Thông Thiên Đại Thánh

Chương 15


Tại địa phương gần khu vực nhân loại sinh sống, muốn tìm được một con yêu thú gần như là mò kim đáy bể. Chỉ là ngày hôm nay, Hắc Long hội lại tìm thấy một cơ hội.

Tây sơn lão Độc Nhãn.

Truyền thuyết về Độc Lang này đã lưu truyền trong thời gian rất dài. Không sai biệt lắm thì cũng có hơn trăm năm lịch sử rồi. Thế nhưng phạm vi truyền lưu cũng không rộng. Cũng chỉ nằm trong phạm vi Thanh Dương trấn cũng với mấy thôn sơn dân dã gần đó. Đối với truyền thuyết này Hắc Long hội thật sự không có hứng thú, chỉ coi nó như là tin đồn nhảm mà thôi.

Lúc này đây, tầng lớp cao tầng của Hắc Long hội phải nghĩ lại! Bởi vì lão Độc Nhãn thực sự đã xuất hiện. Hơn nữa theo như những người từng nhìn thấy lão Độc Nhãn, có chín thành nó là một con yêu thú nhất giai. Như vậy lão Độc Nhãn hẳn đã mở ra linh trí, đương nhiên tu vi của nó còn thấp nên chắc chắn linh trí không được cao. Điều tối trọng yếu mà Hắc Long hội quan tâm nhất hiện nay chính là tung tích của nó tại tây sơn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn

Đúng theo như lời thôn dân nói, tây sơn nằm khá sâu trong Mãng Thương Sơn. Mà ở tây sơn, dường như cũng chỉ có mình lão Độc Nhãn là yêu thú mà thôi, không có khả năng còn có yêu thú khác tồn tại. Từ điểm này cũng có thể thấy được lão Độc Nhãn hẳn là mới tu luyện thành yêu không lâu, cho nên khi giao đấu với Vương Thiên Lôi nó mới khinh địch như vậy. Tin tưởng rằng không lâu sau, khi là linh trí lão Độc Nhãn hoàn toàn thành thục, nhất định sẽ rời khỏi tây sơn tiến sâu vào trong Mãng Thương Sơn. Đến lúc đó muốn bắt nó cũng không được nữa rồi.

- Mọi người nên chuẩn bị sẵn sàng hành động. Tuyết cũng sắp rơi rồi, chúng ta cần phải nắm chặt thời gian trước khi tuyết rơi đi vào núi. Chỉ cần đoạt được nội đan của lão Độc Nhãn, chư vị liền lập được đại công!

- Nguyện ý nghe theo lời đại trưởng lão!

Mấy người cùng kêu lên đáp.

- Ân, xem ra tuyết sắp rơi rồi! Vân Châu chết tiệt này, mùa đông vừa đến mà đã có tuyết rơi! Thực là phiền phức.

Một nam tử tuấn tú không gì sánh được đứng ở trong một gian phòng khách của một khách sạn bình dân trong Thanh Dương trân, cau mày, nhìn khí trời âm u, cơ thể cảm nhận từng đợt gió lạnh từ phương bắc thổi tới. Hắn tựa hồ nghĩ tới chuyện tình gì đó không tốt, thân hình mảnh mai không khỏi run rẩy vài cái:

- Thật là, lạnh đến nỗi máu của ta cũng phải đông cứng lại. Thế này đâu còn khí lực mà vào núi hái thuốc cơ chứ.

Người nam tử trẻ tuổi này nhìn dáng dấp cũng chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi. Khuôn mặt cực kỳ tuấn tú. Nước da trắng hồng, nõn nà như da em bé. Trên thân mặc một bộ trường sam mày xanh da trời, hông đeo một chiếc đai lưng màu trắng làm bằng tơ tằm. Mái tóc dài được buộc lại một cách gọn gàng, trông giống như chiếc đuôi ngựa.

-Ài! Xem ra không thể lười biếng được nữa, tốt nhất là nên nhanh chóng vào núi trước khi tuyết rơi. Tại sao hai tên kia lại được hưởng hạnh phúc trên núi, còn ta lại phải chạy đến một địa phương quỷ quái như thế này cơ chứ! Thực sự là số khổ mà.

Người thanh niên xoay người đi vào bên trong khách sạn.

- Tỷ tỷ, chúc mừng năm mới!

Mãng Thương Sơn nằm ở sát bên cạnh thôn sơn. Ngày hôm nay, không khí trong thôn vô cùng vui mừng, bởi vì bọn họ sắp đón mừng năm mới.

