Thống Quân Đại Đế Điên Rồi Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn

Chương 27


Bạc Thần Kiêu từ đêm đó liền biến mất, không trả lời tin nhắn, cũng không về nhà.
Hàm Ý Vị Băng biết giới hạn của hắn ở đâu, cũng sợ bản thân đi quân doanh quá nhiều khiến hắn bất mãn.

Cứ treo một trái tim trên cao như vậy, vừa mỉm cười vui vẻ vừa đưa Hề Vi Chi Thủy đi chơi.
Chỉ là lúc đêm về, trước khi đi vào giấc ngủ giữa căn phòng trống vắng, Hàm Ý Vị Băng vẫn ôm tâm lý may mắn kiểm tra điện thoại xem Bạc Thần Kiêu có nhắn lại gì không.
Phải biết rằng, chỉ cần hắn trả lời, một chữ cũng được, cô cũng có thể vui vẻ cả ngày.
Nhưng mà từ khi mẹ cô qua đời, mọi điều may mắn đều dần rời xa Hàm Ý Vị Băng.

Trông ngóng như vậy, ngủ không được sâu giấc, cứ chập chờn mấy hồi, trong đầu tất cả đều là Bạc Thần Kiêu.
Giựt mình tỉnh giấc, chưa kịp nhận thức được mình đang ở đâu, tay liền theo bản năng mò mẫm điện thoại đặt ở cạnh gối.

Ánh sáng màn hình làm đau mắt, cô vẫn cố sức chớp chớp, quan sát khung trò chuyện của hai người.

Nhìn một hồi, liền cũng cam tâm chấp nhận việc bị hắn quên đi.
Căn phòng tối thui, nỗi cô đơn như muốn nuốt lấy Hàm Ý Vị Băng.

Cô nhịn không được bật danh bạ lên, tỉ mỉ ngắm nhìn số điện thoại của hắn.
Ngón tay cái mơn trớn lớp màn hình mỏng nhẹ, nhiều lần tới gần nút "gọi điện" rồi lại rụt lại, muốn bấm vào nhưng lại không dám.
Cuối cùng, Hàm Ý Vị Băng đặt điện thoại lại chỗ cũ, đầu dụi vào gối, nhắm mắt lại.
Có lẽ chồng cô nói không sai.
Trưởng thành hết rồi, không có ai là phải chịu trách nhiệm cho ai, huống chi hắn lại trăm công ngàn việc.
Sự tự nhiên và không do dự của cô khi gọi cho Bạc Thần Kiêu dù cho không có lý do chính đáng nào, có lẽ đã thật sự mất đi rồi.
Thần Kiêu, việc tự đối mặt với nỗi cô đơn thật sự rất vất vả.
Nhưng không sao cả.
Em sẽ cố gắng hết sức.
*
"Bye, Băng Băng, tuần sau nhớ sang gặp tao."
Hề Vi Chi Thủy dặn dò, tới tận trước cửa máy bay rồi mà vẫn còn tiếc nuối ôm Hàm Ý Vị Băng.
"Vâng!"
Hàm Ý Vị Băng đáp lời nhanh thật sự, vỗ vỗ lưng của bạn mình.
"Tâm trạng không tốt thì nhớ gọi cho tao."

Hề Vi Chi Thủy như rằng thuận miệng nói ra câu này, thấy cô gật đầu, vừa dứt lời liền thả Hàm Ý Vị Băng ra, xoay người bước lên máy phi hành.
Vì ở khá gần, tiếng động cơ khởi động ồn đến mức cô không nghe được Hề Vi Chi Thủy nói gì sau khi lên trên phi cơ.

Chỉ thấy cô nàng phất tay dữ dội, miệng còn nói gì đó, nhìn khẩu hình Hàm Ý Vị Băng cũng đoán sơ sơ được là bạn mình đang nói "Tạm biệt".
Cô cũng theo bản năng phất tay, miệng cười vui vẻ, trông thân ảnh Hề Vi Chi Thủy ngày càng xa dần, sau đó mất hút.
Người thương xa cách, ly biệt bạn thân.

Khoảng thời gian đi chơi đủ thứ chỗ với Hề Vi Chi Thủy vừa rồi vui là thật vui, nhưng quá ngắn ngủi.
Ngắn đến mức, làm như thế nào cũng không cự lại được cảm giác mất mát và trống rỗng đang dần trỗi dậy bên trong Hàm Ý Vị Băng.
Cứ đứng nhìn bầu trời cao xanh như vậy một hồi, sự ngẩn ngơ của Hàm Ý Vị Băng liền bị tiếng chuông điện thoại đánh gãy.
Xưa giờ cô rất dễ bị bực bội khi nghe tiếng nhạc chuông, cho nên luôn giữ số điện thoại cá nhân rất kỹ, ít khi lộ ra cho người ngoài biết.
Mà những người biết được, nhất định có mối quan hệ gì đó với cô.
Hề Vi Chi Thủy vừa đi, Bạc Thần Kiêu không có khả năng chủ động gọi điện cho cô, tiếng chuông cũng không giống với bài nhạc mà cô đặt riêng cho hai người họ.

Cố nén sự bực tức, Hàm Ý Vị Băng lấy điện thoại ra khỏi túi, cô hít một hơi, không muốn trút sự tiêu cực của bản thân lên người không liên quan.
"Hàm Ý Vị Băng đang nghe, ai vậy ạ?"
Nhìn số điện thoại xa lạ này, cô nhanh nhẹn bắt máy.
Vừa dứt lời, một giọng nữ quen thuộc theo sau đó vang lên từ đầu dây bên kia.
"Vị Băng, em có rảnh không? Chị muốn gặp em."
Hàm Ý Vị Băng bất ngờ, thì ra là người chị thảo mai của cô, thảo mai quen thói đến mức nói chuyện với cô cũng làm ra vẻ như vậy.
Cô trợn trắng mắt, "Hàm Ý Vị Hoa, tên riêng tôi đẹp như vậy, thật là không xứng với cái mồm dơ bẩn của cô."
"Tôi vừa ăn cơm xong, cô đừng gọi như vậy nữa, ghê tởm thật sự."
Búng móng tay, Hàm Ý Vị Băng vừa ngắm tay mình, vừa cảm thấy không hổ là chị gái của cô, vinh dự trở thành người duy nhất mà cô ghét ra mặt từ trước đến giờ chỉ thuộc về mỗi ả bạch liên này thôi.
"Chị muốn gặp em ở quán cà phê cũ...!Vào bốn giờ chiều nay.".

Bình Luận (0)
Comment