Thông Thiên Đại Thánh

Chương 127


- Bầu trời này, không khí này, cảnh sắc thật ưu mỹ, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đây là một buổi sáng bình thường, nhưng Tiểu Báo Tử thân mặc hắc y ngồi trên lưng ngựa, cảm thụ hoàn cảnh và cảnh sắc xung quanh thật tươi mát, ở phía trước cách hắn không xa, chính là sư phụ Từ Ung của hắn, lúc này đây, Từ Ung dẫn hắn đi ra ngoài tìm bằng hữu cũ, nói cách khác, muốn chính thức giới thiệu hắn cho bằng hữu của mình, cũng qua việc này mà giúp hắn kết một chút thiện duyên trên giang hồ.

Tiểu Báo Tử đi tới thế giới này đã mười năm, những nơi từng đi qua không nhiều, lần trước từ Thanh Dương thành đi đến Tần Lăng quận thành này, đã được xem là một chuyến lữ hành phi thường xa rồi, nhưng trong hành trình lần này, phần lớn thời gian hắn đều ngồi trong xe, chỉ có những lúc dừng xe ăn cơm mới có cơ hội đi ra ngoài, cũng có thể so sánh hắn với những tiểu thư khuê các không bước chân ra khỏi cửa vậy, nhưng hiện giờ, hắn được cưỡi ngựa ngắm cảnh. Một thân hoa phục, cho dù y phục trên người của hắn là màu đen, nhưng chất liệu vãi đều là thượng đẳng, cắt may cũng thập phần vừa người. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Cái gọi là tiên y nộ mã, bộ dáng phong lưu, chính là ý tứ này a, đáng tiếc, tuổi ta còn quá nhỏ, bằng không thì, có thể dựa vào cách ăn mặc này đi câu dẫn các tiểu cô nượng các chị các bà rồi.

Trong nội tâm Tiểu Báo Tử âm thầm cười nói, lại nhìn Từ Ung đang cưỡi ngựa ở trước mặt không xa.

- Bái sư phụ đúng là không tệ, sư phụ này cũng rất tốt với ta, cho dù tu vi thực lực không bằng Huyết Vô Nhai, nhưng phương diện khác, lại mạnh hơn Huyết Vô Nhai rất nhiều.

- Tiểu Báo Tử, phía trước chính là Bạch Vân trấn, nhanh lên một chút, chúng ta sẽ nghỉ trọ tại Bạch Vân trấn, qua khỏi Bạch Vân trấn, chúng ta phải đi trên quan đạo thêm hai ngày, lúc đó sẽ đến được Mạt Dương Quận Trữ Châu thành.

- Vâng, sư phụ!

Tiểu Báo Tử cung kính đáp lời, trong tay xiết chặt, thúc ngụa dưới chân nhanh hơn.

Mạt Dương Quận Trữ Châu thành chính là mục đích lần này của bọn họ, lần này Từ Ung muốn đến tìm lão bằng hữu của mình.

Nhưng mà, nói là đến thăm, nhưng Tiểu Báo Tử lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Bạch Vân trấn là một trấn nhỏ, cũng có thể so sánh với Thanh Dương thành, nhưng phồn vinh hơn Thanh Dương thành nhiều, đây cũng là bình thường, Thanh Dương thành nằm ở biên giới Vân Châu, đất đai mênh mông, nhân khẩu rất thưa thớt, mà Bạch Vân trấn này nằm sâu trong nội địa, lại ở trên quan đạo có người lui tới, trình độ phồn vinh không thua gì tiểu thành cả.

Đầu đường người đến người đi, nối liền không dứt, Từ Ung và Tiểu Báo Tử đi đến giữa trưa mới tới, mà ở đầu trấn có một cửa thành thấp, cũng có hai ba tên lính gác tại cửa ra vào, nhưng những tên lính gác này cũng có nhãn lực, nhìn bộ dáng và tuấn mã của hai người, đương nhiên biết rõ đây không phải là người mà bọn chúng có thể tống tiền. Thậm chí hỏi cũng không cần hỏi, cứ thế mà cho hai người đi vào.

Tiến vào Bạch Vân trấn, cho nên không thể phóng ngựa chạy như điên được, lại nói cái thôn trấn này cũng không lớn, ngồi trên lưng ngựa đi không đến nửa ném hương, đã dừng lại trước cửa một khách sạn.

- Chúng ta vào đây dùng cơm trước.

Đương nhiên Tiểu Báo Tử không có dị nghị gì, xuống ngựa đi theo sau Từ Ung, tiến vào khách sạn, lúc tiến vào trong khách sạn rồi, ngẩng đầu nhìn liếc, trong mắt hiện ra một tia vui vẻ.

