Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1088


Yến Vân Thiên, bị rất nhiều người vây quanh, giống như quần tinh ủng nguyệt vậy, mà khí chất của hắn, cũng hoàn toàn khác với Chu Báo nhìn thấy trước kia. Yến Vân Thiên trước kia, tu luyện chính là Đế Vương chi đạo, khí thế coi như hết sức kinh người, cho dù đứng ở nơi đó, cũng không giận mà uy, khiến hắn sợ, nhưng đó là đối với người bình thường, tu luyện giả bình thường thôi, ở trong mắt của Chu Bá, kỳ thật cũng không coi vào đâu.

Nhưng hôm nay, Yến Vân Thiên lại khác rất nhiều, thậm chí ngay từ đầu đã mang lại cho Chu Báo trùng kích thật lớn. Hôm nay, hắn cũng không mặc long bào màu vàng sáng mà một thân áo khoác đen, cái áo khoác màu đen này hiển nhiên cũng là một kiện pháp khí, lộ ra một lượng khí thế vô cùng trang nghiêm. Đương nhiên, hấp dẫn sự chú ý của Chu Báo nhất vẫn là miện quan mà Yến Vân Thiên đội trên đầu hôm nay. Cái miện quan này, trước sau có tất cả 12 băng tua, dùng chất liệu không biết tên tạo thành, thâm trầm sâu thẳm. Trên đó là nhan sắc cũng giống như cái áo khoác của hắn, màu đen, phía dưới lại có tuệ sắc. Chu Báo biết rõ, màu đen ở trên, đó là biểu tượng cho thiên, tuệ sắc ở dưới là tượng trưng cho địa. Cả miện quan trước tròn sau bằng, cũng là biểu tượng của Thiên địa, trước sau tất cả treo lấy 12 tộc. Dưới mỗi một tộc là một khối ngọc toản ngũ sắc, chu, bạch, thương, hoàng, huyền lần lượt xếp đặt. Khoảng cách mỗi một khối ngọc giao nhau là 1 thốn, mỗi lưu dài 12 thốn.

Sơn Hà Bình Thiên Quan!

Trông thấy miện quan trên đầu hắn, Chu Báo thoáng cái đã nhận ra được, Đại Tấn vương triều Yến gia, có hai kiện Thuần Dương pháp khí. Một kiện là bảo tháp mà Chu Báo lấy được đưa cho Lý Tú. Một kiện khác, chính là Sơn Hà Bình Thiên Quan này, dùng để trấn áp toàn bộ số mệnh của Yến gia hoàng tộc.

Tuy rằng Chu Báo hiện giờ trên người ngay cả Chí Tôn Tiên Khí cũng có, nhưng nhìn thấy Bình Thiên Quan này, cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh. Không nói chuyện uy lực, chỉ riếng số mệnh màu tím do Sơn Hà Bình Thiên Quan này phóng xuất ra thôi để một mực trấn trụ cả Tây Kinh thành. Chỉ bằng điểm này, liền không thua bất luận Thuần Dương pháp khí nào trên đời này rồi..

Mà ở chung quanh Yến Vân Thiên, đúng lúc này cũng đứng hơn mười người, Chu Báo không quen ai cả, người của Yến gia hoàng tộc vậy mà không có một ai cả.

- Ngươi chính là Vân Châu Chu Báo sao, quả nhiên danh bất hư truyền. Thực lực thật mạnh a!

Đúng lúc này, một trung niên nam tử đứng cạnh Yến Vân Thiên nhìn Chu Báo, chậm rãi nói. Người nam tử này, tướng mạo xấu xí, cũng không cao lắm, nếu như lấy tiêu chuẩn kiếp trước của Chu Báo thì cũng chỉ một mét bảy khối thôi. Nhưng một người như vậy, lại mang đến cho Chu Báo một tia cảm giác nguy hiểm.

Là thực lực của hắn rất mạnh sao?

Cũng không phải, trung niên nam tử này chẳng qua chỉ có thực lực cửu phẩm, nhưng khí tức phát ra trên người hắn lại quá cường đại, phảng phất như một ngọn núi, một mảnh biển cả, cứng như bàn thạch, không thể lay động.

- Ý chí của người này thật sự quá kiên cường rồi, nếu như có thể đột phá Thông Huyền Bí Cảnh, đạt tới Chân Tiên cảnh thì chỉ sợ có thể một lần hành động vượt qua sáu bảy lần thiên kiếp, trở thành nhân vật cấp Thiên Quân!