Năm nay cũng không giống với những năm trước. Từ khi Vương Thiên Lôi trở về được hơn nửa năm thời gian. Cuộc sống toàn bộ sơn thôn được hắn vực dậy. Không chỉ số lượng dã thú săn được tăng mạnh mà cũng không có trường hợp nào bị thương vong. Săn được nhiều con mồi, tựu thu nhập nhiều hơn, cuộc sống sinh hoạt trong thôn cũng khấm khá lên rất nhiều. Ngay cả lão Đồng Sinh cũng nhờ Vương Thiên Lôi vận động mọi người trong thôn cho con em đi học chữ mà lễ mừng năm mới năm nay lão Đồng Sinh cũng có thịt để ăn. Các tiểu cổ nương, nàng dâu cũng có thêm một ít vải bông để làm một hai kiện áo ấm. Ngay cả Cẩu Đản Tử cũng có một bộ quần áo mới. Đời sống sinh hoạt được nâng cao, năm mới năm nay toàn bộ người trong thôn đều háo hức vui mừng.

Bụng của Chu Hoa so với một tháng trước đây đã lớn hơn một vòng. Hiện tại nàng thuộc diện đối tượng trọng điểm cần bảo hộ hai tư trên hai tư của Vương Thiên Lôi. Bố mẹ chồng của Chu Hoa cũng không có bắt nàng phải làm việc gì trong nhà. Ngày ngày Chu Hoa chỉ có mỗi việc ăn với ngủ, chăm sóc bản thân cho tốt, để rồi sinh ra một tiểu tử thật kháu khỉnh. Tất cả đều là vì nhi tử Chu Hoa sắp sinh ra.

Tiểu nha đầu ở trong sơn thôn, từ bốn, năm tuổi đã có thể giúp đỡ bố mẹ làm một vài chuyện lặt vặt trong nhà. Hơn chục năm qua, nó đã sớm trở thành thói quen của Chu Hoa. Hiện giờ lại không được làm bất cứ việc gì ngoài ăn với ngủ khiến Chu Hoa chưa có thích ứng.

Chỉ là không có biện pháp, ai bảo nàng đang mang thai cơ chứ.

Sở dĩ mấy ngày hôm nay, Chu Hoa cái gì cũng không làm được, không có việc gì nàng cũng chỉ đành ngồi yên một chỗ dưới hiên nhà vỗ về đứa con trong bụng. Khí trời hôm nay không tốt, khá âm u, gió bắc thổi rất mãnh liệt, tựa hồ sắp có tuyết rơi. Khí trời rất lạnh, nàng phải ngồi bên cạnh cái lư than để sưởi ấm. Lư than này cũng chẳng khác gì điều hòa nhiệt độ ở kiếp trước của Cẩu Đản Tử.

Cẩu Đản Tử vẫn giống như mọi ngày, thời gian rảnh thừa thãi, thời gian này hắn thường xuyên đến nói chuyện phiếm với tỷ tỷ của mình để nàng đỡ buồn. Trên thực tế, Cẩu Đản Tử vẫn muốn tìm cơ hội ngó lại quyển bí tịch Ly Hỏa Tâm Pháp. Hắn rất sợ trí nhớ của bản thân mình không được tốt, nhớ lầm một huyệt đạo nào đó thì khốn.

Chu Hoa thấy Cẩu Đản Tử hào hứng đi tới, nở nụ cười tươi.

- Uh! Chúc mừng năm mới, muốn tiền mừng tuổi sao? Yên tâm, không thiếu phần của ngươi đâu!

- HI hi! Tỷ tỷ lập gia đình rồi có khác, ngày càng ra dáng một người vợ hiền nha!

Cẩu Đản Tử cười vui vẻ, trêu ghẹo tỷ tỷ của mình.

Tỷ đệ ngồi cạnh nhau trong căn phòng ấm áp, trò chuyện không ngừng. Hôm nay Vương Thiên Lôi không có đi vào núi săn thú. Hắn cùng với mọi người trong thôn đến bãi đất trống phía bắc luyện quyền. Mấy ngày này bọn họ không vào núi, thứ nhất là trời đông giá rét, dã thú cũng ở trong hang không có ra ngoài hoạt động. Thứ hai là thu hoạch mấy tháng qua của mọi người cũng đủ để chi tiêu cho gia đình. Đám người Vương Thiên Lôi cũng tận dụng thời gian này mà gia tăng việc luyện tập quyền pháp, chiến trận phối hợp. Có như thế thì đợi khi tuyết tan, mọi người đi săn bắt mới có thu hoạch lớn được.

Thời gian này, mỗi ngày Cẩu Đản Tử đều hàn huyên với Chu Hoa rất lâu, nhưng hắn cũng không vì thế mà quên đi mục đích của mình, lúc nào cũng tranh thủ xem trộm Ly Hỏa Tâm Pháp. Đến khi sắc trời không còn sớm nữa, Cẩu Đản Tử liền chào tỷ tỷ cùng tỷ phu ra về.

Bình Luận (0)
Comment