Thông Thiên Đại Thánh

Chương 143


Kỳ thật, với võ nghệ và lý giải về võ công của hắn hiện giờ, Từ Ung nhìn ra, đã sớm có thể xuất sư, hai năm qua, những thứ Từ Ung có thể dạy hắn đã dạy cả rồi, thậm chí tâm đắc khi đột phá luyện bì giới lên đoán cốt giới, hắn cũng đã nói rõ, Từ Ung nói rất rõ ràng, còn giải quyết thế nào, phải xem Tiểu Báo Tử mà thôi.

Sư phụ lĩnh vào cửa, tu hành tại người, hiện tại Tiểu Báo Tử cẩn thời gian lĩnh ngộ và lịch lãm rèn luyện.

Cho nên, cho tới nay, Từ Ung mới gọi Tiểu Báo Tử tới đây, bảo hắn đi nhận nhiệm vụ và ra ngoài lịch lãm rèn luyện, ai biết tiểu tử này tập trung tinh thần vùi đầu vào hải dương võ học, một khi không thể vãn hồi, đến cuối cùng, Từ Ung hoài nghi, nếu như mình không đến nhắc nhở hắn, không thể nói trước hắn có dùng cả đời này vùi đầu trong võ học hay không, ở trong sân tu luyện võ học, không hỏi thế sự.

Bất đắc dĩ, hắn mới phải tự mình đến gọi Tiểu Báo Tử, hỏi thăm hắn về chuyện nhiệm vụ.

Sở dĩ chọn lúc này, chủ yếu là vì, hiện tại đang tồn tại một nhiệm vụ rất thích hợp với Tiểu Báo Tử.

- Đoạn thời gian trước, ở Trung Hòa quận Ô gia chúng ta bị cướp một đám hàng hóa, hiện tại vẫn chưa điều tra ra ai làm, hiện đang chuẩn bị phái người đi thăm dò, nhiệm vụ đã công bố, Kim sư huynh của ngươi đã tiếp nhận, chuẩn bị triệu tập đệ tử nội môn đi cùng hắn, ngươi cũng đi đi!

- Vâng!

Tiểu Báo Tử gật gật đầu, không có bất cứ dị nghị gì.

- Chuyện này cũng tốt, ngươi đi tìm Kim sư huynh của ngươi, ta đã nói chuyện rồi, chuyện lần này phải nghe theo lời sư huynh của ngươi, hắn đã sớm xuất sư, những trò lừa bịp trên giang hồ, lòng người đa đoan, không thứ nào không biết, không gì không tỏ tường, có những thứ gì không hiểu, muốn tìm người hỏi, ngươi nên hỏi hắn, có thể sẽ có câu trả lời.

Từ Ung nói liên miên rất lâu, tỉ mỉ dặn dò Tiểu Báo Tử phải chú ý nhiều việc, tuy nói suốt vài nén hương làm Tiểu Báo Tử thấy phiền, nhưng trong lòng thì rất cảm động, không dám phản bác, luôn gật đầu lắng nghe.

- Đúng rồi, Trung Hòa quận cách Thiên Long Thần Sơn không xa, có cơ hội, đi xem đi, còn chuyện kia...

Thời điểm Tiểu Báo Tử chuẩn bị đi ngoài, bỗng nhiên Từ Ung nói ra:

- Có cơ hội thì đi, không có cơ hội thì thôi, cho dù... Tóm lại, ngươi đã biết rõ rồi chứ?

- Đệ tử hiểu!

- Kim sư huynh, ngươi thật sự muốn mang theo tên Chu Báo kia đi cùng lần này sao?

Ở một nơi cách sân nhỏ của Tiểu Báo Tử không xa, trong một nơi hơi lớn hơn sân nhỏ. Lúc này, trong sân tụ tập một đám người trẻ tuổi.

Có một người, mười bảy mười tám tuổi, thân cao sáu thước, mi tâm có một nốt ruồi như hạt vừng, trong đôi mắt nhỏ có linh quang chớp động, mặt hẹp dài, nói trắng ra là mặt ngựa, diện mục bình thường, trên thực tế, trừ mi tâm có nốt ruồi ra, hắn không có bất cứ điểm gì để cho người ta nhớ kỹ.

Người này chính là Kim Nam Thanh tiếp nhận nhiệm vụ đi Hắc Sa Khẩu, đệ tử nội môn hạch tâm của Ô gia, là đệ tử đích truyền của trưởng lão Hồ Dực.