Linh giác của Chu Báo hiện giờ thập phần nhạy cảm, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra, trung niên trước mặt này có được lực ý chí thường nhân khó có thể tưởng tượng được. Sự cứng cỏi của tâm linh còn mạnh hơn mình nhiều. Chính vì hắn có được loại lực lượng tâm linh kiên cường này, cho nên vừa rồi mới khiến Chu Báo cảm nhận được áp lực.

Bất quá, tâm linh dù cường đại trở lại, ở trước mặt thực lực tuyệt đối cũng không thể nào chống đỡ được bao lâu. Nghe thanh âm của nam tử, Chu Báo mỉm cười:

- Không phải thực lực của ta mạnh, mà là thủ hạ này của ngươi quá yêu, các ngươi là người nào, không nên nói với ta các ngươi là gia hỏa trong hoàng thành đấy, ta trước kia đã tới Hoàng thành, cũng không cảm nhận được khí tức của các ngươi!

Tại hạ là Trần Thọ Bạch, là tam chấp sự của Linh Tiêu Điện Trần thị từ đường, lần này tới Trung Thổ vực Đại Tấn vương triều các ngươi, mục đích chính là vì đón Yến Vân Thiên đại đế của Đại Tấn vương triều tham gia Nhân Hoàng đại điển!

Trần Thọ Bạch vẫn dùng loại ngữ khí chậm chạp mà kiên định này nói ra.

- Trần thị từ đường? !

Dù Chu Báo cũng biết trong Linh Tiêu Điện có rất nhiều thế lực, gia tộc, các loại thế lực bàn căn giao thoa, nhưng khi nghe được bốn chữ Trần thị từ đường Chu Báo vẫn không nhịn được cảm thấy một hồi quỷ dị, từ đường? Chẳng lẽ những người này đều ở trong từ đường sao?

- Chu Báo, Trần thị từ đường là nơi chuyên môn tổ chức Nhân Hoàng đại điển trong Linh Tiêu Điện, các loại quy củ, quá trình của Nhân Hoàng đại điển đều là do Trần thị từ đường phụ trách. Thọ Bạch tiên sinh lúc này tới đây là phụ trách tiếp dẫn ta đi Bồng Lai vực tham dự Nhân Hoàng đại điển, những người này đều là đệ tử của Thọ Bạch tiên sinh!

Yến Vân Thiên chỉ vào một đám người chung quanh nói.

Thọ Bạch tiên sinh!

Xưng hô thế này có chút ý tứ, Chu Báo suy nghĩ một chút, cảm giác được Trần Thọ Bạch này không giống như là một cao thủ, cường giả. Giống như là Đại Nho chỉ biết đọc kinh thư vậy, mà những học sinh kia của hắn, tuy rằng mỗi người đều có thân thủ, thực lực không tệ, nhưng đứng ở trước mặt hắn, đều phảng phất như thấp hơn hắn một đầu, nguyên một đám lộ ra bộ dáng khiêm tốn thụ giá.

- Linh Tiêu Điện này ngược lại lại làm ra từ đường, tác dụng của Trần thị từ đường cũng giống như Lễ bộ trong triều đình vậy. Có lẽ không có uy quyền, thực lực quá lớn nhưng lại không thể thiếu khuyết, cũng không có ai dám xem thường, bởi vì chuyện mà Lễ bộ quản có rất nhiều đều không thể xảy ra sai lầm, cho dù là một chút sai lầm cũng phải đầu rơi xuống đất. Ngươi nói một tên tướng quân, nếm mùi thất bại trên chiến trường, còn có cơ hội lập công chuộc tội. Nếu như hậu trường cường ngạnh, có quan hệ rộng thì bộ binh thậm chí cũng sẽ không trách phạt. Nhưng nếu vạn nhất vào lúc đại thọ của hoàng đế hoặc là thái hậu nào đó chết đi, ngươi làm ra một một chút lầm lỗi, làm ra một một chút bất kính, coi như có quan hệ sâu hơn, hậu trượng cứng rắn hơn nữa cũng phải đầu rơi xuống đất. Làm không tốt còn liên quan đến cửu tộc nữa.

Cho nên, nói cho cùng, đây là một tồn tại thập phần phiền toái.

- Nguyên lai là Thọ Bạch tiên sinh!

Chu Báo mỉm cười chắp tay. Nhìn thoáng qua người vừa rồi bị mình bắn bay ra ngoài, giờ đang được cửu tỉnh kia nói:

- Hắn là đệ tử của ngươi?