Ngươi nói vì sao?

Thì ra tấm bảng treo trước cửa khách sạn có ghi bốn chữ như rồng bay phượng mua "Khách sạn Duyệt Lai", làm cho Tiểu Báo Tử thiếu chút nữa cười sặc sụa.

Tuy cái tên khách sạn Duyệt Lai này có chút tục khí, nhưng lại là một trong những khách sạn tốt nhất Bạch Vân trấn, đồ ăn kinh điển, khẩu vị đặc biệt.

Hai người ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, gọi mấy món ăn, thêm một bầu rượu, từ từ ăn.

Vừa ăn, vừa nhìn phong cảnh bên đường, Từ Ung còn thỉnh thoảng giảng giải cho Tiểu Báo Tử nghe một ít chú ý khi hành tẩu giang hồ, các việc và quy củ cần phải chú ý.

Cái gì, người nào có thể gây, người nào không thể gây, chuyện gì nên quản, chuyện gì không nên quản, nhìn thấy dạng người nào thì nên đi vòng qua, nhìn thấy chuyện gì nên rụt đầu lại, vân...vân, rất nhiều nhiều thứ.

Đoạn đường này, Tiểu Báo Tử học được từ Từ Ung rất nhiều bí quyết khi muốn hành tẩu trên giang hồ.

Từ Ung là người từng trải, những thứ hắn dạy cho Tiểu Báo Tử đều là kinh nghiệm nhiều năm hắn hành tẩu trên giang hồ mà có được. Mỗi câu đều là tinh hoa trong tinh hoa, cho nên Tiểu Báo Tử nghe rất chăm chú, sợ bỏ sót chữ nào.

Vừa nói, nghe xong, thời điểm đang nghe chuyện hợp lại thành mạnh, đột nhiên nghe thấy dưới lầu truyền tới âm thanh ồn ào, sau đó là tiếng bàn ghế ngã đổ, còn có tiếng kêu gào của chưởng quầy và tiểu nhị, âm thanh nối nhau liên tiếp.

- Xem ra phía dưới có người nháo sự, gặp những chuyện như vậy, xem náo nhiệt là được rồi, không cần lo quản nhiều, bởi vì nếu không may dây vào chuyện khó giải quyết thì khổ.

Từ Ung giơ chén rượu, nhìn Tiểu Báo Tử nói ra.

Lời còn chưa dứt, liền nghe một tiếng bành, hai đạo nhân ảnh từ trong cửa lớn khách sạn bay ra, ngã ở trên đường, lăn lộn dưới đất, hình như đã bị thương, giãy dụa cả buổi, nhưng không đứng dậy nổi, Tiểu Báo Tử nhìn cách ăn mặc của bọn họ, ngược lại có vài phần tương tự với Hắc Long Hội ở Thanh Dương thành.

- Những tên này đều là đệ tử trong các bang hội địa phương. Chính là hắc đạo ở tầng dưới chót trong giang hồ, hẳn người đánh bọn họ bay ra chính là nhân sĩ giang hồ, cái này kêu là cường long ấp địa đầu xà, những con rắn rít nhỏ này không có mắt, dây vào người không nên dây vào.

Từ Ung mỉm cười nói:

- Nhưng những người kia cũng hung ác chút ít, thoáng cái đã phế bỏ hai tên gia hỏa này, chỉ sợ chuyện này sẽ không xong đâu, nếu như người ra tay không nhanh chóng rời đi, như vậy, trong lát nữa sẽ có một tuồng kịch hay để xem.

Từ Ung lẳng lặng nhìn tràng cảnh phía dưới. Từ những thứ trên hiện trường, Tiểu Báo Tử đã ngửi thấy mùi ngon, giống như đang xem kịch.

Quả nhiên, thời điểm hai người này đang giãy dụa trên mặt đất, đã có đồng đảng chạy đi báo tin từ lâu rồi.

Nhưng còn chưa trôi qua một phút, đã có một đám người chạy tới, hơn mười người ăn mặc quần áo giống như hai tên đang lăn lộn trên mặt đất, những người này cầm đao kiếm côn bổng chạy tới khách sạn Duyệt Lai.

Một người thân hình cao lớn, hai mắt tỏa sáng, huyệt Thái Dương nhô lên, cả người cơ bắp cuồn cuộn, vừa nhìn đã biết là người luyện võ.

- Tu vi của tên này không tệ, không sai biệt lắm đã đạt tới Nhất phẩm đỉnh phong rồi, không đơn giản a!

Bình Luận (0)
Comment