Thông Thiên Đại Thánh

Chương 288


Chuyện như thế đã vượt qua dự liệu của hắn, nhưng đồng thời, cũng làm cho hắn yên lòng.

Dù phẩm cấp thống lĩnh thủy quân Giang Thành không cao, nhưng dù sao cũng độc lĩnh một quân, quyền lực trong doanh khá lớn, so với việc làm thân vệ của Lý đô đốc là hai khái niệm khác nhau, mà ở chỗ này tìm kiếm thành tích, hoàn thành nhiệm vụ của Lý Nguyên, không có đám rắn rít địa phương giúp đỡ thì rất khó khăn.

Vốn hắn còn sợ đám lính dày dạn này, rắn rít địa phương không phục, gán chân hắn, liền nghĩ ra vài biện pháp áp đảo bọn họ, bởi vậy, thời điểm này, hắn mới không thuận theo cho việc buông tha, mà còn muốn gây phiền toái cho tên Tam công tử, coi như lập uy, biểu lộ quyết tâm của mình cho tất cả thế lực Giang Thành thấy.

Đây vốn là chuyện ngoài ý muốn, hắn muốn trực tiếp biểu hiện, hiện tại đến đại doanh thủy quân, đang chuẩn bị lợi dụng bổn củ soạn lại, lại dở khóc dở cười phát hiện, những thứ hắn chuẩn bị không có đất dụng võ, cả đại doanh thủy quân đều kính cẩn nghe theo, bày ra bộ dáng chờ hắn tiếp thu. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thuận lợi như thế, cũng làm cho lòng của hắn ẩn ẩn có chút tiếc nuối, không thể ở trước mặt thủ hạ bày ra thủ đoạn của mình, đương nhiên, tiểu Độc đã làm cho đám lính dày dạn kinh nghiệm này kinh ngạc không nhỏ.

- Thống lĩnh đại nhân, đây là sổ sách thu chi của thủy quân, xin ngài xem xét!

Thời điểm hắn đang nghĩ ngợi lung tung, quan quân nhu Uông Đại Đồng mang đến một đống sổ sách để lên bàn của Tiểu Báo Tử.

Nhìn xem đống sổ sách dày đặc này, Tiểu Báo Tử nhíu mày, nói ra:

- Uông đại nhân, loại chuyện này ngươi luôn quản, vậy ngươi cứ tiếp tục đi, ta nhìn thấy những thứ này là đau đầu rồi!

- Khó mà làm được!

Nghe Tiểu Báo Tử nói thế, trên mặt Uông Đại Đồng hiện ra tia vui vẻ, nói:

- Ngài là thống lĩnh thuỷ quân, tình huống chi tiêu của đại quân ngày nhất định phải tinh tường, bằng không thì, tương lai xảy ra vấn đề gì, ta khó nói rõ a!

- Xảy ra vấn đề, sẽ xảy ra vấn đề gì?

Tiểu Báo Tử có chút kỳ quái, vẻ mặt thành khẩn nói:

- Uông đại nhân, ngươi xem, sở dĩ ta tới nơi này, hoàn toàn là vì mệnh lệnh của đô đốc đại nhân, đối với phương diện lĩnh quân chiến tranh, thuế ruộng quân thưởng đúng là không biết, ngươi cứ xem cho ta đi, ta xem cũng không hiểu, ngươi cần gì phải ép ta.

- Cái này...

Uông Đại Đồng không nghĩ tới Tiểu Báo Tử lại sảng khoái như vậy, nói thẳng ra là mình cái gì cũng không hiểu, muốn cho ngươi giúp ta xử lý, vốn đang nghĩ lý do thoái thác, vậy mà không cần nói câu nào, trong khoảng thời gian ngắn, làm cho hắn đứng ngây ngốc ở đó.

- Đại nhân, ngài là thống lĩnh thủy quân, có một số việc cần phải biết, cho dù ngài không nhìn quyển sách này, nhưng cũng phải để cho ta nói rõ tình hình thu chi của đại doanh thủy quân a, nếu không, trong lòng của ta không yên.

Thời điểm này Vương Thành mở miệng nói chuyện, nói với Uông Đại Đồng.

- Đại Đồng, ngươi cứ cầm những thứ này đi trước, sau đó đem toàn cục nói cho đại nhân biết là được.

- Vâng!