- Đúng vậy, Nguyên Sơ là đệ tử của ta!

Trần Thọ Bạch gật gật đầu, không vì chuyện học sinh của mình bị Chu Báo làm bị thương mà lộ ra bộ dáng không vui.

- Ta biết rõ thực lực của ngươi cao cường, cho nên không chỗ cố kỵ, nhưng đây đường đường là Tây Kinh Hoàng thành, chính là quyền uy chi địa của Đại Tấn vương triều, ngươi cứ như vậy tùy tiện xuyên qua không gian, thật sự không lễ phép!

- Ta là người thô kệch, tập quán lỗ mãng quen rồi!

Chu Báo cười nhạt một tiếng nói.

- Trước kia ngược lại không sao cả, nhưng một khi bệ hạ trở thành Nhân Hoàng hậu tuyển, ngươi cũng không thể vô lễ như thế nữa. Nhân Hoàng hậu tuyển, chính là thiên mệnh sở quy chi nhân, cho dù là tiên nhân cũng phải bị quản thúc, lệ thuộc vào hắn. Ngươi đã con dân của Đại Tấn vương triều, lại là con rể của bệ hạ, phải nên làm tấm gương cho thiên hạ mới phải chứ!

Trần Thọ Bạch không chút khách khí nói, ngữ khí lăng lệ ác liệt, phảng phất như đang giáo huấn đệ tử của mình vậy.

- Ta làm như thế nào, còn chưa tới phiên ngươi tới vung tay múa chân!

Thần sắc của Chu Báo cũng lập tức chìm xuống.

- Nếu như ngươi thật sự không quen nhìn thì đại khái có thể giáo huấn ta, nếu như ngươi có bổn sự kia!

- Ngươi thật to gan!

Một người dưới tay Trần Thọ Bạch nghe xong lời nói của Chu Báo, lông mày nhíu lại, liền đứng dậy.

- Để ta giáo huấn ngươi một chút!

- Nguyên Long, im ngay!

Không có đợi đến khi Chu Báo đáp lại, Trần Thọ Bạch liền trừng mắt liếc người nọ, cắt đứt lời nói của hắn, sau đó cười nói với Chu Báo cười nói:

- Đệ tử Nguyên Lễ, khiến các hạ chê cười rồi, bất quá, tại hạ nói, cũng là suy nghĩ vì các hạ, quyền uy của Nhân Hoàng hậu tuyển không thể để bất luận thứ gì khiêu khích được!

Chu Báo ánh mắt phát lạnh. Gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thọ Bạch, trầm lặng nói:

- Các hạ tựa hồ đã lầm rồi, ta cũng không có ý tứ khiêu khích Nhân Hoàng hậu tuyển, hiện giờ ngay cả Nhân Hoàng hậu tuyển còn chưa tuyển ra, ta khiêu khích cái rắm à. Cho dù Nhân Hoàng hậu tuyển này tuyển ra, cũng nhất định phải là nhạc phụ đại nhân này của ta. Hắn là nhạc phụ của ta, ta cũng không có đạo lý nào hướng hắn khiêu khích cả, nhạc phụ đại nhân, ngài nói có phải không?

- Không sai, không sai!

Lấy sự khôn khéo của Yến Vân Thiên, sao lại không nghe ra được dã tâm trong lời nói của Trần Thọ Bạch này chứ, bất quá có một câu nói như vậy, gọi là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Hiện giờ hắn ở ngay dưới mái hiên của Trần Thọ Bạch, quyền lên tiếng của Trần thị từ đường đối với Nhân Hoàng hậu tuyển cũng không lớn, nhưng nếu quả thật đắc tội với mấy gia hỏa của Trần thị từ đường này thì bọn hắn muốn bày ra một ván cục là một chuyện rất dễ dàng. Cho nên Yến Vân Thiên cũng không khỏi kiêng kị vài phần với Trần Thọ Bạch.

- Ha ha ha ha. Tốt. Khó được người nào có tin tưởng như các hạ, xem ra, có ngươi tương trợ, cơ hội bệ hạ thành tựu Nhân Hoàng vị sẽ lớn hơn không ít a!

Nghe được đối thoại của hai người, Trần Thọ Bạch biết rõ trò xảo trá của mình đã bị khám phá, bất quá hắn lại tỏ vẻ không sao cả, chỉ cười ha ha, liền bỏ qua chuyện này

- Việc này không nên chậm trễ ah, nếu người phải đợi đã đến, như vậy, hiện giờ liền lên đường đi, dù sao ngươi nên giao phó cũng đã giao rồi!

