Nguyễn Tự Ninh cảm thấy mình như đang ngâm mình trong một chiếc bình thủy tinh chứa đầy mực.
Trước mắt chỉ có một màu đen.
Đầu óc cũng choáng váng.
Một lúc lâu sau, cô mới nhích chân trái đã tê cứng, cẩn thận vuốt lại tà váy xòe.
Tiểu thư nhà họ Nguyễn dáng người nhỏ nhắn, stylist đặc biệt chuẩn bị cho cô một chiếc váy dạ hội ngắn để làm lễ phục kính rượu trong tiệc cưới, lúc này lại tiện cho việc cuộn mình trong tủ quần áo.
Xung quanh yên tĩnh.
Chẳng mấy chốc, cô nghe thấy tiếng cửa phòng đóng mở.
Có người vào phòng.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, dọc đường dừng lại vài lần – chắc là đang tìm kiếm bóng dáng cô dâu.
Nguyễn Tự Ninh không thể phân biệt được người đến là ai qua tiếng bước chân, nhưng vẫn nhanh chóng xác nhận đáp án: đêm tân hôn, kẻ đường hoàng xuất hiện trong phòng cưới, ngoài chú rể Hạ Kính Hành, còn có thể là ai?
Hơi thở nín thở chưa kịp thở ra, cửa tủ quần áo đã bị người đàn ông kia đẩy sang một bên, vì dùng lực quá mạnh, rãnh trượt bất ngờ phát ra tiếng ma sát chói tai, khiến cô rùng mình.
Đèn trong phòng thay đồ đều sáng trưng.
Ánh sáng lập tức tràn vào ngăn dưới tủ quần áo vốn không rộng rãi.
Đối với Nguyễn Tự Ninh đã ở trong bóng tối một thời gian dài, dù là ánh sáng vàng ấm áp dịu nhẹ, vẫn vô cùng chói mắt.
Cô theo bản năng nhíu mày.
Thấy cảnh này, Hạ Kính Hành lặng lẽ tiến lên một bước, một tay chống lên vách ngăn tủ quần áo, dùng thân thể che chắn ánh sáng.
Ngay sau đó, giọng nam hơi khàn khàn lạnh lùng vang lên: "Em trốn trong này làm gì?"
Nguyễn Tự Ninh không nói gì.
Nghĩ lại thấy đối xử với bạn bè như vậy rất bất lịch sự, cô liền ngẩng mặt mấp máy môi...
Vẫn không phát ra tiếng.
May mắn thay, ánh mắt đã rơi vào Hạ Kính Hành: Anh đang đứng đó một cách thong dong, bộ veston cao cấp được khoác hờ hững trên vai, cà vạt vốn được thắt ngay ngắn ở cổ áo cũng không biết đã đi đâu, chiếc áo sơ mi đen ôm sát phác họa đường nét cơ bắp cân đối, tràn đầy sức mạnh của phần thân trên, tay áo xắn cao, lộ ra cánh tay thon gọn đẹp mắt.
Do ngược sáng, đôi mày kiếm sâu thẳm và sống mũi cao thẳng của người đàn ông đều chìm trong bóng tối, như được phủ một lớp đen mờ, vô cớ sinh ra vài phần xa lạ.
Xa lạ?
Không nên như vậy.
Từ khi quen biết nhau thời học sinh đến nay, đã tròn mười năm, giữa cô và Hạ Kính Hành không nên có cảm giác xa lạ.
Nếu nhất định phải nói là có...
Nguyễn Tự Ninh nhìn vào chiếc áo vest nam, chiếc cài áo có hai chữ "chú rể" mạ vàng ở ngực áo đã bị ép biến dạng.
Một mối quan hệ hôn nhân do cha mẹ hai bên cực lực thúc đẩy, cô buộc phải chấp nhận – đây chính là nguồn gốc của cảm giác xa lạ.
Chờ mãi không thấy câu trả lời, Hạ Kính Hành chủ động phá vỡ sự im lặng.
Anh "hừ" một tiếng, kéo hồn cô dâu đang bay đi về: "Anh đang hỏi em đấy, không phải em nói không khỏe, về nghỉ ngơi trước sao? Tại sao lại trốn vào tủ quần áo?"
