Trên sân khấu được dàn dựng công phu, ánh đèn liên tục thay đổi như những ngôi sao băng xé toạc màn đêm, bên dưới, người hâm mộ vẫy những chiếc gậy phát sáng màu xanh lam, đan xen thành những con sóng cuộn trào.
Người hâm mộ bên cạnh đột nhiên đứng dậy khiến Nguyễn Tự Ninh phải rụt vai lại, sau đó, cô nghe thấy những giọng nói cuồng nhiệt dội vào tai mình: "Chu Sầm, em yêu anh! Chu Sầm tuyệt vời nhất thế giới! A a a, anh ấy nhìn về phía này rồi! Em chết mất, em chết mất!"
Nguyễn Tự Ninh lại dịch sang một bên.
Không ngờ, Hạ Kính Hành đưa tay ra, ôm vợ vào lòng.
Hai người đang ở hiện trường buổi hòa nhạc của Chu Sầm.
Ba năm nay, Chu Sầm phát triển rất tốt trong giới giải trí, lượng fan cũng dần dần tăng lên, sau khi thảo luận với công ty, anh quyết định tổ chức buổi hòa nhạc đầu tiên của mình tại quê nhà Lạc Châu, sau khi ấn định thời gian biểu diễn, Nguyễn Tự Ninh và những người khác đã nhận được vé mời do Chu Sầm gửi tặng, tuy đều là vé VIP khu vực khán đài, nhưng chỉ có cô và Hạ Kính Hành được sắp xếp ở hàng ghế đầu tiên.
Lưu Thiệu Yến ban đầu còn không vui, tủi thân than phiền bị đối xử phân biệt.
Cho đến khi phát hiện, chỗ ngồi của Đàm Thanh ngay cạnh mình.
Lưu Thiệu Yến vui mừng.
Cho đến khi lại phát hiện, bên kia Đàm Thanh là Ngải Vinh.
Lưu Thiệu Yến lại không vui nữa.
Ngay cả khi đã đến hiện trường, cậu ta vẫn lải nhải trong nhóm chat "Tiếp tục âm nhạc tiếp tục (5)": "Kinh nghiệm lịch sử cho chúng ta biết, tuyệt đối đừng đưa cô gái mình thích đến xem concert của nam minh tinh... Bây giờ tôi không phân biệt được mình có thêm một tình địch nữa hay không..."
Cậu ta quay một đoạn video Đàm Thanh hò hét cổ vũ cho Chu Sầm.
Hình ảnh tối đen, sau khi mở lên, chỉ nghe thấy tiếng hét của Đàm Thanh: "A a a a, Chu Sầm đẹp trai quá! Em yêu anh! Chu Sầm! A a a a, nhìn bên này đi!"
Ngải Vinh ngồi cách một chỗ lặng lẽ trả lời: "Sao trước đây tôi không biết cô ấy thích nghe nhạc của Chu Sầm nhỉ?"
Lưu Thiệu Yến: Tôi cũng không biết!
Ngải Vinh: Chẳng lẽ là bị bầu không khí ở hiện trường lôi kéo?
Lưu Thiệu Yến: Chắc là vậy.
Ngải Vinh: Haiz, thêm một đối thủ đáng gờm nữa.
Lưu Thiệu Yến: Biết vậy, tối nay có chết cũng không cho cô ấy đến.
Biết Chu Sầm sau khi kết thúc buổi biểu diễn nhất định sẽ xem điện thoại, xem tin nhắn trong nhóm chat, Hạ Kính Hành mang theo tâm lý khoe khoang, buông cô gái nhỏ trong lòng ra, mỉm cười gõ chữ: "Vẫn là Ninh Ninh nhà tôi ngoan, cứ ngồi yên lặng nghe nhạc."
Tin nhắn vừa gửi đi, Nguyễn Tự Ninh liền đứng dậy theo hướng dẫn của nhân viên hiện trường: "Tiếp theo cần khán giả hàng ghế đầu cùng tương tác! Trái, phải, trái, vẫy gậy phát sáng lên! Đếm ngược ba số, mọi người cùng hô "Chu Sầm đẹp trai quá" "Chu Sầm Chu Sầm em yêu anh", rõ chưa?"
Không chỉ riêng Đàm Thanh bị bầu không khí hiện trường cuốn theo.
Nguyễn Tự Ninh cũng không khống chế được mà tự động cổ vũ: "Chu Sầm đẹp trai quá!"
Mí mắt Hạ Kính Hành giật giật.
Như bị một bàn tay vô hình tát vào mặt, đau rát.
