Thời Không Lụi Tàn

Chương 96

Thấm thoắt đã lại 7 năm nữa trôi qua.

So với Thao Láo 7 năm về trước, Thao Láo bây giờ đã là một con người rất khác.

Trưởng thành hơn, chững chạc hơn, Thuốc Nổ đã không còn có thể gọi nó là thằng nhóc nữa rồi.

Thao Láo đã tốt nghiệp đại học.

Là học viện công nghệ Massachusetts - Massachusetts Institute of Technology (MIT), nơi đứng đầu toàn thế giới về đào tạo chuyên ngành vật lý mà cậu nhóc đã giành được học bổng toàn phần 4 năm về trước.

Đó là một câu chuyện lạ kỳ về một người bị đan xen giữa những lời đồn của kẻ mất căn bản môn tiếng Anh và kẻ có giọng nói tiếng Anh quyến rũ chết người, trở thành một sinh viên quốc tế thật sự tại một trong những ngôi trường danh giá nhất trên thế giới.

Ngày tốt nghiệp của Thao Láo là một ngày thu lạnh lẽo với mưa rơi. Trong con mắt của tất cả mọi người khác, cơn mưa này hoàn toàn bình thường. Vậy nhưng, trong con mắt của Thuốc Nổ, đây là một cơn mưa đỏ lòm, giống như dòng máu của vị thần bầu trời Uranus nhỏ xuống nhân gian, sau khi bị con trai Cronus của y giết chết.

Cậu biết rằng thời gian của cậu ở thế giới này không còn được bao nhiêu nữa. Có thể là vài năm, cũng có thể vài tháng, cơ mà cũng có thể, ai biết đâu được, ngay ngày mai thôi là cậu đã rời khỏi Thao Láo rồi.

Tính ra, Suối Nguồn duy trì được cả một thế giới biệt lập như vậy trong cả một thời gian dài đằng đẵng, xem như cũng không hề dễ dàng gì. Nó chẳng khác gì mấy so với một Tưởng Giới thu nhỏ.

Năm đó, Thao Láo lần đầu tiên nộp đơn vào cơ quan hàng không vũ trụ Mỹ NASA. Họ chỉ hồi đáp bằng hai câu hết sức đơn giản rằng chúng tôi rất tiếc nhưng bạn không phải là lựa chọn phù hợp nhất lúc này cho chúng tôi. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn còn khá nhiều vị trí đang trống khác cần một người tài năng như bạn, bạn hãy thử đăng ký xem sao nhé.

Năm sau, Thao Láo lại một lần nữa nộp đơn. Kết quả lại bị từ chối.

Năm sau nữa, quá trình lặp lại, không hề khác biệt gì.

Rồi lại một năm nữa…

Trong thời gian đó, Thao Láo đã phải làm đủ thứ công việc tay chân khác tại quốc gia này để duy trì cuộc sống qua ngày cũng như có lý do để xin gia hạn visa tại đây. Từ phục vụ bàn trong quán ăn cho tới lau dọn các nhà vệ sinh công cộng, không có bất kỳ một công việc nào mà cậu chàng từ chối cả.

Cùng lúc, Thao Láo cũng không ngừng nâng cao những kiến thức hiểu biết của mình, tham gia vào các dự án nghiên cứu liên quan tới lĩnh vực vật lý vũ trụ của trường cũ.

Nhưng may mắn vẫn cứ thế mà ngoảnh mặt quay lưng với Thao Láo. Ngoảnh mặt tới tận bảy năm.

Đời người ngắn ngủi, có thể có bao nhiêu cái bảy năm được kia chứ?

Thuốc Nổ và ông bà Giai nhiều lúc đã khuyên cậu chàng dừng lại, tìm một công việc nào đó khác đi, không việc gì phải lãng phí thì giờ của chính mình cả. Thậm chí những cuộc cãi vã lớn tới nỗi, từ những người đầy tự hào về nhau, Thao Láo và ông Giai đã từ mặt nhau trong thời gian không hề ngắn.