Có lẽ vì tiếp khách cả ngày thật sự mệt mỏi, đuôi mắt hơi rũ xuống của người đàn ông ẩn chứa một tia mệt mỏi, muốn nhanh chóng kết thúc vở kịch ngoài kế hoạch này.
Vừa nói, anh vừa đưa tay ra, muốn đỡ người vợ mới cưới ra khỏi không gian chật hẹp, nhưng người sau lại không chịu.
Nguyễn Tự Ninh vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, không nhúc nhích.
Cũng không trả lời.
Dần mất kiên nhẫn, Hạ Kính Hành nhướng mắt, tự đưa ra đáp án: "...Sợ anh à?"
Cũng có một chút.
Danh tiếng người thừa kế nhà họ Hạ vang xa, nói không sợ, chắc chắn là giả.
Vì sợ hãi nên trốn vào tủ quần áo...
Mà mùi gỗ đàn hương tràn ngập trong tủ lại thật sự an thần, không cẩn thận ngủ quên mất...
Nguyễn Tự Ninh cân nhắc làm thế nào để trả lời sao cho mình không có vẻ lố bịch.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Hạ Kính Hành tuy không thúc giục, nhưng anh đứng đó, chính là hiện thân của áp lực.
Không trả lời nữa, chính là ngầm thừa nhận.
Nghĩ mãi không ra, Nguyễn Tự Ninh đành phải nói ra một chuyện phiền lòng khác: "Sợ rắn."
Như sợ đối phương không tin, lại bổ sung: "Chu Sầm nói anh nuôi một con rắn."
Nguyễn Tự Ninh nhắc đến tên người bạn chung, Hạ Kính Hành không hề bất ngờ, vốn dĩ những năm này bọn họ có thể có giao thiệp, đều là nhờ sự tồn tại của Chu Sầm.
Anh gật đầu: "Ồ, là sợ rắn."
Lại tự nói với mình như nhấn mạnh: "Không phải sợ anh."
Ở thành phố Lạc Châu, ai ai cũng biết quyền thế nhà họ Hạ nắm giữ tập đoàn Phong Nguyên rất lớn, nhà họ Nguyễn cũng có chút danh tiếng, dù hôn lễ thương mại này được quyết định vội vàng, chú rể và cô dâu trên tiệc cưới biểu hiện cũng vô cùng xa cách, nhưng những nghi thức cần có của hôn lễ hào môn vẫn không thiếu một chút nào, đến tận lúc này, thần kinh căng thẳng của Nguyễn Tự Ninh vẫn chưa thể thả lỏng.
Cô không biết nên đáp lại thế nào, chớp chớp đôi mắt đỏ hoe.
Vẻ mặt ngây thơ, là mảnh đất màu mỡ nuôi dưỡng "cái ác".
Nhớ lại những ân oán ngày xưa, Hạ Kính Hành cong khóe môi: "Vậy em có biết không, rắn thích nhất là ở những nơi tối tăm, ẩm ướt và kín đáo, ví dụ như..."
Âm cuối kéo dài cố ý thể hiện một chút tâm địa xấu xa.
Tiếp theo ba chữ: "tủ quần áo."
Vừa dứt lời, cô gái nhỏ đang cuộn tròn người lại giật mình trợn to mắt.
Bản năng cơ thể nhanh hơn suy nghĩ của não bộ, cô vội vàng đứng dậy chui ra khỏi tủ quần áo, lại bị đuôi váy voan mỏng kéo theo sau vấp ngã, ngã thẳng về phía trước.
Không ngờ cô gái nhỏ lại dễ bị dọa như vậy, sắc mặt Hạ Kính Hành cứng đờ, chưa kịp hối hận, theo phản xạ đưa tay ra đỡ lấy cô.
Ôm trọn người đẹp vào lòng.
Tình huống hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cả hai.
Nguyễn Tự Ninh áp sát vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, đầu óc trống rỗng, thậm chí quên cả thở.
Hạ Kính Hành vẫn còn tỉnh táo.
Thấy cô đứng vững, liền lịch sự rút tay ra, giải thích câu nói đùa lúc trước: "Sợ cái gì, anh đâu có nuôi ở đây."