Nhìn thấy cô gái nhỏ đã hòa vào đội ngũ fan hâm mộ còn muốn tiếp tục: "Chu Sầm em yêu... Ơ ơ ơ?"
Mắt anh giật giật, "phịch" một tiếng đứng thẳng dậy.
Nhanh như chớp, bàn tay to giữ chặt đầu vợ, không nói hai lời cắt ngang câu nói của cô, ấn cô ngồi xuống chỗ: "Không được yêu!"
Thời gian trôi nhanh.
Chớp mắt, buổi hòa nhạc đã gần kết thúc, cùng với ánh đèn sân khấu dần tối đi, âm nhạc sôi động cũng trở nên du dương, sâu lắng, sân khấu nâng từ từ lên cao, Chu Sầm cởi bỏ bộ lễ phục, ngồi trên ghế cao, đối diện với ánh đèn trên đỉnh đầu, xuất hiện trước mặt mọi người.
Áo hoodie màu xám, quần jean, ôm đàn guitar, lông mày hơi cụp xuống, như có vô vàn lời muốn nói.
Hoàn toàn là hình tượng hóa của ánh trăng sáng.
Người hâm mộ bên dưới lập tức hét lên.
Nguyễn Tự Ninh nghe thấy những tiếng bàn tán xung quanh phải cố gắng nâng cao âm lượng: "Đây là đồ thường ngày của Chu Sầm sao? Trời ơi, cái áo hoodie màu xám đó "nam tính trưởng thành" quá! Phạm luật rồi!"
"Của nhãn hiệu nào vậy?"
"Không nhìn rõ, tôi xem trên mạng có nhãn hàng nào nhận không... Có thật này! Trời ơi, sao lại là mẫu cũ của ba năm trước? Không biết bây giờ còn mua được không nữa!"
"Anh nhà mình đây là quảng cáo miễn phí cho người ta sao? Giàu to rồi! Ông chủ của nhãn hàng đó chắc tối nay nằm mơ cũng cười tỉnh dậy! Cảm giác máy may của nhà máy sắp bốc cháy rồi!"
"Tôi có linh cảm không lành - chẳng lẽ là "chị dâu" tặng?"
"Đừng nói bậy, Chu Sầm nhà chúng ta từ khi debut đến giờ không hề có tin đồn tình ái! Bây giờ anh ấy dốc hết tâm sức cho sự nghiệp, đâu có tâm trí yêu đương?"
Áo hoodie màu xám...
Nhìn ra bộ đồ "đồng phục bạn thân" trên người Chu Sầm ngay từ cái nhìn đầu tiên, Nguyễn Tự Ninh hơi ngẩn người, sau đó nhìn Hạ Kính Hành.
Vẻ mặt Hạ Kính Hành có chút phức tạp, nhưng vẫn che giấu rất tốt.
Nguyễn Tự Ninh lại "phụt" cười, ghé sát tai anh: "Chị dâu thật sự."
Hạ Kính Hành: "..."
Chu Sầm trên sân khấu chỉnh lại mic, giơ tay ra hiệu mọi người yên lặng: "Bài hát tiếp theo, đối với tôi mà nói có ý nghĩa rất lớn..."
Lời anh còn chưa dứt, người hâm mộ đã đồng thanh hô vang tên bài hát "Khẩu thị tâm phi".
Chu Sầm cười ngại ngùng: "Hôm nay hát bài hát này ở đây, tôi muốn tặng cho một... một người rất quan trọng, hôm nay cô ấy cũng đến hiện trường..."
Ánh mắt người đàn ông, bất ngờ lướt qua hàng ghế đầu khán đài.
Nhẹ nhàng rơi trên người Nguyễn Tự Ninh, rồi lại nhẹ nhàng rời đi.
Cả hội trường bỗng nhiên im lặng.
Nguyễn Tự Ninh nín thở, vô cớ căng thẳng, liếc mắt thấy hai cô gái ngồi bên cạnh đã kích động nắm chặt tay nhau.
Và giây tiếp theo, tay cô cũng bị người bên cạnh nắm chặt.
Hạ Kính Hành nhìn chằm chằm vào động tĩnh trên sân khấu, năm ngón tay siết chặt, thể hiện sự khó chịu lúc này: Đã lâu như vậy rồi, Chu Sầm vẫn chưa quên Nguyễn Tự Ninh sao? Cậu ta sẽ không lấy sự nghiệp và tương lai của mình ra đánh cược, nói những lời khó xử trên sân khấu chứ?
Đây quả thực là tình tiết nằm ngoài dự đoán.
Nguyễn Tự Ninh phát hiện, người quản lý Kiều tỷ đứng bên cạnh sân khấu đột nhiên bắt đầu gọi điện thoại lo lắng - có lẽ là đang nghĩ cách khắc phục và chiến lược PR?