Thuốc Nổ cũng không còn can thiệp quá sâu vào chuyện này được nữa.

Những kết nối của cậu với giác quan của Thao Láo càng ngày càng yếu ớt đi. Tai cậu bắt đầu trở nên ù ù, miệng nói khó nhọc, mắt cũng trở nên mờ dần. Trên vầng tráng, cậu đã có thể dần dẫn cảm nhận được sự trở lại của Tổ Nhãn người Lausiv.

Những hình ảnh con người xung quanh diễn ra trước mặt cậu đôi khi bị giật lag như những đoạn video bị lỗi truy cập mạng. Thời gian cậu ngủ trong cơ thể của Thao Láo cũng càng ngày càng dài hơn.

Nhớ lúc mới tới nơi này khoảng một năm, cậu gần như có thể không ngủ suốt hai, ba ngày liên tục mà hoàn toàn không có vấn đề gì. Lúc đó, cậu chịu trách nhiệm giám sát cho sự an toàn của Thao Láo nhỏ, tránh cho nó làm điều gì nguy hiểm tới bản thân. Tới giờ, cậu thậm chí đã phải ngủ 8 tiếng một ngày như một người bình thường. Thời gian đó cũng càng lúc càng kéo dài ra.

Vào năm thứ 7, NASA mở ra chương trình không gian vũ trụ mới, chuẩn bị đưa người lên sao Hỏa. Những công ty tư nhân cùng với người Trung Quốc cũng rục rịch tham gia vào trong những dự án đầy tham vọng khác. Đặc biệt là Trung Quốc khi 2 năm trước họ đã xây dựng được xong một trạm vũ trụ của riêng họ ở trên không gian.

Vì thế, nguồn nhân lực có tay nghề cao bắt đầu có nhiều lựa chọn hơn để phát triển sự nghiệp của mình. Đây cũng là cơ hội cuối cùng của Thao Láo. Cậu đã không còn bất cứ một lý do nào có thể sử dụng để gia hạn thị thực tại nước Mỹ được nữa.

Tháng 4 năm đó, Thao Láo đáp chuyến bay từ Việt Nam đến Mỹ trong nỗ lực nộp đơn cuối cùng.

“Nếu lần này lại thất bại nữa thì em sẽ làm như thế nào?”

“NASA cũng không phải là nơi duy nhất có phi hành gia được lên vũ trụ. Em sẽ nộp đơn vào cơ quan hàng không vũ trụ châu Âu xem sao. Ở nơi đó họ đang hạ thấp yêu cầu xuống, không nhất thiết phải tuyển dụng người da trắng hay có quốc tịch của nước sở tại nữa.”

“Em không cần phải cố gắng tới như vậy đâu. Anh không cần quay trở về thời đại của Liên Bang. Chưa bao giờ cần cả! Đối với anh mà nói, ở nơi đó chỉ có những kỷ niệm đen tối mà thôi. Tốt nhất là không cần phải nhớ lại.”

“Em đã nghĩ kỹ rồi…”

“… Em đã suy nghĩ rất nhiều, rút cục có phải là ước mơ đó của en được tạo ra vì anh hay không? Nhưng rồi cuối cùng em chợt nhận ra rằng, từ trước tới giờ, mình không hề sống cho ước mơ giúp đỡ anh nào cả. Em vẫn sống như vậy, bởi vì đơn giản, đây là cuộc đời mà em đã lựa chọn. Anh không cần cảm thấy có trách nhiệm hay gì hết.”

Đột ngột, Thao Láo va chạm phải một người phụ nữ khác đang xếp hàng tại sân bay. Cậu chàng định quay sang xin lỗi thì…

Phụt!

Mỗi bãi nước bọt đã bị nhổ thẳng vào trên mặt của cậu. Nó suýt nữa đã dính vào trong mắt trái, từ từ chảy theo thái dương mà lăn xuống theo gò má. Người đàn bà kia chua ngoa nói:

“Go f*** yourself, you damn Asian bastard! Get the f*** back to your home country, thieves. This is America, not your land!”