Nguyễn Tự Ninh "ồ" một tiếng, cúi đầu chỉnh lại tà váy để che giấu sự lúng túng của mình.
Không phải vì tiếp xúc thân thể mà lúng túng.
Nói ra thì hôm nay bọn họ còn cùng nhau bước hết thảm đỏ dưới sự chứng kiến của đông đảo khách mời, đọc lời thề, trao nhẫn, hôn nhau – tuy là diễn xuất, nhưng việc liên tục làm mờ ranh giới "bạn bè bình thường" đã khiến Nguyễn Tự Ninh không còn bài xích sự đụng chạm của Hạ Kính Hành.
Cô chỉ là vẫn chưa thể bình tĩnh: hai người hoàn toàn không có tình cảm cơ bản, trải qua một nghi lễ không có bất kỳ ý nghĩa nào, làm sao lại trở thành vợ chồng hợp pháp cần cùng nhau trải qua một cuộc đời dài đằng đẵng?
Nghĩ đến danh xưng "vợ chồng hợp pháp", Nguyễn Tự Ninh đột nhiên ngẩng mặt lên: "Cái đó, Hạ Kính Hành, em... chúng ta, chúng ta tối nay sẽ ngủ ở đây sao?"
Đèn chiếu trên đỉnh đầu hắt xuống bóng tối mờ ảo.
Cái bóng của cô mờ nhạt, giống như tâm trạng đang bị một việc nào đó làm xáo trộn lúc này.
"Không thì sao?" Hạ Kính Hành nhún vai thản nhiên, "Đây là căn nhà ông nội chuẩn bị cho chúng ta, dù em không thích, cũng tạm thời ở một thời gian đi, ứng phó với người nhà, sau này lại đổi chỗ khác."
Người nắm quyền nhà họ Hạ hiện giờ là Hạ Danh Khuê đã ngoài thất thập cổ lai hy, ông cụ không vừa mắt cách làm việc của con trai Hạ Lễ Văn, nhất tâm muốn cháu trai Hạ Kính Hành sớm tiếp quản sản nghiệp gia đình, không chỉ sắp xếp cho anh một mối hôn sự tốt đẹp, còn hào phóng chi tiền, mua cho đôi vợ chồng trẻ một căn biệt thự riêng ở khu biệt thự Mậu Hoa phía Bắc thành phố làm quà cưới.
Nguyễn Tự Ninh lắc đầu: "Em không có ý đó."
Cô liếc nhìn chiếc giường đôi phong cách Baroque trong phòng ngủ chính, mím môi: "Ý em là, ở đây chỉ có một chiếc giường, em và anh... ừm, sẽ ngủ như thế nào?"
Hạ Kính Hành lúc này mới hiểu được nỗi lo lắng của cô gái, hay nói cách khác là sự thăm dò, một câu nói buột miệng: "Anh ngủ ở đây là được."
Anh hất hàm về phía chiếc ghế sofa ba chỗ ngồi trong phòng thay đồ.
Không gian đó hơi chật chội đối với người đàn ông cao lớn, nhưng hiện tại cũng không có cách nào khác: Hạ Danh Khuê đã để người bên cạnh ở lại biệt thự Mậu Hoa chăm sóc cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ, nếu đêm tân hôn mà bọn họ đã "ngủ riêng", không chừng sẽ có lời ra tiếng vào truyền đến tai ông cụ.
Là người thừa kế, Hạ Kính Hành chắc chắn không muốn tự chuốc lấy phiền phức vào lúc này.
Nhưng anh vẫn quyết định tôn trọng ý nguyện của người vợ mới cưới.
Thực tế, trong thời gian chờ đợi, Nguyễn Tự Ninh đã chuẩn bị tâm lý – nếu Hạ Kính Hành thực sự nói "ngủ cùng nhau", cô cũng sẽ không phản đối.
Lúc này biết được thái độ của đối phương, ngoài bất ngờ, lại còn cảm thấy hơi áy náy.
Cô do dự nói: "Hay là em ngủ phòng thay đồ đi."
Hạ Kính Hành khịt mũi nhẹ, không tiếp nhận sự "nhường nhịn" này.
Cái bóng xám đen dưới chân cô gái, càng thêm hư ảo.
