearl Min Lee, cậu lại nghĩ tới những lời tên mắt đen Schwarznero Mavrosheise đã nói trong Thủy Giới. Nó không hẹn mà hợp với tư tưởng của cậu từ trước tới nay. Con người một khi đã chết, chính là chấm hết vĩnh viễn. Dù cho có cố đem người đó trở lại thế gian, đó cũng chẳng còn là con người lúc trước nữa.
Hắn đã nhắc tới ngoại lệ duy nhất chính là ma pháp cấp 11 chỉ có trong những câu chuyện truyền thuyết Swip Tohras U Na (*Wish Upon a Star). Nhưng càng hiểu sâu về bản chất ma pháp, Thuốc Nổ càng rõ được việc này khó khăn tới mức độ nào. Ma Pháp này chỉ có thể được thực hiện bằng cách đẩy hạt Marvé hoàn toàn ra khỏi mười chiều không gian tồn tại của nó.
Nhưng nếu một sự vật nếu không ở trong bất kỳ một chiều không gian nào, làm sao có thể gọi nó là đang tồn tại kia chứ?
“Anh luôn suy nghĩ rất nhiều nhỉ?”
“Ở quê hương của tôi có một câu nói rất nổi tiếng. Tôi tư duy, tôn tồn tại!”
Liễu Nhu lẩm bẩm nhắc lại, mỉm cười:
“Người nói ra câu nói này, hẳn là một người uyên bác lắm.”
“Đúng vậy, chỉ tiếc là ông ta chết trong lạnh giá và cô độc bởi bệnh viêm phổi và nỗi bực bội với người học trò Hoàng Gia không hợp tính cách.” (*)
Chỉ riêng bữa ăn xa hoa này đã tiêu tốn của Thuốc Nổ hơn hai vạn Tưởng Tệ tức là tương đương với hai nhiệm vụ cấp A. Cậu nhẩm tính thời gian, thấy đã gần đúng lúc thì nói với Liễu Nhu:
“Chúng ta đi thôi.”
Hai người trở lại sảnh chính. Bầu không khí nơi này đã hơi khác so với lúc họ bước vào khiến cho Thuốc Nổ không khỏi nhíu mày. Tuy xu hướng chủ đạo vẫn chính là ai làm phần nấy, nước sông không phạm qua nước giếng, nhưng ở khu vực phía bên trái của bức tượng Mada đang có một nhóm khoảng hơn hai mươi người tranh cãi với nhau vì một chuyện gì đó.
Thuốc Nổ và Liễu Nhu nhanh chóng nhận ra những kẻ thù cũ của bọn họ. Đó là một đám người mặc áo trắng dẫn đầu bởi một thanh niên khoảng chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi. Đây không phải là những bộ đồng phục áo trùm trắng giống y hệt nhau của người lặn vào trong Kim Giới, mà chính là kiểu thiết kế, họa tiết khác nhau nhưng chỉ cần có chung tông màu chủ đạo là được của Giáo Hội Namuh.
Đối diện chính là một đám thanh niên khác mặc đủ loại trang phục, chẳng biết là thuộc về thế lực nào. Một trong số họ đang cao giọng:
“Nicholas, ngươi ỷ mình là con của Giáo Đế, đi khắp nơi gây sự không nói. Hôm nay còn dám gây sự lên đầu người gia tộc Danz của chúng ta. Chẳng lẽ ngươi đã quên rằng kể cả lão già Giáo Đế mà thấy được chỉ huy Mirage cũng phải cụp đuôi làm người?”
Người thanh niên áo trắng kia có vẻ chính tên là Nicholas. Cậu ta đang vừa nắm tay một cô gái đứng ở giữa bọn họ vừa nói lớn:
“Nhà Danz thì ghê gớm lắm sao? Chẳng lẽ Mirage Spacehopper rảnh rỗi từ tiền tuyến trở về đây chỉ vì ra mặt cho mấy thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch của nhà Danz các người? Cũng đừng có chọc cười ta như vậy chớ? Ngươi có dám hiên ngang đứng ra trước mặt lão cha Philip của ngươi mà giương giương tự đắc, thưa ba, con cãi lộn với người ta vì một con điếm không?”
“Hóa ra là cãi nhau vì đàn bà” – Thuốc Nổ lẩm bẩm.