(Đi chết con m* mày đi, thằng châu Á ch* đẻ! Biến về đất nước của mày ấy, lũ trộm cắp. Đây là nước Mỹ, chẳng phải là đất của tụi mày!)

Những biến đổi về tình hình địa chính trị cũng như sự trỗi dậy của một số quốc gia châu Á gần đây dựa vào hàng loạt chính sách gây tranh cãi đã khiến cho chủ nghĩa dân tộc của người Mỹ trỗi dậy mạnh mẽ. Họ ghét lây tất cả người da vàng tới từ các quốc gia khác, ghét tới nỗi nếu không phải sợ đi tù thì họ đã thẳng tay dùng súng bắn chết tất cả những người nước ngoài này.

Người phụ nữ ở sân bay không phải là người đầu tiên, lại càng không phải là người cá biệt ở trong nhóm này.

Thao Láo rút từ trong túi ra khăn mùi xoa, khẽ lau khuôn mặt. Cậu chàng hơi cúi đầu xin lỗi vì đã đụng phải người phụ nữ, sau đó tiếp tục rời đi. Song, khi chưa bước ra khỏi nỗi cổng an ninh của sân bay thì Thao Láo đã bị một cánh tay níu giữ lại.

Cậu quay đầu, ngạc nhiên thốt lên:

“Mr. Embassador!”

(Ngài đại sứ!)

“Cứ nói chuyện với ta bằng tiếng Việt là được rồi! Dù sao bao nhiêu năm công tác như vậy, ta cũng không đến nỗi không nói được tiếng Việt chứ ha…”

“Chuyện lúc nãy, cậu không sao chứ?”

“Cảm ơn ngài, cháu không sao.”

Ngài đại sứ mỉm cười, mời Thao Láo vào ngồi trong một quán cà phê ở sân bay. Họ đồng thời đều không hẹn mà cùng gọi Capucchino cho mình

“Vậy là đã hai mươi năm rồi nhỉ?”

“Đã hai mươi năm rồi, thưa ngài, tóc ngài đã bạc đi nhiều.”

Ở trong mắt Thao Láo, ngài đại sứ Mỹ năm đó giờ đã già. Trong khi với Thuốc Nổ mà nói, trước mặt cậu vẫn chỉ là hình ảnh người đàn ông với mái tóc lốm đốm bạc, cổ ngắn và khuôn mặt dài hơi có vài nếp nhăn năm xưa. Cứ như thể các giác quan của cậu đã vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc ấy.

“Ta vẫn luôn hối tiếc vì không có dịp nói chuyện với cậu lại một lần nữa cho đàng hoàng. Ta cũng rất xin lỗi vì chuyện năm đó. Chỉ vì vài lời khen không đúng thời điểm của ta mà gia đình cậu đã phải trải qua không ít khó khăn.”

“Ngài không cần nói vậy đâu ạ, đã có nhiều chuyện xảy ra mà cháu không tiện kể nữa. Nói chung, ngài không cần tự trách mình. Chỉ là, làm sao ngài lại bắt gặp được cháu ở đây?”

“Here is your two Capucchinos!”

(Cà phê của hai vị đây ạ!)

“Thank you very much!”

(Cảm ơn cô nhé!)

Ngài đại sứ vừa húp một ngụm cà phê lớn vừa đáp:

“Ta giờ nghỉ hưu rồi, cũng chẳng còn gì bận bịu nữa, chỉ có giành thời gian để viết chút sách và hồi ký mà thôi. Khi nhớ tới thời gian công tác ở Việt Nam, ta lại nhớ tới cậu, thế là chủ động lên mạng tìm hiểu xem cậu bây giờ thế nào. Ai ngờ lại thật sự tìm được, cậu còn từng là sinh viên ở MIT kia chứ.”

Thao Láo cẩn thận hỏi:

“Vậy là ngài cũng chủ động đi tìm cháu?”

“Đúng vậy, ta đọc mấy tờ báo mạng thì nghe nói cậu cứ cứng đầu quyết tâm nộp đơn vào NASA.”

“Haha, đã 20 năm rồi, cánh nhà báo vẫn cứ bám dai như đỉa vậy. Để cháu đoán xem nhé. Chắc lại là một thứ gì đó đại loại như thần đồng tiếng Anh nổi tiếng một thời, sau 20 năm giờ ra sao.”

Ngài đại sứ cười lớn:

“Đúng là chỉ có cậu mới hiểu đất nước của mình. Tuy là dòng tít không đúng lắm, nhưng về ngữ nghĩa thì chẳng khác là bao. Cũng may, nhờ đó ta mới tới được nơi này tìm cậu.”

Thao Láo không trả lời, vẫn chờ đợi ngài đại sứ nói tiếp. Ông ta hơi xoa hai mu bàn tay vào nhau:

“Tìm cậu cũng không có gì. Thứ nhất chính là cho cậu lời khuyên. NASA không phải là một nơi dễ dàng có thể vào như vậy. Ta làm trong ngành chính trị bao nhiêu lâu nên ta biết, ở trong đó có dính dáng tới quan hệ lợi ích của rất nhiều quốc gia khác nhau. Bởi thế, trừ khi cậu có đóng góp cực lớn cho nước Mỹ, nếu không đợt này chắc chắn cậu không thể đậu được vòng hồ sơ đâu.”

Thao Láo xiết chặt nắm tay nhưng khuôn mặt vẫn bình thản nói:

“Cảm ơn ngài đại sứ đã khuyên bảo.”

“Chà, nhìn ánh mắt của cậu, ta biết cậu vẫn không ngừng tiếp tục cố gắng dù biết vô ích phải không? Thôi vậy, chỉ tiếc là cậu sẽ lãng phí thêm thời gian của cuộc đời mình mà thôi. Về chuyện thứ hai, ta muốn gặp cậu là muốn xin cậu cho ta một ơn huệ.”

“Ơn huệ ư?”

“Đúng vậy, ta muốn lại được nghe cậu nói lại cái giọng Scotland năm nào.”

Thao Láo ngạc nhiên:

“Giờ trên mạng internet đầy đủ tất cả thông tin rồi. Chỉ cần lên Youtube gõ đại ra một từ khóa tiếng Anh của người Scotland thì chắc chắn sẽ chẳng hề thiếu người đọc cho ngài nghe. Vì sao ngài lại phải cố gắng đi cả một quãng đường xa như vậy từ D.C. tới đây chỉ để nghe cháu nói kia chứ?”

Ngài đại sứ đặt tay lên tách cà phê, giọng nói của ông đã hơi run run:

“Không giống, không giống!”

“Là không giống ra làm sao?”

“Cha ta, ông ấy thuộc về thế hệ người Scotland chạy nạn qua Mỹ trong thời gian chiến tranh thế giới thứ hai. Ông ấy vốn đã quen thuộc với ngữ điệu của Scotland rồi. Tuy nhiên, qua đây một thời gian, ông ấy lại bị lai tạp cách nói chuyện của người Mỹ. Nói sao nhỉ, ta không thể giải thích được điều đó. Nó rất…Rất đặc trưng… Chỉ có cháu là người duy nhất có thể nói được giống như thế.”

Thao Láo ngẩn người ra. Cậu gần như không có lý do gì để từ chối một yêu cầu bình thường như vậy của ngài đại sứ cả., nhưng mà còn Thuốc Nổ? Thuốc Nổ gần đây tỏ ra khá xa cách và mệt mỏi, không biết anh ấy nghĩ gì về điều này?

Đột nhiên, Thao Láo lại một lần nữa nói chuyện. Nhưng khác với giọng điệu trẻ trung và khỏe mạnh lúc ban nãy, đó là giọng điệu hơi yếu ớt và ngập ngừng, cứ như là nhà không có móng, bèo không có rễ.

“Ngài đại sứ…muốn nghe…Cháu rất vui lòng!”