Lúc này, hắn liếc đôi mắt không lớn lắm của mình, dùng bộ dáng mười bảy mười tám tuổi nói:

- Chuyện này là Từ trưởng lão tự mình nói với ta, đương nhiên ta không thể cự tuyệt, lại nói, tuy Chu sư đệ còn nhỏ tuổi, nhưng một thân võ học được chân truyền của Từ sư bá, đặc biệt là Đại Hoang Thập Tam Quyền, nghe nói rất có tạo nghệ, tu vi cũng đạt tới cảnh giới Nhị phẩm, cho dù là ta cũng không thiên vị bên nào, lúc này các ngươi đi với ta, cho nên không nên làm ra chuyện gì không tốt.

- Nhưng mà... Kim sư huynh!

- Chu Chính Minh, ngươi không cần phải nói, ta biết rõ ngươi có giao hảo với Thạch Kinh, nhưng đó là chuyện của ngươi, không quan hệ tới ta, ta khuyên ngươi không nên làm liên lụy đến chuyến đi này, hai gã đệ tử hạch tâm có ân oán, ngươi là một đệ tử nội môn bình thường không cần quản mới tốt!

Sắc mặt Chu Chính Minh tái đi, lập tức đem những gì muốn nói nuốt vào trong bụng.

- Tốt rồi, chư vị, ta biết rõ các ngươi lo lắng cái gì, đơn giản là sợ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tiền thù lao phân phối không tốt, điểm này các ngươi không cần lo lắng, Từ sư bá đã nói rõ với ta, lần này làm nhiệm vụ, Chu sư đệ sẽ đi lịch lãm rèn luyện, sẽ không tranh đoạt thù lao với chúng ta.

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người chung quanh mới hòa hoãn trở lại.

Phải, nên biết làm nhiệm vụ ở Ô gia, mọi người nhận nhiệm vụ, đều phải chú ý đến chuyện này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thù lao của lần này không tệ, đó chính là phân nửa giá trị của đám hàng hóa kia, nhưng khó khăn cũng rất lớn, từ nơi xảy ra chuyện tới Tần Lăng quận thành phải hơn ngàn dặm, hơn nữa tình huống cũng không phải rất rõ ràng, một người rất khó hoàn thành, cho nên, mỗi lần gặp được nhiệm vụ như vậy, sau khi có người nhận nhiệm vụ, sẽ chiêu một một ít đệ tử nội môn cùng hoàn thành nhiệm vụ, người đi cùng hoàn thành nhiệm vụ, sẽ tính có bao nhiêu người, thù lao phân phối ra sao, đương nhiên đã bàn bạc từ trước đó.

Thù lao nhiều như vậy, cho nên nhiều thêm một người thì sẽ ít đi một chút, đám đệ tử nội môn này đương nhiên không vui.

Vì trở ngại việc Tiểu Báo Tử là đệ tử nội môn hạch tâm, cho nên mọi người không dám nói ra khỏi miệng.

Không ai muốn đắc tội với Tiểu Báo Tử còn trẻ như vậy, hắn là một để tử nội môn hạch tâm tiền đồ vô lượng, chỉ có Chu Chính Minh và Thạch Kinh giao hảo, biết rõ Thạch Kinh và Tiểu Báo Tử là thủy hỏa bất dung, cho nên mới mở miệng đưa ra nghi vấn, không ngờ lời nói vừa ra, đã bị Kim Nam Thanh đánh về.

Hiện tại Kim Nam Thanh nói rõ Tiểu Báo Tử sẽ không tranh thù lao với mọi người. Cho nên mọi người sẽ không mất mặt nói cái gì, ngược lại trong nội tâm ẩn ẩn có cảm giác hiếu kỳ về Tiểu Báo Tử, muốn nhìn một chút vị đệ tử nội môn hạch tâm này có bổn sự gì.

- Hàng hóa bị đoạt, đúng là mất mặt, những tên đoạt đồ không biết nghĩ gì, đưa hàng, giao cho tiêu cục là được rồi, tại sao lại tự mình vận chuyển, xảy ra chuyện, tự mình phải gánh vác, đúng là một đám ngu xuẩn.

Sau khi Tiểu Báo Tử trở về nơi nghỉ ngơi của mình, trong đầu tự hỏi cuộc nói chuyện với Từ Ung, sắc mặt cổ quái.

Ở cái thế giới này cũng có tiêu cục, Ô gia gia đại nghiệp đại, lũng đoạn sinh ý thiết khí, nhân thủ nhiều hơn nữa cũng không đủ dùng, những chuyện như vận chuyển hàng hóa nên giao cho tiêu cục làm, trên thực tế tiêu cục ăn cơm nhờ chuyện này.

Bất đắc dĩ Trung Hòa quận này có chút đặc thù, người cầm lái cũng là họ Ô, chính là một nhánh của Ô gia.

Bình Luận (0)
Comment