Lời tự bạch của Chu Sầm vẫn tiếp tục.
Thậm chí còn cố tình úp mở, kéo dài giọng:
"Cô ấy chính là..."
"Chính là..."
"Người hâm mộ đã ủng hộ tôi trên con đường này - tôi yêu các bạn! Cảm ơn! Mỗi người các bạn đối với tôi mà nói, đều rất quan trọng!"
Được thần tượng công nhận, cả hội trường lại sôi sục.
Hú hồn.
Nhận ra mình và Nguyễn Tự Ninh đều bị cậu ta "chơi khăm", Hạ Kính Hành khó chịu day thái dương đang giật giật, tâm trạng như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, không nhịn được lẩm bẩm.
Hiện trường buổi hòa nhạc quá ồn ào, Nguyễn Tự Ninh nghe một lúc, cũng không nghe ra được gì, chỉ nghĩ chắc là đang mắng Chu Sầm vô cớ dọa người.
Chỉ như vậy vẫn chưa đủ.
Không màng đến việc lắng nghe bài hát "rất có ý nghĩa" đó, Hạ Kính Hành mở khung chat với Chu Sầm, gửi một loạt "nắm đấm" đầy oán hận.
Ý là, chờ bị đánh đi.
Bữa tiệc âm nhạc và ánh sáng kéo dài đến tận đêm khuya.
Người hâm mộ vẫn còn hăng hái hô vang "encore", dùng sự mong đợi và yêu thích, gọi Chu Sầm trở lại sân khấu một lần nữa, mãi đến tận khuya, mới lưu luyến chia tay thần tượng.
Bị dòng người chen chúc về phía cửa ra chặn lại, hai nhóm người hủy bỏ kế hoạch đi ăn khuya cùng nhau, quyết định ai về nhà nấy.
Sợ Nguyễn Tự Ninh nhỏ nhắn bị chen lấn, xô đẩy, Hạ Kính Hành ôm cô vào lòng, đi về phía trước, cuối cùng cũng hít thở được không khí trong lành bên ngoài hội trường.
Bãi đậu xe xung quanh đã kín chỗ, Hạ Kính Hành đành phải đậu xe vào khu thương mại gần đó.
Vẫn còn hưng phấn sau khi xem xong buổi biểu diễn, Nguyễn Tự Ninh vừa cười nói, vừa nhảy chân sáo đi về phía trước, Hạ Kính Hành hết ghen tuông cũng đi bên cạnh cô, trên mặt mang theo nụ cười khó nhận ra, kiên nhẫn nghe cô líu lo.
Cho đến khi một cuộc điện thoại không đúng lúc phá vỡ bầu không khí tốt đẹp giữa hai vợ chồng.
Cúp máy, Hạ Kính Hành giải thích: "Là người quản lý của Chu Sầm, nói là hiếm khi đến Lạc Châu, muốn thay mặt Truyền thông Tử Diễm mời chúng ta ăn cơm..."
Nguyễn Tự Ninh chớp mắt: "Lạ thật đấy, tại sao họ lại mời anh ăn cơm?"
Chưa đợi người trong cuộc bịa ra lý do thích hợp, cô lại nói tiếp: "Hạ Kính Hành, chẳng lẽ anh đã đầu tư cho Truyền thông Tử Diễm sao? Trên mạng có rất nhiều tài khoản marketing nói, Chu Sầm là nhờ có kim chủ chống lưng mới có thể nhận được tài nguyên tốt như vậy ngay từ khi debut - kim chủ chống lưng đó, có phải là anh không?"
Giấy không gói được lửa.
Hạ Kính Hành từ đầu đã rất rõ ràng, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị công khai, nhưng không ngờ, cô gái nhỏ không quan tâm đến giới giải trí, lại đã nghi ngờ từ lâu.
Anh không muốn lừa cô.
Chỉ có thể làm mờ khái niệm hết sức có thể: "Em phải tin tưởng, Chu Sầm thật sự là người có tài năng thiên bẩm, cậu ấy rất yêu âm nhạc, cũng rất nỗ lực, những gì anh làm, chỉ là vẽ hoa trên gấm thôi."
Nhìn bóng dáng bị đèn đường kéo dài dưới chân, Nguyễn Tự Ninh suy nghĩ một lúc: "Coi như anh thừa nhận rồi?"
Hạ Kính Hành cố tình chuyển chủ đề: "Trên mạng còn nói gì nữa?"