Trần Thọ Bạch thản nhiên nói. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Chỉ là trong ngữ khí của hắn, lại mang theo một cổ khí tức không thể hoài nghi nồng đậm.

Đối với việc này, Yến Vân Thiên cũng không có điều gì dị nghị, gật đầu nói:

- Cũng tốt. Chu Báo, theo ngươi thì sao? !

- Tốt. Dù sao trong hoàng thành này của ngươi cũng không có vật gì đáng để ta xem!

Chu Báo mỉm cười, ánh mắt nhìn lướt Sơn Hà Bình Thiên Quan trên đỉnh đầu hắn.

- Chỉ là, ngươi mang theo vật này đi, không biết là quá mức rêu rao sao? !

- Cái này cũng không sao cả, Nhân Hoàng hậu tuyển, so chính là khí thế, nếu vừa bắt đầu đã yếu thế thì muốn hòa nhau rất khó khăn, loại chuyện này ngươi vẫn chưa trải qua, bất quá lúc đến ngươi sẽ rõ. Nhân Hoàng hậu tuyển vị, cạnh tranh kịch liệt vô cùng, có thể có tư cách đi tranh giành, đều là hoàng đế của đế quốc lớn, đế hoàng làm ra sự nghiệp cực đại. Mỗi người đều tu luyện Đế Hoàng chi đạo. Thậm chí còn có người đột phá cửu phẩm, tiến vào Thông Huyền Bí Cảnh. Không có đủ thực lực, đi tranh giành Nhân Hoàng vị chỉ có thể tự rước lấy nhục thôi.

Trần Thọ Bạch liếc nhìn Chu Báo nói, trong ngữ khí bao hàm thâm ý, Nhân Hoàng đại điển cũng không phải là địa phương hung ác tranh giành cường đấu, Nhân Hoàng hậu tuyển phải là người tài đức vẹn toàn, dựa vào lực lượng, cũng không làm được Nhân Hoàng!

- Trần Thọ Bạch đứng về phe chúng ta đấy, Trần thị từ đường bọn hắn có địa vị đặc thù trong Linh Tiêu Điệ, quy củ cũng thập phần cổ quái. Lần này, hắn đến tiếp dẫn ta cũng đại biểu cho việc hắn đứng về phía ta, nếu như ta có thể đạt được vị trí Nhân Hoàng hậu tuyển, hắn cũng có thể có được ích lợi thật lớn, bất quá rất rõ ràng, hắn cũng nhìn ta không vừa mắt!

Ngay khi Chu Báo đang hiếu kỳ với Trần Thọ Bạch này thì từ trên người Yến Vân Thiên truyền đến một cổ ý niệm chấn động.

- Nguyên lai là một tên xui xẻo không trâu bắt chó đi cày!

Chu Báo cảm giác ý niệm truyền đến từ Yến Vân Thiên. Không khỏi nở nụ cười.

Trong số những người đi theo Trần Thọ Bạch và Yến Vân Thiên cùng đi Bồng Lai vực tham gia Nhân Hoàng đại điển lần này, Chu Báo còn trông thấy một bóng người quen thuộc, đây cũng người duy nhất hắn quen ngoại trừ Yến Vân Thiên, Trần lão gia tử, nhìn vị trí hắn đứng với Trần Thọ Bạch liền có thể thấy được hắn là một người có thân phận đặc thù nhất trong nhóm người này, vị trí của hắn, so với Trần Thọ Bạch và Yến Vân Thiên còn thấp hơn một chút, nhưng với với những đệ tử kia của Trần Thọ Bạch thì cao hơn một chút, xếp hạng thứ ba, việc này khiến trong lòng Chu Báo có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Trần lão gia tử, Trần đại nhân này vậy mà có quan hệ với Trần thị từ đường sao?

Bất quá, Chu Báo vào lúc này cũng không có tâm tư đi dò xét người khác, hắn chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được.

Chu Báo mặc một bộ thanh sam, phảng phất như một tú tài văn nhược, trực tiếp đứng bên cạnh Trần Thọ Bạch, thoáng thấp hơn Yến Vân Thiên một chút, dù sao tên này phải đi tranh đoạt Nhân Hoàng hậu tuyển vị, Chu Báo không muốn đoạt danh tiếng của hắn, về phần Trần Thọ Bạch này, Chu Báo liền không khách khí như vậy nữa.

Bình Luận (0)
Comment