Ánh mắt của Hạ Kính Hành từng chút một trở nên tối tăm, không nói ra tiếng mà khẽ nhếch môi: Thì ra sự "thiên vị" của vợ mình, từ lâu đã trở thành chuyện ai cũng biết.
Cùng nhếch môi cười gượng, còn có Nguyễn Tự Ninh.
Cô không bao giờ nghĩ rằng Quảng Quảng sẽ nói như vậy, chỉ biết run run mà ngắt lời: "Đừng nói bừa."
Hạ Kính Hành tiếp lời: "Không giống như nói bừa."
Nguyễn Tự Ninh nhìn chằm chằm vào anh, muốn nói nhưng lại thôi.
Xung quanh như giăng một mạng lưới tinh tế, sàng lọc hết những người không liên quan, chỉ còn lại hai người đối đầu bằng ánh mắt.
Rất nhanh, giọng của Quảng Quảng lại vang lên, tiếp tục chủ đề vừa nói dang dở: "Điều quan trọng nhất là mắc bệnh nan y, không sống được lâu."
Mắc bệnh nan y? Không sống được lâu?
Ánh mắt của Hạ Kính Hành từ dò xét chuyển thành kinh ngạc, trong đầu lập tức hiện lên hàng loạt suy đoán kỳ lạ: Chu Sầm mắc bệnh mà không nói cho mình biết? Nguyễn Tự Ninh vì yêu sinh hận mà lan truyền tin đồn? Hay là Chu Sầm chỉ là người thay thế, người mà Nguyễn Tự Ninh thực sự thương nhớ là ai khác?
Anh bối rối.
Định thần lại, anh cảm thấy mình nghĩ quá nhiều.
Có vẻ như hài lòng với sự im lặng của "người đàn ông lạ mặt", Quảng Quảng còn muốn nói thêm vài câu, nhưng bị Nguyễn Tự Ninh mặt đỏ bừng kéo đi.
Hạ Kính Hành cứ thế đứng tại chỗ, cho đến khi bóng lưng của hai cô gái biến mất khỏi tầm nhìn, mới kéo lại tâm trí mình khỏi mạng lưới đó.
Lên thang cuốn, anh vô thức kiểm tra điện thoại, vừa lúc nhận được tin nhắn của cô bé.
Có lẽ cô đã lén lút gõ nhanh sau lưng đồng nghiệp, vẫn còn lỗi chính tả.
Nguyễn Tự Ninh: Quảng Quảng nói đến nhân vật nam chính trong truyện tranh em thích hồi nhỏ.
Nguyễn Tự Ninh: Nhân vật nam chính.
Nguyễn Tự Ninh: Không phải nói về Chu Sầm.
Hạ Kính Hành suy nghĩ đi suy nghĩ lại những chữ đó, ánh mắt dừng lại ở từ "hồi nhỏ": Vậy ra Nguyễn Tự Ninh vì thích một nhân vật hư cấu, nên mới bắt đầu chú ý đến Chu Sầm vì anh ta giống "người đó"...
Nhìn theo cách này, cảm giác tốt của cô đối với Chu Sầm, từ ban đầu đã không thuần khiết.
Thang cuốn đều đặn đi lên, khóe môi ai đó không thể kiềm chế mà cong lên, như cắn phải một chiếc bánh nhân đầy đặn, hay như tìm thấy vài trăm tệ trong chiếc ví cũ định vứt đi, một niềm vui nho nhỏ, nhưng lấp đầy cả trái tim.
Cố gắng nhịn vài giây, anh cúi đầu, đáp lại một cách cứng nhắc: Anh chẳng bao giờ nghĩ đến Chu Sầm đâu.
Nguyễn Tự Ninh gửi lại một loạt dấu ba chấm.
Hạ Kính Hành thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt vô cùng hối hận của cô bé lúc này.
Khi thang máy đạt tới đỉnh, anh ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía trước.
Bên ngoài trạm tàu điện ngầm, ánh sáng rực rỡ.
Không đợi thêm hồi âm, Nguyễn Tự Ninh cất điện thoại, thầm trách bản thân không nên nhắc đến Chu Sầm, nhưng nếu không nói rõ ràng, lỡ như Hạ Kính Hành hiểu lầm...
Thôi, người đó vốn chẳng quan tâm.
Cô thở dài, tự dưng cảm thấy buồn.
Đang mải suy nghĩ, Quảng Quảng từ góc phố mua bữa sáng quay lại, cầm sandwich và cà phê đã trả tiền, thuận tay đưa cho Nguyễn Tự Ninh một cốc cà phê hương chanh: "Chị nhớ hồi trước em thích nhân vật nam chính trong truyện tranh tên là "Tinh Lạc", đúng không?"
Cảm giác mát lạnh của cốc nhựa làm Nguyễn Tự Ninh giật mình, cô gật đầu trong sự bối rối: "Bây giờ vẫn thích."
Hồi mới đến làm ở phòng làm việc Thanh Quả, hai người thường nói chuyện phiếm, cô từng kể với Quảng Quảng rằng bộ truyện tranh thiếu nữ mà cô yêu thích nhất đã thông báo tạm ngừng vô thời hạn, câu chuyện dừng lại ở những điểm quan trọng như "người yêu thanh mai trúc mã mắc bệnh nan y", "nam chính giấu bệnh tình ép nữ chính chia tay", "không từ mà biệt ra nước ngoài điều trị", "nam thứ thừa cơ xen vào"...
Chờ đợi trong lo lắng một thời gian dài, Nguyễn Tự Ninh mới biết rằng tác giả bộ truyện tranh đã qua đời vì bệnh, và những nhân vật trong truyện đã cùng cô đi qua bao mùa hè, không thể nào có được kết thúc của riêng họ.
Quảng Quảng cảm thán: "So với bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng), thì bạch nguyệt quang đã chết còn đau khắc cốt ghi tâm hơn."
Nghĩ một lúc rồi thở dài: "So với bạch nguyệt quang đã chết, thì bạch nguyệt quang giấy đã chết còn khắc cốt ghi tâm hơn."
Nguyễn Tự Ninh mỉm cười đồng tình vài tiếng, nhớ về hình bóng đã dần trở nên mờ nhạt đó.
Dù không thể biết thêm câu chuyện của Tinh Lạc, may mắn thay, vẫn còn có Chu Sầm.
Nguyễn Tự Ninh cố chấp giữ lại một số hình ảnh về chàng trai mà cô yêu mến, lưu lại trong album của trái tim: Chu Sầm thích mặc áo sơ mi trắng đeo túi chéo, Chu Sầm đạp chiếc xe đạp địa hình màu xanh băng qua đám đông, Chu Sầm biểu diễn saxophone trong đêm chào đón tân sinh viên, Chu Sầm đứng ở hành lang hát tình ca...
Thực tế và hư ảo hòa quyện, trộn lẫn, cuối cùng hợp thành một.
Nguyễn Tự Ninh vô cùng biết ơn vì "Tinh Lạc" trong thế giới thực có gia đình giàu có, cha mẹ yêu thương, bạn bè tốt, và giờ đây còn đi du học nước ngoài để theo đuổi giấc mơ âm nhạc...
Anh ấy thuận buồm xuôi gió.
Anh ấy bình an, suôn sẻ.
Anh ấy có tương lai rực rỡ.
Tất cả điều này, làm cho câu chuyện "dừng lại giữa chừng" kia trở nên trọn vẹn hơn.
Điều duy nhất khiến Nguyễn Tự Ninh tiếc nuối là không thể thêm một chút yếu tố tình yêu vào câu chuyện này.
Tiếng gọi nhẹ của Quảng Quảng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: "Bản Bản, em có nghe chị nói gì không vậy?"
Nguyễn Tự Ninh ngớ ngẩn đáp: "Ơ?", thừa nhận rằng mình vừa rồi đã mất tập trung.
Quảng Quảng kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Người đàn ông vừa đuổi theo em hỏi đường trông không đàng hoàng chút nào, em đừng để tam quan đi theo ngũ quan mà mắc lừa anh ta."
Hạ Kính Hành? Không đàng hoàng?
Nguyễn Tự Ninh mở to mắt: "Chị làm sao nhìn ra được?"
Quảng Quảng, người thích chơi kịch bản sát nhân, sờ cằm, bắt đầu suy luận nhập vai: "Đẹp trai đến mức khó tin, dáng người cũng tuyệt vời, hơn nữa, chiếc đồng hồ anh ta đeo nếu là thật thì đủ để Lão Lục phát lương cho chúng ta mấy năm, loại đàn ông "tinh anh hàng cực phẩm" này, sao lại có thể xuất hiện ở ga tàu điện ngầm?"
"Vậy thì nên xuất hiện ở đâu?"
"Hoặc là văn phòng tổng giám đốc, hoặc là hội sở Bạch Mã."