Thuốc Nổ bắt đầu từ từ nói chuyện. Đó là một đoạn câu thoại kinh điển trong bộ phim Braveheart năm 1995 kể về cuộc đấu tranh giành độc lập của người Scotland, chống lại sự ảnh hưởng từ nước Anh, dưới tài lãnh đạo của người anh hùng dân tộc William Wallace.

Giọng nói tiếng Anh của cậu vẫn chuẩn xác và quyến rũ như vậy, chỉ là sức sống căng tràn bên trong nó đã không còn nữa mà thôi. Nếu so với những lời hai mươi năm trước, chỉ một điểm khác biệt nhỏ này đã khiến cho chúng khác nhau một trời một vực rồi. Ngài đại sứ nghe xong thì bần thần trong hơn hai mươi giây, đoạn ông nói:

“Cảm ơn cháu, ta đoán, con người, ai rồi cũng sẽ đổi thay.”

Ông đứng lên, thanh toán tiền cho hai ly cà phê, sau đó lục tục bước đi ra khỏi ghế. Hình bóng của ông phản chiếu bởi ánh chiều tà hiu hắt trên sàn kính của sân bay mang đến một vẻ quạnh quẽ thê lương.

Thao Láo vội hỏi:

“Ông ấy đã đạt được thứ mình cần?”

“Có lẽ là không… nhưng cũng có thể là có…Chỉ ông ấy mới biết được… Chúng ta đi thôi…Anh có một chuyện muốn làm”

Thao Láo tuy tò mò nhưng vẫn làm theo Thuốc Nổ. Họ thuê lấy một căn phòng vừa nhỏ vừa chật chội trên đường Lynn Street tại thành phố Orlando. Tại đây Thuốc Nổ bắt đầu đọc và Thao Láo bắt đầu viết. Đó là một công trình vô cùng chi ly về toán học, vật lý, hóa học và sinh học mà kể cả với trình độ của Thao Láo, cậu chàng cũng chỉ có thể hiểu được một phần khá nhỏ liên quan tới vật lý ở trong đó.

Tới khi Thuốc Nổ đọc xong gần hết công trình này rồi, Thao Láo mới biết được mục đích thật sự của nó ở phần thân bài gần sang đoạn kết.

Một phương pháp để duy trì sự sống của con người và thành lập các trại dân cư ở trên sao Hỏa, cụ thể hơn là tại một khu vực thuộc kiểu địa hình Albedo (*) ở trên đó được gọi là Terra Meridiani. Nếu phương án này thành công, nó không chỉ sẽ gây ra được cuộc cách mạng lớn làm chao đảo toàn bộ ngành vật lý vũ trụ mà thậm chí có thể làm bẻ lái cả guồng quay lịch sử của toàn nhân loại.

Thao Láo gửi nó đi kèm với resumé của mình tới NASA. Thời điểm đó, chỉ có mình cậu là tin tưởng, công trình này sẽ thành công tới mức nào. Thuốc Nổ hỏi:

“Em có chắc là muốn gửi toàn bộ tất cả một lúc không… Họ hoàn toàn có thể lợi dụng công trình nghiên cứu của anh và rồi đá em đi đấy.”

“Đây là nước Mỹ” – Thao Láo cam đoan.

“Tại đây, người ta không mua máy bay về, tháo rời ra, sau đó làm một cái máy bay nguyên xi như thế nhưng dưới tên gọi của họ đâu anh ạ.”

Thuốc Nổ mỉm cười. Cậu không thần tượng hóa đất nước này như nhiều con người khác sinh ra ở thời đại bấy giờ. Tuy nhiên, Thao Láo nói đúng, ít ra họ không có làm chuyện thất đức như thế.

Nửa tháng cứ thế trôi qua hoàn toàn bình lặng.

Nếu đáng lý ra, đối chiếu những lần nộp đơn trước, Thao Láo phải sớm có kết quả rồi mới phải. Vậy mà tới bây giờ, NASA vẫn chưa có bất cứ một phản hồi gì.

Ngày hôm đó, ngôi nhà trọ của họ đón một vị khách không mời mà tới.