Cậu để ý thấy Liễu Nhu đang nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay của cô gái kia, khuôn mặt có vẻ mất tự nhiên. Bản thân cô gái thì đang giãy giụa, cặp mắt đã rơm rớm nước nhìn về phía một người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía quầy rượu. Người đàn ông kia thì dửng dưng nốc cạn từng ly, xem những gì đang xảy ra phía bên này chính là mắt không nghe, tai không thấy.
Người thanh niên Nicholas thấy vậy bực tức, đang định đưa tay tát vào mặt của cô gái. Nào ngờ, giữa đường, một bàn tay đã kẹp chặt cậu ta lại. Nicholas cố gắng vùng vẫy nhưng cánh tay kia cứng chẳng khác gì sắt thép, cậu ta cố sức bao nhiêu cũng không thể nhúc nhích nổi nó nửa phân chứ đừng nói là thoát ra được.
Hai ba người áo trắng phía sau gần như đồng loạt lên tiếng:
“Mày làm cái chó gì thế?”
Sau đó, họ lại đồng loạt chắp tay lại mà hướng về phía bức tượng khổng lồ của Mada trước mặt mà vái lạy:
“Ôi, Mada vĩ đại, cầu xin ngài khoan dung.”
Thuốc Nổ chẳng có tâm trạng gì mà chơi với lũ đầu óc có sạn này. Cậu quay sang nhìn người đàn ông đang dửng dưng ngồi uống rượu:
“Này, ông không muốn nói lời nào à?”
Người đàn ông im lặng tới nỗi, nếu không phải đã từng gặp ông ta, Thuốc Nổ đã tưởng ông ta thực sự bị điếc. Đám người sau lưng Nicholas liền lập tức lao lên, định dùng người đông để đánh phủ đầu Thuốc Nổ.
“Á!”
Chưa đầy năm giây sau, hàng loạt tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên. Ba tên mặc áo trắng đang nằm bò lê bò càng trên mặt đất, phần ống quyển còn in rõ dấu giày của Thuốc Nổ. Tiếng kêu cuối cùng chính là tiếng thét như lợn bị chọc tiết của Nicholas khi chẳng biết bằng cách nào, toàn bộ những nắm đấm của đồng bọn hắn mà đáng lý ra phải rơi vào người Thuốc Nổ, hắn lại lãnh trọn.
Đám người áo trắng còn lại thấy qua thân thủ đã biết đụng phải kẻ không tầm thường, lập tức chần chờ, không dám xông lên. Nicholas nhìn về phía Liễu Nhu buông lời đe dọa:
“Mày đừng có đắc ý. Đắc tội với Giáo Hội Namuh thì mày chẳng có đất đặt chân ở thành phố Namuh trung tâm này đâu. Tốt nhất là dập đầu…”
Hắn chưa hoàn thành hết câu nhưng ý trong đó thì đã rõ ràng. Thuốc Nổ chẳng có thời gian nghe hắn lải nhải, chỉ một cùi chỏ vào vùng dạ dày đã khiến cho hắn nôn thốc nôn tháo. Cậu nhìn hắn bằng ánh mắt khó chịu, nhấc cổ áo phía đằng sau của hắn lên, rủ rỉ vào tai:
“Tao chẳng rõ Giáo Hội của mày đáng sợ như thế nào. Chỉ là lúc tao giết dăm ba người trong đám, cái tên Giáo Đế gì kia tới một cái rắm cũng không dám phóng ra. Thật lòng, tao chẳng rỗi hơi mà xen vào chuyện của đám thanh niên bọn mày. Tụi mày chỉ xui xẻo ngáng đường việc của tao thôi. Chuyện hôm nay cứ như vậy mà kết thúc, nếu có ý kiến gì thì có thể tới Học Viện tìm tao, tao sẽ bồi tiếp.”
Nicholas định nói cứng vài câu nhưng lời ra tới họng thì lại bị cổ áo phía đằng trước chèn lại, hít thở cũng khó khăn chứ đừng nói tới phát ngôn.