Nguyễn Tự Ninh: "..."
Theo một cách nào đó, cũng không sai.
Thấy hậu bối chưa có kinh nghiệm yêu đương trông mơ hồ, Quảng Quảng tận tình khuyên bảo: "Chuyện bất thường tất có điều kỳ lạ, lần sau mà gặp anh ta ở ga tàu điện ngầm, nhớ tránh đi."
Nguyễn Tự Ninh ngớ ngẩn gật đầu, trong lòng nghĩ rằng, Hạ Kính Hành chỉ làm đúng lời hứa đưa cô một chuyến thôi, chắc sẽ không có "lần sau" nữa.
Tòa nhà tổng bộ Tập đoàn Phong Nguyên.
Sau tiếng nhắc nhở điện tử trong trẻo, thang máy dừng ở tầng 18.
Bên tai vang lên từng tiếng "Tiểu Hạ Tổng", Hạ Kính Hành đi qua khu vực làm việc mở, bước vào không gian riêng của mình.
Trợ lý Tôn Miểu bước nhanh theo, đưa tài liệu đã chuẩn bị trước: "Tiểu Hạ Tổng, đây là lịch trình hôm nay, chiều hai giờ có cuộc họp quản lý cấp cao tại phòng đa năng tầng tám, tối bảy giờ có tiệc ở Ẩn Cư, tổng giám đốc Hoàng và tổng giám đốc Trương của "Tùng Lực" đều sẽ đến..."
Hạ Kính Hành không hề nhận lịch trình đó: "Tiệc tối hoãn lại."
Trợ lý Tôn nhắc nhở: "Đó là sắp xếp của Hạ Tổng."
"Hạ Tổng" mà anh nhắc đến là Hạ Lễ Văn.
Hạ Kính Hành dừng bước, liếc Tôn Miểu một cái: "Đợi ông già đến công ty, mấy người có phải gọi ông ấy là "Lão Hạ Tổng" không?"
Sự bất mãn hiện rõ, sau đó anh lại xua tay: "Tối nay tôi phải bay đi Triết Hải, không có thời gian đi ăn với bạn của "Hạ Tổng", bảo ông ấy tự đi, nhưng nói trước, những gì ông ấy hứa trong tiệc, tôi không nhất định sẽ đồng ý."
Trợ lý Tôn ngớ ra, không theo kịp nữa.
Thấy sếp đi vào văn phòng, mấy nhân viên đang gõ bàn phím, gọi điện thoại liền lập tức dừng công việc, cầm cốc trà tụ lại với nhau, bắt đầu buôn chuyện nhỏ:
"Hôm nay Tiểu Hạ Tổng mặc đồ thoải mái thật, trông như sinh viên đại học."
"Anh ấy tốt nghiệp chưa được mấy năm, quả thật còn trẻ, tiếc là mới trẻ mà đã lấy vợ rồi... Nói mới nhớ, các cậu thấy ảnh của phu nhân tổng giám đốc chúng ta chưa? Tiểu Hạ Tổng không thích đăng WeChat, kết hôn lớn như vậy mà không đăng tấm ảnh hay dòng trạng thái nào..."
"Tôi thấy mấy bức ảnh hiện trường đám cưới trong WeChat của tổng giám đốc Trình, chụp không rõ lắm, nhìn cô dâu nhỏ nhắn... Nhưng tổng giám đốc Trình rất nhanh đã xóa, chỉ còn lại hai bức cận cảnh quà tặng, chắc là thấy Tiểu Hạ Tổng không đăng gì, nên không tiện."
"Tôi nghe thư ký Tô nói, Tiểu Hạ Tổng và phu nhân là bạn học trung học, hai người biết nhau đã lâu, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bên nhau, kết quả là bị "chấm mối" rồi thành một đôi!"
Tiếng bàn tán thu hút sự chú ý của Tôn Miểu.
Cô gái đứng đầu gọi anh tham gia, còn muốn gợi hỏi gì đó, ai ngờ trợ lý Tôn nói một câu khiến mọi người hết hứng: "Nếu thật sự rảnh rỗi, thì vào nhóm chat nhắn với đồng nghiệp các bộ phận khác, từ giờ trở đi không được gọi "Tiểu Hạ Tổng" nữa."
"Hả, vậy gọi là gì?"
"Gọi là Hạ Tổng."
"Nhưng trên lầu còn có một vị..."