Đó là một người đàn ông cao gầy, không có khuôn mặt, dáng đi thanh thoát nhanh nhẹn:

“Xin chào, tôi là X, một phi hành gia đương nhiệm, đại diện cho NASA tới đây. Xin hỏi cậu có phải là Trần Trọng Nghĩa.”

“Đúng vậy, tôi chính là Trần Trọng Nghĩa. Rất vui được gặp anh. Chà tiếng Việt của anh thật đáng kinh ngạc, liệu có phải chăng anh cũng là người gốc Việt?”

Người kia khẽ lắc đầu. Thuốc Nổ trông vậy thì xem ra cậu chàng vẫn có thể nhìn thấy được khuôn mặt của người kia bình thường. Mà cũng chẳng biết được thế nào là bình thường nữa. Khuôn mặt đó là được nhận thức bởi các giác quan hay là do Suối Nguồn quy định như thế nên Thao Láo mới nhìn thấy khuôn mặt như thế?

Đối với Thuốc Nổ mà nói, tình hình đã ngày càng trở nên tệ đi. Khuôn mặt người cũng có thể biến mất, còn cái tên thì chỉ là một chữ X vô nghĩa. Đó là còn chưa kể tới ngoài những cơn mưa đỏ màu máu, bầu trời đã dần dần biến thành một màu tím nửa lập dị nửa quái gở như một hình ảnh quang phổ bị lỗi vậy. Thuốc Nổ đã chẳng còn có thể tin vào các giác quan rồi.

Còn đối với Thao Láo mà nói, cậu chàng chỉ thắc mắc tại sao bên nhân sự của NASA lại không cử người đến đây, lại để một phi hành gia lặn lội đi tìm cậu như vậy. Có phải chăng là do anh ta cũng sống gần trung tâm vũ trụ Kennedy?

Người kia từ tốn nói:

“Chúng tôi đã đọc công trình nghiên cứu của cậu, đồng thời cũng kiểm tra lại các số liệu thực nghiệm. Tôi không thể tưởng tượng được một người chưa từng làm việc trong bất kỳ một cơ quan hàng không vũ trụ nào, thậm chí còn chẳng phải là phi công máy bay lại có thể tính toán tới những điều thực tế và vụn vặt tới mức như thế. Liệu phải chăng…”

“Anh nghĩ quá rồi, những gì viết trong resumé của tôi là hoàn toàn chính xác. Tôi nghĩ NASA không khó để điều tra lý lịch của tôi đúng chứ? Dù gì ngoài thời gian lúc nhỏ thì tôi đã ở nơi này không ít năm tháng.”

X thẳng thắn:

“Cậu cũng đừng quá để tâm. Đây là quy trình bắt buộc của chúng tôi. Hiện nay tình trạng những người gốc châu Á thâm nhập vào trong các tổ chức khoa học công nghệ cao nhất của Hoa Kỳ để làm gián điệp là quá phổ biến, bởi vậy chúng tôi phải đề phòng.”

“Tôi cũng đã giành ra chút thời gian tìm hiểu về cậu. Quá khứ của cậu hết sức nổi tiếng, thú vị mà cũng lại bí ẩn. Dư luận của Việt Nam đến tận bây giờ vẫn thỉnh thoảng chia ra làm hai luồng quan điểm đối nghịch. Một cho rằng cậu chính là thần đồng của đất nước. Hai lại cho rằng cậu là một kẻ nói dối vĩ đại nhất lịch sử. Cứ tựa như là….”

“…trong người cậu có tới hai con người khác nhau cùng tồn tại vậy.”

Đoạn người đó đưa thẳng mặt ra phía trước Thao Láo. Trong một giây phút ngắn ngủi, Thuốc Nổ cảm tưởng như đôi mắt mà cậu không thấy được của y, đang xuyên qua đôi mắt của Thao Láo, mà nhìn trực diện vào phía bên trong linh hồn của cậu vậy.