Nguyễn Tự Ninh do dự một chút: "Còn nói chuyện bố mẹ Chu Sầm bị tình nghi lừa đảo tài chính, bị bắt vào tù... Anh là vì chuyện này, nên mới bỏ tiền giúp cậu ấy đúng không?"
Không cần phải giấu diếm nữa.
Hạ Kính Hành đổi giọng thở dài: "Chuyện nhà họ Chu anh không nhúng tay vào - xin lỗi, anh không thể nhúng tay vào, chỉ có thể nghĩ cách giúp cậu ấy theo cách khác."
Nguyễn Tự Ninh lại hỏi: "Vậy Chu Sầm có biết không?"
Anh lắc đầu.
Lại mỉm cười thoải mái: "Mấy năm nay cũng không đầu tư thêm tiền nữa, anh đã nói rồi, Chu Sầm thật sự rất có thực lực, cậu ấy xứng đáng được nhiều người yêu mến..."
Bị tình bạn sâu đậm giữa hai người bạn tốt làm cảm động, Nguyễn Tự Ninh cay cay sống mũi, đột nhiên lại nhớ đến cuốn sổ lưu niệm mà mình đã từng viết cho Hạ Kính Hành:
『Chúc anh mỗi ngày vui vẻ, mãi mãi là bạn tốt của Chu Sầm』
Cô nhìn Hạ Kính Hành, trịnh trọng thề: "Em sẽ giúp anh giữ bí mật này."
Hạ Kính Hành không nói gì, đưa tay xoa đầu cô.
Nguyễn Tự Ninh cười khúc khích hai tiếng: "Quả nhiên là chị dâu thật sự."
Hạ Kính Hành: "..."
Đưa tay định búng trán cô, nhìn thấy nụ cười đáng yêu đó, cuối cùng vẫn không nỡ.
Nguyễn Tự Ninh nhân cơ hội nắm tay anh, đi vào cửa hàng tiện lợi ven đường, nói là vì cổ vũ cho Chu Sầm mà cổ họng sắp khàn rồi, phải mua chút nước làm dịu cổ họng.
Nghe vậy, Hạ Kính Hành lại thấy chua xót: "Hy vọng tối nay, anh cũng có thể khiến em khàn giọng."
Nguyễn Tự Ninh lập tức đỏ mặt.
Liếc nhìn người chồng không biết xấu hổ, cô quay người đi chọn đồ uống ở tủ lạnh.
Trong lúc chờ đợi, Hạ Kính Hành thấy trong nhóm chat hiện lên một loạt tin nhắn mới, liền mở ra xem.
Lưu Thiệu Yến đã gửi rất nhiều ảnh chụp hiện trường buổi hòa nhạc vào nhóm.
Có lẽ đã xong việc ở buổi hòa nhạc, Chu Sầm cũng bắt đầu hoạt động trong nhóm chat: Không có ai đến hậu trường tặng hoa cho tôi sao?
Ngải Vinh: Không phải chứ, vòng hoa của chúng tôi đều đã gửi đến rồi, cậu còn muốn hoa? Chu đại minh tinh, làm người không thể tham lam như vậy!
Lưu Thiệu Yến: Nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai còn một buổi nữa.
Hạ Kính Hành suy nghĩ một chút, cũng lên tiếng: Sau khi kết thúc lại tụ tập, tôi sắp xếp.
Chu Sầm: Được thôi.
Vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Nguyễn Tự Ninh đặt nước có ga vị trái cây lên quầy, lại ra hiệu cho nhân viên làm thêm hai cây kem ốc quế vị sô cô la.
Hạ Kính Hành cất điện thoại vào túi quần, nhanh chóng bước đến: "Đang đến ngày thì đừng ăn kem nữa, còn muốn đau bụng như lần trước sao?"
Dừng một chút, anh đột nhiên phản ứng lại: "Kinh nguyệt của em có phải bị chậm rồi không?"
Sợ bị tước đoạt quyền ăn kem, mãi đến khi nhận được kem ốc quế từ tay nhân viên, Nguyễn Tự Ninh mới chậm rãi trả lời câu hỏi của chồng: "Hình như là vậy... Không sao, thỉnh thoảng chậm vài ngày cũng bình thường mà."
Hạ Kính Hành nhíu mày: "Chậm mấy ngày rồi?"
Cắn lớp vỏ sô cô la giòn tan, Nguyễn Tự Ninh mút một miếng kem nhỏ, vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề này: "Khoảng mười ngày."
Giây tiếp theo, Hạ Kính Hành biểu diễn cho cô xem một màn "kem ốc quế biến mất" vô cùng tàn nhẫn.
Tiện thể, rẽ vào hiệu thuốc 24 giờ bên cạnh.
Editor: Labubu
Nguồn: Tấn Giang