"Vị đó giờ đã là chủ tịch rồi, phải gọi là "Hạ Chủ tịch"." Nói được một nửa, Tôn Miểu không nhịn được, bật cười trước, nhưng vì tố chất nghề nghiệp tốt nên rất nhanh kìm lại, ho khan nhắc nhở, "Sau này, các công việc của văn phòng tổng giám đốc sẽ lấy Hạ Tổng ở dưới này làm chuẩn."
Là doanh nghiệp cung cấp năng lượng mới, trọng điểm kinh doanh của Tập đoàn Phong Nguyên những năm gần đây luôn đặt vào việc phát triển và xây dựng trạm năng lượng quang điện, đi nhầm vài bước, Hạ Danh Khuê nóng lòng muốn đưa Hạ Kính Hành vào công ty "cầm lái", cũng là hy vọng có thể từ trên xuống dưới mà đưa vào dòng máu mới.
Chọn phe trong chốn công sở là chuyện khó tránh.
Nhưng người sáng suốt đều hiểu nên đi theo ai.
Từng chịu đủ sự giày vò của "vị trên lầu", bọn họ nhìn nhau thầm hiểu: Có ông già Hạ đứng sau, Tập đoàn Phong Nguyên lần này, thật sự đổi chủ.
Chưa kịp bày tỏ lòng trung thành, không biết ai hắng giọng cảnh báo.
Mọi người hiểu ý cười gượng, tự tản đi.
Không lâu sau, Hạ Lễ Văn rẽ từ cầu thang đi ra, mặt không biểu cảm đi qua chỗ bọn họ vừa tụ tập.
Hạ Lễ Văn đẩy cửa đi vào văn phòng tổng giám đốc, Hạ Kính Hành đang đứng cạnh bể sinh thái cho rắn ăn.
Cả văn phòng tổng giám đốc được thiết kế theo phong cách trang trí của tòa nhà tập đoàn, đơn giản mà nhạt nhẽo, điểm "khác thường" duy nhất chính là góc đó.
Chiếc bể nuôi bò sát rộng vài mét được thiết kế thành chủ đề "rừng mưa nhiệt đới", thông qua các lớp cây dương xỉ và rêu xanh, có thể thấy trên khúc gỗ uốn lượn độc đáo có một con rắn hổ mang đen, ngày thứ hai sau khi chuyển vào văn phòng tổng giám đốc, anh đã đưa con thú cưng nuôi nhiều năm đến đây.
Ban đầu, các nhân viên không hiểu sở thích của đại thiếu gia họ Hạ, một vài cô gái nhút nhát thậm chí mỗi lần vào văn phòng tổng giám đốc đều phải chuẩn bị tâm lý...
May mắn thay, sau một thời gian tìm hiểu và làm quen, mọi người cũng dần quen, và khẳng định rằng con vật máu lạnh trong bể sinh thái chỉ có bề ngoài đáng sợ, phần lớn thời gian, nó chỉ yên tĩnh ở đó, không tấn công người vô cớ.
Giống như vị sếp hiện tại.
Với sự xuất hiện không mời của "Hạ Chủ tịch", Hạ Kính Hành không thấy bất ngờ, dù sao, văn phòng này vốn thuộc về Hạ Lễ Văn.
Nhưng ông ta không đủ khả năng giành lại.
Nghĩ đến đây, Hạ Kính Hành tỏ ra thả lỏng, chậm rãi ném con chuột đông lạnh vào bể sinh thái, nhìn rắn hổ mang đen nuốt con mồi từng chút một.
Hạ Lễ Văn cau mày đầy ghét bỏ.
Vì con rắn và chuột lạnh lẽo, cũng vì đứa con trai lạnh lẽo.
Ông ta đứng khoanh tay, nhìn thẳng vào Hạ Kính Hành, cố gắng duy trì thể diện của người bố: "Nghe nói con bảo thư ký Tô thay đổi lịch trình, tối nay sẽ đi Triết Hải dự triển lãm?"
"Đi sớm về sớm, cuối tuần con còn việc khác."
"Nhưng tối nay có một buổi gặp gỡ, chú Trương của con đặc biệt dành cho con..."
Hạ Kính Hành ngắt lời: "Có gì thì nói thẳng."
Hạ Lễ Văn cũng không định giấu giếm: ""Tùng Lực" rất biết điều, sau này có thể tiếp tục hợp tác."
Hạ Kính Hành không nói gì.
Vì tình bố con, anh cũng từng tham gia vài buổi gặp gỡ của Hạ Lễ Văn, và nhận ra ông ta mượn danh nghĩa Tập đoàn Phong Nguyên để bỏ túi riêng, còn để lại không ít ân huệ và những món nợ ân tình.