Những âm thanh ồn ào cuối cùng đã trở thành tâm điểm của những người xung quanh. Thuốc Nổ vừa vứt Nicholas dặt dẹo xuống, tên phục vụ mà cậu thấy ban đầu giống như từ mặt đất mà chui lên, vội vàng dùng khăn tỉ mẩn lau sạch bộ lễ phục của Nicholas, vừa hạ thấp tư thái:
“Quý ngài Stephenson, tôi rất tiếc vì những kinh nghiệm không vui của cậu xảy ra trong hôm nay. Vị tiểu thư đây chính là khách quý của tiểu thư nhà chúng tôi. Chúng tôi cũng có quan hệ rất tốt với Quân Đoàn và Giáo Hội các vị. Bởi vậy xung đột là điều không ai mong muốn. Hay là thế này, xem như tôi đại diện cho gia tộc Taniguchi, miễn phí hoàn toàn chi phí hôm nay cho quý vị nhé?”
Cách cư xử của ông ta khéo léo và cũng rất có chừng mực, tránh động tới việc ai đúng ai sai mà chỉ nhấn mạnh tới những thế lực chằng chéo đứng sau lưng họ. Nicholas chỉ khịt hơi một tiếng, đứng dậy cùng đồng bọn bỏ đi, trước khi đi vẫn không quên nhìn lại phía Thuốc Nổ.
“Chà, anh gây họa lớn rồi!”
Liễu Nhu cười nhẹ, nói với Thuốc Nổ. Lời nói của cô nửa đùa, nửa thật, cô biết Thuốc Nổ cũng chẳng ngáng ngại gì Giáo Hội. Dù sao hai bên vốn cũng đã trở mặt rồi thì còn cần gì phải nể mũi.
Đám người của gia tộc Danz bên kia thì đang trầm trồ nhìn về phía Thuốc Nổ giống như nhìn thấy được thần tượng. Chỉ có mỗi cậu thanh niên đốp nhả với Nicholas nãy giờ là bối rối vừa hướng mắt về phía cô gái, vừa quan sát Thuốc Nổ, chưa biết hành xử thế nào.
Thuốc Nổ cũng mặc kệ cậu ta, tiến tới ngồi bên cạnh người đàn ông uống rượu. Cậu chẳng biết gọi loại đồ uống gì, đột nhiên nhớ tới mang máng hình như lão Shintaro từng nói tới một hai loại đồ uống phổ thông nào đấy ở Namuh, liền nói với người pha chế:
“Cho tôi một ly Murique, còn tiểu thư đây là La Campiasso.”
Người đàn ông khi nghe tới cái tên La Campiasso thì đột ngột có phản ứng, tựa như vừa nhớ lại một ký ức nào đó xa xăm. Tính ra may mà thông qua trót lọt, người Bartender gật đầu xác nhận rồi dời bước đi. Thuốc Nổ vốn cũng không quá để tâm tới lần làm điệp viên nửa nạc nửa mỡ này, nhưng nếu không để lộ bất kỳ điều gì thì vẫn tốt hơn. Thuốc Nổ gần như nói sát vào tai người đàn ông:
“Để tôi đoán nhé? Khi cô gái đang phục vụ ông thì lại gặp hai tên phú nhị đại kia tới phá đám. Ông không dám đắc tội với cả người của Giáo Hội lẫn người của Quân Đoàn nên mới im lặng như vậy.”
“Cậu không ở Học Viện, tới tìm tôi làm gì?” – Người đàn ông cau có đáp lời.
(*) René Descartes (1596 – 1650), nhà toán học và triết học người Pháp chính là chủ nhân của câu nói này. Ông chết trong lúc đang giảng dạy nữ hoàng Kristina của Thụy Điển. Khác với ông, Kristina 24 tuổi lúc đó đã có quan niệm của riêng mình, là một người tôn sùng văn hóa Hy Lạp cổ đại, thậm chí được mệnh danh là Minerva của phương Bắc (Minerva chính là tên nữ thần Athena trong thần thoại La Mã cũng như Tiếng Anh sau này). Họ có những bất đồng rất lớn trong tư duy và cách nhìn nhận thế giới nhưng Descartes chẳng thể làm gì Kristina bởi bà không chỉ là nữ hoàng của một quốc gia mà còn là con gái của Gustav đại đế - cơn ác mộng của Châu Âu trong giai đoạn đầu chiến tranh Ba mươi năm (1618 – 1648), đồng thời là kẻ mở ra bình minh cho đế quốc Thụy Điển.
Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc