“Phía trước có nguyên giá trị bài!”, cảm nhận một chút xung quynh, Tần Trầm nhanh chóng phát hiện ra nguyên bài.
“Nơi nào có?”
Từ Nguyên sững sờ, hiển nhiên hắn khả năng cảm nhận của hắn là không bằng Tần Trầm.
Tần Trầm không nói gì, bước nhanh đến nới cảm nhận, quả nhiên có nguyên bài.
Cái này nguyên bài theo thân phận ngọc bài nhìn không khác gì nhiều, chỉ là phía trên có hiện ra con số biểu thị giá trị “10”.
“Á đù, ngươi là làm sao thấy được?”
Từ Nguyên chấn kinh.
Tần Trầm cười cười, năng lực cảm nhận tốt cũng là ưu thế không nhỏ.
“Nha, đây không phải Từ Nguyên sao? Trùng hợp như vậy?”
Đúng lúc này, có mấy cái thiếu niên đi tới.
Nhìn thấy mấy người thiếu niên này, Từ Nguyên sắc mặt trong nháy mắt thì thay đổi.
“Chu Nguyên, ngươi lại muốn làm gì?”
Tần Trầm lông mày nhíu lại, hắn nhìn ra được, Chu Nguyên cùng Từ Nguyên chắc chắn là đối địch, không đến mức không chết không thôi nhưng động đến nắm đấm là khó thể thể tránh khỏi.
“Cũng dám giọng điệu như vậy nói chuyện với ta? Lần trước ăn đòn khỏi nhanh thế cơ à.”
Từ Nguyên nghe vậy, sắc mặt tái xanh:
“Mẹ, cái loại không biết xấu hổ, một đánh một của ngươi là gọi một đống đánh một người à, nhục vừa chứ!”
Tần Trầm đứng ở một bên, cũng coi là có một chút hiểu ra.
Chắc hẳn Chu Nguyên trước đó chắc là là bởi vì chuyện gì từ đó Từ Nguyên phát sinh xung đột, mà Từ Nguyên hiển nhiên bị Chu Nguyên chơi một vố không nhỏ.
“Tần Trầm, chúng ta đi.”
Từ Nguyên nhìn Chu Nguyên bên cạnh hai người, mặt lộ vẻ kiêng kị, sau đó lôi kéo Tần Trầm xoay người rời đi.
“Ấy ấy từ từ, đi thì đem nguyên bài ngoan ngoãn giao ra, không phải vậy, xương cốt khó lành lặn nha!”
Chu Nguyên nhìn thấy Từ Nguyên lôi kéo Tần Trầm quay đầu bước đi, nhìn về phía Tần Trầm trong tay nguyên bài, mắt lộ ra thèm nhỏ dãi chi ý.
“Muốn? Đây, muốn thì qua lấy, tự nhiên không phải ngại.”
Tần Trầm xoay người lại, vừa cười vừa nói.
Từ Nguyên cũng thở dài một hơi.
Hắn biết, chuyện này không thể tránh khỏi, dù không có mâu thuẫn trước đó thì đang khảo hạch mà, cướp vẫn là đương nhiên, chứ dựa vào tìm thì có mà có cái nịt.
“Vẫn rất thức thời.”
Chu Nguyên thấy thế, cao hứng phi thường, đi tới.
Nhưng, cũng vào thời khắc này, Tần Trầm đột nhiên xuất thủ, quyền ra tựa sấm chớp, trong nháy mắt trao gửi yêu thương đến ngực Chu Nguyên
Bành!
Bá ——
Chu Nguyên thân thể tức thìthì bay ra ngoài, đụng vào một bên trên một cây đại thụ, phát ra một tiếng vang trầm.
Cái này bất chợt tới một màn, để Từ Nguyên có chút giật mình.
Đặc biệt là Chu Nguyên, càng là choáng váng không thể tin được, Tần Trầm thế mà dám xuất thủ.
“Huynh đệ, chúng ta đi mau!”
Từ Nguyên vội vàng kéo lại Tần Trầm, muốn muốn chạy trốn nhưng bị Tần Trầm ngăn lại.
“Giao ra nguyên bài, ta thả các ngươi đi!”
Tần Trầm ánh mắt lạnh lùng.
“Muốn chết!!”
Chu Nguyên nghe vậy, nhất thời giận dữ, từ dưới đất bò dậy, nắm đấm hướng Tần Trầm xông lại.
Nhưng người đâu??
“Thân lừa ưa nặng, nói đã không nghe vậy thì đừng trách ta!” lời vừa dứt Tần Trầm trực tiếp đem toàn thân mình lực lượng bộc phát ra.
Một quyền vừa ra, phốc! Ầm!
Chu Nguyên phun ra một ngụm máu tươi bay ra ngoài.
Từ Nguyên một mặt chấn kinh.
Vừa rồi Tần Trầm tốc độ quá nhanh, hắn căn bản nhìn không thấy.
“Phan Phi, Bành Tuấn, chờ mẹ gì nữa, lên làm thịt hắn!”
Chu Nguyên ngã trên mặt đất, vô cùng chật vật, lệ quát một tiếng.
Bá ——
Nhưng, ngôn phát người vong, Tần Trầm hình bóng chính là lần nữa xuất kích, hai quyền lại ra.
Bành! Bành!
Lại có thêm hai người trong nháy mắt bay ra ngoài, trên mặt đất thống khổ kêu rên, thương binh từ một thành ba.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Chu Nguyên ba người chính là bị Tần Trầm không cần tốn nhiều sức đánh bại.