Ban đầu, Hạ Kính Hành chỉ xem mình là người ngoài cuộc, không quan tâm đến những việc làm của bố; nhưng giờ đây, gánh nặng nhà họ Hạ đè lên vai anh, anh không thể nào thờ ơ, Hạ Danh Khuê khi xưa đưa anh trở lại Lạc Châu, cũng có ý tính toán điều này.
Thấy con trai không tỏ thái độ, Hạ Lễ Văn tiếp tục khuyên: "Bố con cùng chiến đấu, con phải cùng một lòng với bố, về việc chọn đối tác, bố có nhiều kinh nghiệm hơn con."
Hạ Kính Hành nhìn lên, lạnh lùng hỏi lại: "Bố với ông nội là cùng một lòng sao?"
Anh quay người, thân hình cao lớn dần dần hòa vào hình ảnh con rắn hổ mang phun nọc.
Không ngờ đối phương sẽ dùng Hạ Danh Khuê để áp mình, ánh mắt Hạ Lễ Văn lẩn tránh, cười gượng: "Con nói gì vậy..."
Nghĩ đến việc hai người còn phải làm việc cùng nhau, Hạ Kính Hành suy tính một chút, không định làm căng thẳng thêm: "Nguyễn Tự Ninh muốn con đi chơi cùng cuối tuần này, mới kết hôn xong, con không muốn làm cô ấy mất hứng."
Hạ Lễ Văn gật đầu, sắc mặt dịu đi: "Thuận lợi chứ?"
"Gì ạ?"
"Cuộc sống sau khi kết hôn, thế nào?"
Hạ Kính Hành nheo mắt, không để lộ cảm xúc, nghiến chặt răng hàm.
Nói chuyện hôn nhân với Hạ Lễ Văn, chỉ khiến anh thấy ghê tởm. Mẹ anh, Triệu Mi, cho đến khi được chôn cất, cũng không thể chờ đợi một cuộc sống hôn nhân "đường hoàng".
Mang theo chút tức giận, Hạ Kính Hành cười khẩy: "Không ra sao."
Hiểu lầm sự bất mãn này là nhắm vào cô dâu, Hạ Lễ Văn bày ra vẻ mặt "người từng trải", vỗ vai con trai: "Ông nội con đích thân định cuộc hôn nhân này, đừng mong ly hôn, con coi như làm ông vui đi, nuôi con bé nhà họ Nguyễn trong nhà mà chơi, nếu có người con thích khác, thì nuôi bên ngoài... Chỉ cần không làm to chuyện đến tai ông nội, nhà họ Nguyễn tuyệt đối không dám nói nửa lời."
Dây cung căng chặt trong khoảnh khắc đó đã đứt.
Nỗi oán hận bị kìm nén lâu nay như nham thạch phun trào, đốt cháy tấm màn che giữa hai thế hệ.
Anh hất mạnh tay bố, lạnh lùng nói: "Đừng nói con giống bố."
Giọng nói lạnh lùng… con không giống bố.
Sắc mặt Hạ Lễ Văn trắng bệch.
Giọng Hạ Kính Hành càng trầm hơn: "Đã kết hôn, con sẽ tôn trọng, yêu thương vợ mình, càng không dính vào những thứ lộn xộn, khiến cô ấy đau lòng."
Lời lẽ đầy mỉa mai, người bố trung niên có quyền uy bị khiêu khích liền đỏ bừng mắt, bản năng giơ tay cao lên, nhưng khi đối diện với ánh mắt của con trai, bàn tay vốn chẳng có bao nhiêu uy lực đó, lại chần chừ mãi không dám hạ xuống.
Sau một hồi lâu giằng co, kết thúc bằng việc Hạ Lễ Văn đập cửa bỏ đi.
Chỉ để lại một câu chửi: "Đồ không biết điều."
Hạ Kính Hành bị mắng nhưng vẫn mỉm cười, thầm nghĩ quả thật mình có chút không biết điều: Rõ ràng những lời vừa rồi chỉ là tức giận mà nói để mỉa mai Hạ Lễ Văn, qua cách ông ta diễn giải, lại biến thành lời thề trung thành của người chồng.
Nhưng nếu là đối với Nguyễn Tự Ninh...
Anh không phản cảm.
Thậm chí, còn vui vẻ đến thế.
Editor: Labubu
Nguồn: Tấn Giang