Hạ Kính Hành ngáp nhẹ, trực tiếp ném áo khoác lên ghế sofa chiếm cứ vị trí chủ đạo, giơ tay cởi cúc áo sơ mi: "Chuyện này có gì mà tranh? Em mau đi rửa mặt, ngoan ngoãn lên giường ngủ đi, lát nữa anh còn phải dùng phòng tắm."
Cởi đến cúc áo thứ hai, xương quai xanh của người đàn ông hiện rõ.
Ranh giới lại trở nên mơ hồ.
Sợ anh tiếp tục cởi đồ trước mặt mình, Nguyễn Tự Ninh nhanh chóng cúi đầu, thậm chí không kịp đáp lại một câu, bước nhanh rời khỏi phòng thay đồ.
Những năm này sống trong nhung lụa, Hạ Kính Hành đã quên mất cảm giác ngủ trên ghế sofa.
Dù chất liệu là da bò cao cấp đắt tiền, sofa rốt cuộc vẫn là sofa.
Khiến anh khó chịu.
Co chân dài, đặt cánh tay ra sau đầu, anh vừa nghe ngóng động tĩnh trong phòng ngủ chính, vừa lấy điện thoại ra.
Không hề tuyên truyền rầm rộ, trong vòng bạn bè vẫn có không ít người biết thiếu gia nhà họ Hạ hôm nay kết hôn, dấu chấm đỏ của tin nhắn chưa đọc đã lên đến hơn một trăm, và vẫn tiếp tục tăng.
Hạ Kính Hành hơi khó chịu dùng đầu ngón tay lướt màn hình, cuối cùng click vào nhóm chat tán gẫu với vài người bạn công tử bột, hỏi bọn họ đã chạy đi đâu hết rồi.
Lưu công tử, người không rời điện thoại, gần như trả lời ngay lập tức: Vườn.
Hạ Kính Hành: Hút thuốc?
Lưu Thiệu Yến: Ừ.
Hạ Kính Hành: Chu Sầm đâu?
Lưu Thiệu Yến: Cùng nhau.
Hạ Kính Hành: Đợi đấy, tôi xuống tìm các cậu.
Ngải Vinh cũng chen vào: Không phải chứ, đêm tân hôn đầu tiên, xuân tiêu nhất khắc đáng giá nghìn vàng! Hành ca, cậu không ở cạnh cô dâu, chạy ra tìm chúng tôi mấy tên phù rể là đạo lý gì? Không sợ em dâu nhỏ lẻ loi một mình buồn bã sao?
Tiếp theo là Trình Tri Phàm: Nếu ông cụ biết cậu lạnh nhạt với người ta, ngày mai chắc lại tìm cậu nói chuyện.
Hạ Kính Hành: Tôi chỉ xuống hút điếu thuốc, chứ có phải không về đâu.
Lời nói này, không ngoài dự đoán nhận được một loạt từ ngữ và biểu tượng cảm xúc mỉa mai.
Nếu là trước đây, Ngải Vinh và đám người kia chắc chắn không dám trêu chọc Hạ Kính Hành, nhưng tối nay thì khác, bị ép mất đi niềm vui "náo động phòng", bọn họ cũng chỉ có thể dùng lời lẽ châm chọc người bạn vài câu.
Hạ Kính Hành lười giải thích, đợi một lúc lâu, vẫn không thấy Chu Sầm lên tiếng, anh không khỏi nheo mắt, bắt đầu suy nghĩ xem lời mình nói có phải khiến đối phương hiểu lầm gì không.
Mở riêng khung chat với Chu Sầm, gõ một dòng chữ.
[Tôi biết cậu đối với cô ấy…]
Viết được một nửa, suy nghĩ lại, thấy không thích hợp.
Xóa.
[Tôi biết cô ấy đối với cậu…]
Lại xóa.
[Cậu biết tôi đối với cô ấy…]
Cân nhắc kỹ lưỡng mới chỉnh lại thứ tự câu chữ, tiếc là nửa câu sau "không có ý đó" còn chưa gõ ra, tiếng gọi của cô gái đã khiến anh đặt điện thoại xuống, ngẩng mắt nhìn ra ngoài phòng thay đồ.