Thao Láo cố ý tránh ánh mắt dữ dội của người kia, thản nhiên trả lời:

“Nếu đó là sự thật, không phải thú vị lắm hay sao? Nếu anh đã có mặt ở đây, liệu tôi có thể giả định rằng tôi đã qua được vòng đầu tiên của NASA? Khi nào thì tôi có thể bắt đầu vòng phỏng vấn?”

Người đàn ông bật cười:

“Cậu trai trẻ, tôi đang ở đây để thực hiện vòng phỏng vấn của cậu đấy. Có điều, tôi đã nghĩ lại rồi…”

X dừng lại một chút để lấy hơi trước khi hoàn thành nốt:

“Tôi tin vào những tiềm năng và giá trị cậu có thể mang lại cho cơ quan hàng không vũ trụ Hoa Kỳ. Xin chúc mừng, kể từ giây phút này trở đi, cậu chính là thành viên chính thức của sứ mệnh sao Hỏa. Còn có được trở thành phi hành gia hay không thì phải xem nỗ lực của cậu.”

Thao Láo lo ngại:

“Này, anh không phải kẻ lừa đảo chứ? Một phi hành gia như anh có thể thay mặt cho giám đốc NASA tuyển dụng nhân lực khác vào hay sao? Không cần thông báo lại gì hết à?”

X thần bí nói:

“Cậu cứ an tâm, sứ mệnh này do tôi đứng đầu. Tổng thống Mỹ tới đây cũng chỉ có thể xếp hàng đứng bên nghe chỉ đạo chứ đừng nói gì tới giám đốc của NASA.”

“Có chém gió quá không vậy anh hai?” – Thao Láo tự nhủ trong đầu khiến Thuốc Nổ bật cười.

Người đàn ông này nghiêm túc như vậy, xem ra cũng không phải là kẻ lừa đảo, chỉ là ông ta hơi gàn gàn thôi.

“Kiểm tra thể lực và tập huấn của cậu sẽ bắt đầu ngay lập tức tại Bay Dĩnh, chúng ta đi thôi.”

“Từ từ, không phải là Houston hay trung tâm Kennedy sao? Nếu chúng ta tới Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung Vành Đai Lửa, làm sao họ có thể cung cấp cho chúng ta những chiếc T-38 để bay luyện tập?”

“Tin tức của cậu lạc hậu rồi. Vì Pacific Rim Commonwealth nằm gần xích đạo hơn chúng ta, bởi vậy chính phủ đang triển khai dự án hợp tác để đẩy một số nhiệm vụ có tính hợp tác quốc tế cao của NASA sang thủ đô Bay Dĩnh của nước họ. Cậu có ý kiến gì về điều này à?”

“Không, tất nhiên là không rồi.”

“Vậy thì sao còn không mau cái chân lên. Hành lý của cậu đâu? Tôi muốn thấy hành lý của cậu sẵn sàng trong vòng 15 phút.”

“Anh đùa đấy à? Đi ngay bây giờ?”

“Tất nhiên, là đi ngay bây giờ, không lẽ tôi lại đi đùa với cậu?”

“Không phải anh định đem tôi đi mổ ra bán nội tạng đấy chứ?”

X lại cười khục khặc:

“Ở đâu ra lắm tội phạm giữa ban ngày ban mặt như thế này. Sao cậu lắm lời thế, rút cục là có muốn làm phi hành gia nữa không?”

“Nhưng mà tôi còn chưa trả tiền nhà, thanh toán điện nước các thứ.”

“Được rồi, cho cậu thêm năm phút, nhanh lên máy bay sắp cất cánh, vé cũng đã mua cho cậu rồi.”

Thao Láo chảy mồ hôi hột, xem ra cuộc sống sắp tới của cậu sẽ không dễ dàng.

(*) Albedo là kiểu địa hình có màu sắc tương phản hoàn toàn với màu sắc của các vùng xung quanh nó (Hoặc sáng hơn/ hoặc tối hơn rõ rệt) thường được dùng để quan sát và nghiên cứu các hành tinh trong thời đại ngày xưa khi kính thiên văn còn yếu và đơn sơ.

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc
Bình Luận (0)
Comment