Võ học cảnh giới, nhập môn, tiểu thành, hai cảnh giới này, chăm chỉ rèn luyện, đạt được không khó lắm.
Nhưng bắt đầu từ đại thành mà đi, không chỉ cần rèn luyện khắc khổ mà còn cần cả ngộ tính, ngộ tính không đủ rất khó thành.
Đại thành cùng tiểu thành nhìn như rất gần nhưng kì thực lại là một đạo đại sơn, ngáng chân không ít người tu luyện. Cuối cùng quan trọng vẫn là thiên phú, ngộ tính a.
Đây cũng là địa phương làm Trầm Mịch Nhị chấn kinh.
“Tin tưởng ta.”
Tần Trầm nhìn thấy Trầm Mịch Nhị có chút hoang mang, vừa cười vừa nói, trên mặt tràn đầy tự tin.
“Sư tỷ tin tưởng ngươi!”
Trầm Mịch Nhị gật gật đầu.
Hơi hồi tưởng lại lời Tần Trầm, bình tâm ổn khí Trầm Mịch Nhị lại một lần nữa thi triển Thủy Nhu Quyền, lần này, liền đem mọi điều Tần Trầm vừa giảng đều áp dụng.
“Thủy Nhu Quyền!”
Oanh!
Trong không khí như là có gợn sóng xuất hiện, mềm mại tĩnh lặng tựa như vô hại, kì thực khủng bố vô cùng. Không hổ gọi là Thủy Nhu Quyền, nhu mềm lại nguy hiểm.
Trầm Mịch Nhị đứng tại chỗ, nhìn lấy quả đấm mình, một mặt chấn kinh.
Thật làm được!
Đại thành!
Chỉ là nhìn một chút chính mình thi triển 《 Thủy Nhu Quyền 》, sau đó tùy tiện vạch mấy điểm sai lầm, vậy mà có thể giúp cho mình 《 Thủy Nhu Quyền 》 tiến vào đại thành cảnh giới.
Đáng sợ!
Trầm Mịch Nhị nhìn về phía Tần Trầm ánh mắt tràn ngập chấn kinh.
“Sư đệ, sư tỷ yêu chết ngươi!”
Trầm Mịch Nhị kịp phản ứng về sau, mừng rỡ trong lòng, vui sướng không kịp nghĩ nhiều ôm chặt lấy Tần Trầm.
Cảm nhận được làn hương khí thơm, cùng thứ mềm mại ép vào trước ngực, Tần Trầm nhất thời ho khan hai tiếng.
Không thể không nói, Trầm Mịch Nhị dáng người vô cùng tốt, cơ hồ là dáng người mà mọi nữ nhân đều hâm mộ, có lồi có lõm, tấn công phòng thủ đủ cả.
“Hừ!”
Đúng lúc này, Tần Trầm trong óc vang lên tiếng tiểu tiên nữ hừ lạnh.
Hừ?? Hừ cái gì??
Có ý gì?
Tần Trầm một mặt vô tội, liên quan gì đến ta, là tự nàng ôm đó chứ.
Trầm Mịch Nhị 《 Thủy Nhu Quyền 》 dừng lại tại cảnh giới tiểu thành thời gian rất lâu, loay hoay mãi cũng tìm không ra cách đột phá.
Cho nên, Tần Trầm giúp cho nàng 《 Thủy Nhu Quyền 》 đột phá, nàng vô cùng kích động, ôm một cái cũng dễ hiểu.
“Trầm Mịch Nhị!!”
Nhưng, đúng lúc này, đằng xa vang lên tiếng rống giận dữ phá tan khung cảnh.
Tần Trầm theo Trầm Mịch Nhị hai người bốn mắt đồng thời nhìn sang.
Người đến là một thiếu niên mặc hoa phục, giờ phút này chính là một mặt phẫn nộ nhìn lấy Trầm Mịch Nhị đang đánh đu trên người Tần Trầm .
Tần Trầm quan sát người trước mắt, nhìn thoáng qua ngọc bài treo trên hông, “Tống Khải Kiệt”
Mà lại, ngọc bài của tên này cũng không giống của hắn, là kim sắc ngọc bài.
Nội viện đệ tử?
Kim sắc ngọc bài, cũng chỉ có Lôi Thiên Tông nội viện đệ tử mới có. Mà có thể tiến nhập nội viện, trên cơ bản không phải là hạng người tầm thường, phương diện tu luyện chắn chắn có chỗ hơn người.
Mà vừa nhìn thấy người tên Tống Khải Kiệt này xuất hiện, Trầm Mịch Nhị ánh mắt không khỏi lấp lóe một chút, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Mà Tần Trầm đang chuẩn bị đẩy Trầm Mịch Nhị ra, lại là không nghĩ tới Trầm Mịch Nhị thế mà là trực tiếp núi lại tay mình đem ôm đến sít sao.
Tình huống như thế nào?
Tần Trầm vô cùng ngạc nhiên.
“Ngươi là ai?”
Tống Khải Kiệt đi tới, nhìn lấy Tần Trầm, một mặt phẫn nộ.
Tần Trầm một mặt vô tội.
“Hắn là bạn trai ta.”
Trầm Mịch Nhị ngữ xuất kinh nhân, đừng nói Tống Khải Kiệt, ngay cả Tần Trầm cũng đờ cả ra, não bộ đình chỉ hoạt động.
Tống Khải Kiệt nghe vậy, sắc mặt nhất thời khó coi đến cực hạn.
“Ta không tin!”
Tống Khải Kiệt cắn răng nói.
Hắn truy cầu Trầm Mịch Nhị thời gian rất lâu, liền không có nghe nói Trầm Mịch Nhị có bạn trai.
Chụt!
Trầm Mịch Nhị nghe vậy, trực tiếp ghé mặt Tần Trầm hôn một cái.
Tần Trầm thân thể chấn động.
Móa!
Đại tỷ, ngươi đây là tại vì ta kéo cừu hận a! Xong, xong, lần này lại chết vì gái a!
Tần Trầm khóc không ra nước mắt.
Tống Khải Kiệt càng là máu dồn lên não, thần kinh đứt đoạn, chắc giờ nướng khoai trên đầu hắn cũng được quá ấy chứ.
Hít một hơi cố gắng bình ổn lại tâm trạng, khẽ liếc nhìn ngọc bài bên hông Tần Trầm, ngọc bài bình thường, tên lại càng chưa nghe bao giờ, mà theo đó ánh mắt nhìn về phía Tần Trầm không che dấu sự uy hiếp.
“Tần Trầm đúng không, tốt, rất tốt, phi thường tốt!”
Tống Khải Kiệt vốn cho rằng đối mặt với uy hiếp của mình Tần Trầm ít nhất cũng chùn bước, bối rối, ấy vậy mà gương mặt ung dung, bình tĩnh đó thật sự như một cái tát, tát thẳng vào mặt hắn. Càng nhìn cơn giận lại càng lớn, ánh mặt lại càng trở nên nguy hiểm
Chắc Tống Khải Kiệt không biết là, sở dĩ Tần Trầm hội lãnh đạm như vậy, là bởi vì hắn căn bản cũng không biết Tống Khải Kiệt, tu luyện là nghịch thiên mà đi, thiên còn dám nghịch thì đâu thể sợ một người mà chính mình cũng không biết, nếu thật có thì chính là hạng người hèn nhát mà thôi.