Cánh cửa hé mở bị đẩy ra từ bên ngoài, Nguyễn Tự Ninh thò nửa đầu ra: "Hạ Kính Hành, anh ngủ rồi sao?"
Hạ Kính Hành chống người dậy: "Ngủ rồi cũng bị em gọi dậy."
Giọng điệu không mấy thân thiện.
Nguyễn Tự Ninh lí nhí xin lỗi: "Ồ, xin lỗi."
Nói xong cũng không rời đi.
Cô dựa vào khung cửa, nhìn anh chằm chằm, ấp úng.
Không chịu nổi dáng vẻ uất ức của cô gái nhỏ, như thể bị mình bắt nạt vậy, Hạ Kính Hành bất đắc dĩ vuốt tóc, nhắc nhở: "Nói đi."
Nguyễn Tự Ninh hoàn hồn, cụp mi xuống: "Anh có thể, ừm, giúp em kéo khóa váy không? Hình như… bị kẹt..."
Cô do dự xoay người.
Chiếc váy dạ hội màu champagne là kiểu hở lưng, chất liệu lụa mỏng vô tình bị cuốn vào đường khóa kéo ẩn, dưới sự giằng co vụng về của cô dâu, tình hình rất tệ – khóa kéo bị kẹt giữa chừng, cô bất đắc dĩ phải đưa một tay ra sau lưng giữ chặt váy, chậm rãi di chuyển đến phòng thay đồ tìm kiếm sự giúp đỡ.
Thực sự bất đắc dĩ.
Hạ Kính Hành cũng bất đắc dĩ.
Trong lòng giằng xé một hồi, cuối cùng anh vẫn tiến lên một bước gạt tay Nguyễn Tự Ninh ra, vừa giúp cô chỉnh lại khóa kéo váy, vừa quan sát biểu cảm của đối phương qua gương soi bên cạnh.
Chỉ thấy cô vùi mặt xuống, không nói một lời, đôi vai tròn nhỏ khẽ run.
Hình như không hề ngại ngùng?
Hạ Kính Hành thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục thuần phục chiếc khóa kéo cứng đầu.
Chính anh lại không biết đang ngại ngùng cái gì, ánh mắt lảng tránh, đầu ngón tay lúng túng do dự, cố gắng hết sức tránh chạm vào cơ thể Nguyễn Tự Ninh, thử vài lần, vẫn không thể kéo khóa suôn sẻ.
Bực bội hiện rõ trên mặt.
Hạ Kính Hành hít sâu một hơi, bỗng nhiên nói chuyện khác để chuyển hướng sự chú ý: "À đúng rồi, Chu Sầm sáng mai bay sớm, chắc chúng ta không thể ra sân bay tiễn được... Cậu ấy bây giờ đang ở dưới vườn, em muốn gặp cậu ấy không?"
Nguyễn Tự Ninh không hiểu sao lại thẳng lưng: "Anh ấy một mình sao?"
Hạ Kính Hành thành thật trả lời: "Còn có mấy tên Ngải Vinh nữa."
Dừng một chút, lại hào hiệp tỏ thiện chí: "Nếu em không muốn bị bọn họ phát hiện, anh có thể giúp em... giúp các em che giấu."
Im lặng hồi lâu, Nguyễn Tự Ninh mới nặn ra một tiếng nhỏ nghẹn ngào: "Không muốn."
Hạ Kính Hành không nghe rõ: "Không muốn cái gì?"
Cô nhấn mạnh giọng điệu, kiên định lặp lại: "Không muốn gặp Chu Sầm."
Nghe vậy, Hạ Kính Hành nhướng mày, chiếc khóa kéo bị anh nắm trong tay lại bất ngờ trơn tru, kéo xuống một mạch.
Trắng nõn.
Mịn màng.
Nhìn rõ mồn một.
Trên người cô gái như có ánh trăng đổ xuống, cuối cùng, rơi vào biển hoa cát cánh màu hồng...
Hạ Kính Hành sững sờ.
Cảm giác mát lạnh đột nhiên xuất hiện ở eo khiến Nguyễn Tự Ninh kêu lên kinh ngạc, lập tức xoay người lùi ra xa khỏi người đàn ông, nắm chặt chiếc váy sắp tuột.
Editor: Labubu
Nguồn: Tấn Giang