Uông Đại Đồng gật đầu nói:

- Đại nhân, đại doanh thủy quân chúng ta có bốn trăm chín mươi sáu người, đại đội trưởng ba người, tiểu đội trưởng ba mươi người, một đại đội trưởng có trăm người, một tiểu đội mười người, binh sĩ bình thường bốn trăm người, thống lĩnh và phó thống lĩnh và tất cả lĩnh đội nhân mã, mỗi đội năm mươi người, còn quân nhu, đầu bếp, người chăn ngựa, lao động chung chín mươi ba người, mỗi tháng binh sĩ sẽ được thưởng tiền khích lệ, tiểu đội trưởng mỗi người mỗi tháng được thẳng bạc để khích lệ, đại đội trưởng và quan quân nhu, mỗi tháng thưởng năm lượng bạc, hơn nữa tiền thưởng của hai vị thống lĩnh là hai mươi lượng bạc, một tháng cần hao phí tám trăm lượng bạc.

- Tám trăm lượng bạc?

Tiểu Báo Tử nhẹ giọng nói ra:

- Một tháng có tám trăm lượng bạc, thế một năm là chín ngàn sáu trăm lượng bạc? Có vấn đề gì sao?

- Ách! Nhưng tiền thương của thủy quân chúng ta một năm lãnh một lần, nhưng hiện giờ lại không lãnh được.

- Không lãnh?

Tiểu Báo Tử sững sờ một chút, chợt hiểu được, gật đầu nói:

- Ân, nếu đó là tiêu chuẩn của tám tăm người, như vậy, chẳng phải thiếu rồi sao?

- Dựa theo đạo lý mà nói, đó là tiêu chuẩn của mỗi người, hàng năm lãnh một lần bốn lượng bạc, nhưng mấy năm qua, tiền lương bộ binh phát xuống cho chúng ta, tối đa chỉ còn lại phân nửa, cho nên, thu không đủ chi a.

Uông Đại Đồng có chút khó xử nói ra.

- Vì sao lại ít như vậy?

- Ách, thuộc hạ không biết, tuy bạc đã được bộ binh phát xuống, nhưng dưới tầng tầng xén bớt, có trời mới biết số ngân lượng kia lọt vào túi tham của tên vương bát đản nào.

- Ngươi có nói trực tiếp với ta thiếu tiền là được, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì?

Tiểu Báo Tử cười nói:

- Nếu hàng năm các ngươi thiếu ngân lượng, các ngươi làm thế nào duy trì tới bây giờ?

- Chém đầu cá, vá đầu tôm thì cũng bỏ đi, đã bổ khuyết mấy năm nay rồi, nhưng lúc này thuộc hạ thật sự lực bất tòng tâm a!

- Vậy thì thật khéo, mấy năm trước không có chuyện, hết lần này tới lần khác đến phiên ta tiếp nhiệm, ngươi lực bất tòng tâm!

- Đây cũng là chuyện không có biện pháp, mấy năm trước, tuy thưởng bạc không đủ, nhưng chúng ta còn có thể kiếm thêm thu nhập trên Lạc giang, thu phí bảo hộ từ thương nhân qua sông, thời gian trước không có trở ngại, nhưng trong thời gian này, thủy phỉ trên sông càng lợi hại, các huynh đệ không phải là đối thủ, sau khi đi mấy lần, không chỉ không kiếm được chút gì, mà còn gây thêm tổn hại cho các thương hộ, thời gian dài, đương nhiên không có người giao phí bảo hộ, Cao thống lĩnh vì chuyện này, thậm chí tự mình lĩnh quân đi tiêu diệt, kết quả tự góp bản thân mình vào, ai!

Nói đến đây, Uông Đại Đồng thở dài một tiếng, hào khí trong doanh trầm trọng.

- Thì ra là có chuyện như vậy a!

Tiểu Báo Tử bắt đầu hiểu ra, đúng là không nói thì không biết, chuyện này quá mức quỷ dị, chẳng phải đám thủy quân và thủy phỉ cấu kết với nhau sao? Nhưng hiện giờ bị thủy phỉ đánh không dám ra khỏi đại doanh thủy quân a.

Cảnh tượng hiện giờ và trước kia không giống như suy nghĩ của hắn, nhưng nói đi cũng nói lại, đây chỉ là lời nói của Uông Đại Đồng mà thôi, tuy nghe thì đáng tin, nhưng nếu như bọn họ liên hợp lại nói dối, nếu mình tin thì chẳng phải mất mặt sao?

Nghĩ tới đây, Tiểu Báo Tử đưa mắt nhìn Vương Thành, nói:

- Vương thống lĩnh, ngươi là lão binh trong doanh, người xem xem, chuyện này, nên xử lý thế nào?

Vương Thành nghe vậy liền cười khổ, nói:

- Hiện tại thì còn biện pháp nào, hoặc là đem thủy phỉ trên Lạc giang đè xuống, hoặc là mọi người cùng nhau đói bụng, không còn biện pháp nào khác.

Bình Luận (0)
Comment